Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi

Bạn Trai Hai Mặ...

2024-11-24 12:19:40

Anh lập tức đi tới mở cửa xe. Đột nhiên, tầm mắt của anh bị hai người hấp dẫn, động tác dừng lại bất động rất lâu.

Được nhỉ, hóa ra có người tới đón là thanh mai trúc mã tới đón à.

Tay anh nắm chặt cửa xe, khớp ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.

Nhóm trong xe gọi anh một tiếng, anh mới thu hồi tầm mắt, cơn tức giận vọt lên cao, ngồi vào trong xe, lúc đóng cửa giống như trút cho hả giận mà mạnh mẽ đóng "rầm" một tiếng.

Ngay lập tức mấy người trong xe không dám thở mạnh, cũng không biết tại sao vị thiếu gia này đột nhiên nổi giận cũng không dám giẫm lên thuốc nổ, đều tránh né, biết điều mà ngậm chặt miệng.

"Chú lái xe đi, lái xe đi." Một trong số đó nói với tài xế.

Chiếc xe lái đi rồi, Giang Phỉ vẫn không khống chế được ánh mắt của mình di chuyển ra ngoài cửa sổ, thiếu nữ được thiếu niên giúp đỡ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, không biết hai người đang nói gì mà cười đùa ríu rít.

Đúng là ngứa mắt.

Trong lòng Giang Phỉ giống như bị một tảng đá đè nặng, vừa khó chịu vừa buồn bực.

Anh muốn đánh người.

Đánh chết tên Triệu Vân Khải kia.

Còn phải dạy dỗ đàng hoàng cô bé lừa đảo kia nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không ngoan.

Anh cũng chưa từng thấy cô cười vui vẻ như thế với anh bao giờ.

Bố mẹ Hàn Chiêu Chiêu mới thành lập công ty, luôn bận kinh doanh, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Sau này cảm thấy chạy đi chạy về cũng không phải là chuyện nên mua một căn nhà ở gần công ty, bình thường không có chuyện gì đều ở bên kia. Hàn Chiêu biểu hiện rất thông cảm, dù sao cô cũng ở lại trường chỉ cuối tuần mới về nhà, một người ở cũng không sao còn tiện ôn bài hơn.

Quan hệ hai nhà Hàn Triệu rất tốt, chú dì nhà họ Triệu rất quan tâm Hàn Chiêu Chiêu, chỉ còn thiếu việc nhận cô là con gái ruột mang về nuôi thôi. Hôm nay hai người Triệu Vân Khải và Hàn Chiêu Chiêu tới siêu thị.

"Chân của cậu sao rồi?" Triệu Vân Khải cau mày: "Vốn dĩ cậu không cần đi đâu cứ để mình đi thôi là được rồi."

Hàn Chiêu Chiêu cười: "Gần khỏi rồi mà, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, nhờ có thuốc của cậu mà bây giờ cũng không đau mấy nữa rồi."

Triệu Vân Khải vẫn lo lắng.

"Ôi trời, mình đã nói không có vấn đề rồi mà sao cậu vẫn còn biểu tình này chứ. Không đúng, mình nói này từ lúc nào cậu lại nhăn nhó không thoải mái như này thế hả đại học bá của tôi ơi?"

Hàn Chiêu Chiêu chớp mắt nói với cậu, giọng nói có chút dí dỏm, nhất là câu cuối cùng âm điệu cực kỳ đẹp, vành tai của Triệu Vân Khải đỏ lên.

Một người khác cũng ngây ngẩn cả tinh thần mà dừng chân lại.

Tâm trạng Giang Phỉ không thoải mái, lúc bạn thân gọi anh thì anh tiện ra ngoài thôi, một mình rầu rĩ đi phía sau bọn họ. Mấy người đó cũng sợ anh, nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng đều biết là tâm trạng của anh không tốt, cũng không dám đến gần.

Anh cũng không biết nguyên nhân, chỉ là không thoải mái, đầu óc hỗn loạn, vậy mà hình ảnh cứ xoay qua xoay lại hiện ra gương mặt của Hàn Chiêu Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi

Số ký tự: 0