Bạn Trai Hai Mặ...
2024-11-24 12:19:40
Còn có dáng vẻ cô cười vui vẻ đi cùng với tên tiểu bạch kiểm kia nữa.
Mẹ nó.
Anh đạp chân vào vách tường bên cạnh, bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên không xa.
Anh theo bản năng nhìn theo âm thanh kia, đúng là cô gái nhỏ của anh.
Nhưng mà cô nói cái gì cơ?!
"Đại học bá của tôi ơi."
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, mặt mày ngẩng lên nhìn thiếu niên khác, dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát.
Đại học bá của tôi?!
Giang Phỉ dừng lại bất động, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, sự không thoải mái trong lồng ngực tích tụ lên men trở thành sự tức giận.
Bọn họ cách nhau một con đường nhỏ, anh bước tới đó cũng chỉ cần vài bước mà thôi.
Anh muốn xé xác cô ra.
"Anh Phỉ, anh Phỉ?" Người bạn thấy anh dừng lại lên tiếng nhắc nhở.
Anh đáp lại qua loa, lúc quay đầu nhìn hai người kia đã qua đường rồi.
Được lắm.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới lưu tối hôm qua gọi đi.
Điện thoại Hàn Chiêu Chiêu vang lên, Triệu Vân Khải quan tâm nhận lấy đồ trong tay của cô.
Cô nở nụ cười với cậu lấy điện thoại ra.
Mặt Triệu Vân Khải đỏ lên, vội vàng chuyển tầm mặt.
Nhìn thấy dãy số xa lạ, Hàn Chiêu Chiêu hơi khó hiểu, cô không muốn nghe lắm nhưng mà điện thoại hiển thị là dãy số nội địa nên lưỡng lự một lúc vẫn nhận.
"Alo?"
"Em ở đâu?"
Hàn Chiêu Chiêu nghe được âm thanh của đối phương thì trong nháy mắt cơ thể cứng lại, sắc mặt tái xanh.
"Em ở đâu?" Đối phương lại hỏi một lần nữa, giọng nói rất không kiên nhẫn, có thể nghe ra được tâm trạng của chủ nhân không tốt lắm.
Hàn Chiêu Chiêu lấy lại bình tĩnh trả lời: "Ở nhà."
"Ở nhà?"
Không biết có phải ảo giác hay không Hàn Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng cười nhạo trong câu hỏi lại của anh.
Cô cũng không nghĩ nhiều, khá tò mò à tại sao anh lại biết số điện thoại của cô, lúc này tại sao lại gọi điện thoại cho cô.
Trong lúc cô đang gắng sức đoán mò, trong lòng bất an thì đối phương tắt máy.
Xảy ra bất ngờ nên không hiểu được gì nhưng Hàn Chiêu Chiêu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Cẩn thận."
Trong lúc đó đột nhiên cơ thể của Hàn Chiêu Chiêu xoay 90 độ, đối diện với Triệu Vân Khải bên cạnh, mà hai tay cậu bảo vệ cô, mắt nhìn chiếc xe máy vừa mới phóng qua.
"Sao lại phóng nhanh thế chẳng nhìn đường gì cả." Cậu đang nói xe máy kia.
Hàn Chiêu Chiêu đứng vững, thản nhiên tránh ra từ trong lòng của Triệu Vân Khải rồi nói một câu cảm ơn.
Triệu Vân Khải chậm hiểu phản ứng lại động tác vừa rồi, tim đập càng nhanh tay chân hơi mất tự nhiên.
Giang Phỉ đứng ở phía sau bọn họ thu hết tất cả vào trong mắt.
Dưới đất là chiếc điện thoại vừa bị đập vỡ.
Người bên cạnh Giang Phỉ bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, trong chốc lát mọi tiếng nói đều im lặng, ai cũng không dám đi lên trước.
Kết quả bản thân anh quay đầu lại, bước nhanh như gió, cả người đều mang hơi thở lạnh lùng, giữa lông mày tràn đầy sự tàn ác, người cách ba thước cũng có thể nắm bắt được thông tin của anh, đang gào thét: Tôi đang tức giận.
Mẹ nó.
Anh đạp chân vào vách tường bên cạnh, bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên không xa.
Anh theo bản năng nhìn theo âm thanh kia, đúng là cô gái nhỏ của anh.
Nhưng mà cô nói cái gì cơ?!
"Đại học bá của tôi ơi."
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, mặt mày ngẩng lên nhìn thiếu niên khác, dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát.
Đại học bá của tôi?!
Giang Phỉ dừng lại bất động, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, sự không thoải mái trong lồng ngực tích tụ lên men trở thành sự tức giận.
Bọn họ cách nhau một con đường nhỏ, anh bước tới đó cũng chỉ cần vài bước mà thôi.
Anh muốn xé xác cô ra.
"Anh Phỉ, anh Phỉ?" Người bạn thấy anh dừng lại lên tiếng nhắc nhở.
Anh đáp lại qua loa, lúc quay đầu nhìn hai người kia đã qua đường rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được lắm.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới lưu tối hôm qua gọi đi.
Điện thoại Hàn Chiêu Chiêu vang lên, Triệu Vân Khải quan tâm nhận lấy đồ trong tay của cô.
Cô nở nụ cười với cậu lấy điện thoại ra.
Mặt Triệu Vân Khải đỏ lên, vội vàng chuyển tầm mặt.
Nhìn thấy dãy số xa lạ, Hàn Chiêu Chiêu hơi khó hiểu, cô không muốn nghe lắm nhưng mà điện thoại hiển thị là dãy số nội địa nên lưỡng lự một lúc vẫn nhận.
"Alo?"
"Em ở đâu?"
Hàn Chiêu Chiêu nghe được âm thanh của đối phương thì trong nháy mắt cơ thể cứng lại, sắc mặt tái xanh.
"Em ở đâu?" Đối phương lại hỏi một lần nữa, giọng nói rất không kiên nhẫn, có thể nghe ra được tâm trạng của chủ nhân không tốt lắm.
Hàn Chiêu Chiêu lấy lại bình tĩnh trả lời: "Ở nhà."
"Ở nhà?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết có phải ảo giác hay không Hàn Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng cười nhạo trong câu hỏi lại của anh.
Cô cũng không nghĩ nhiều, khá tò mò à tại sao anh lại biết số điện thoại của cô, lúc này tại sao lại gọi điện thoại cho cô.
Trong lúc cô đang gắng sức đoán mò, trong lòng bất an thì đối phương tắt máy.
Xảy ra bất ngờ nên không hiểu được gì nhưng Hàn Chiêu Chiêu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Cẩn thận."
Trong lúc đó đột nhiên cơ thể của Hàn Chiêu Chiêu xoay 90 độ, đối diện với Triệu Vân Khải bên cạnh, mà hai tay cậu bảo vệ cô, mắt nhìn chiếc xe máy vừa mới phóng qua.
"Sao lại phóng nhanh thế chẳng nhìn đường gì cả." Cậu đang nói xe máy kia.
Hàn Chiêu Chiêu đứng vững, thản nhiên tránh ra từ trong lòng của Triệu Vân Khải rồi nói một câu cảm ơn.
Triệu Vân Khải chậm hiểu phản ứng lại động tác vừa rồi, tim đập càng nhanh tay chân hơi mất tự nhiên.
Giang Phỉ đứng ở phía sau bọn họ thu hết tất cả vào trong mắt.
Dưới đất là chiếc điện thoại vừa bị đập vỡ.
Người bên cạnh Giang Phỉ bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, trong chốc lát mọi tiếng nói đều im lặng, ai cũng không dám đi lên trước.
Kết quả bản thân anh quay đầu lại, bước nhanh như gió, cả người đều mang hơi thở lạnh lùng, giữa lông mày tràn đầy sự tàn ác, người cách ba thước cũng có thể nắm bắt được thông tin của anh, đang gào thét: Tôi đang tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro