Bạn Trai Hai Mặ...
2024-11-24 12:19:40
Một nhóm người nhanh chóng đuổi kịp. Người có lá gan lớn tiến lên trước rụt rè hỏi: "Anh Phỉ, chúng ta đi đâu đây"
Giang Phỉ phi một ánh mắt như dao tới, lá gan người anh em kia run lên, thậm chí lùi lại hai bước.
"Hoàng bar."
Ngay từ đầu bọn học cũng muốn đi Hoàng bar, nghe thấy lời của anh đều thở phào.
Sau khi tới Hoàng bar, Giang Phỉ liên tiếp uống mấy loại rượu, gương mặt vẫn lộ ra vẻ âm u, muốn bao nhiêu người sợ thì có bấy nhiêu người sợ.
Mấy người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.
"Không đúng, anh Phỉ làm sao thế nhỉ? Đột nhiên giống như ăn phải thuốc súng thế."
"Từ chiều hôm qua đã như thế rồi." Một người nói, "Dù sao có thể làm anh Phỉ thế này người kia đúng muốn gặp họa đấy."
"Nhưng mà ai có thể làm anh Phỉ như thế nhỉ? Người nào chê mạng lớn thế? Không đúng, anh Phỉ cũng chưa từng để ai vào trong mắt mà."
Mấy người nhún nhún vai tỏ vẻ tâm tư của đại ca khó đoán được lắm.
Quản lý gõ cửa đưa mấy nhân viên nữ tới.
Chu Liệt liếc mặt nhìn Giang Phỉ, anh Trì của anh ta luôn không thích mấy thứ này, phẩy tay: "Không cần, mau đưa đi đi."
"Đợi đã."
Chu Liệt không rõ vì sao, lo lắng có phải mình thêm dầu vào lửa ở chỗ nào hay không: "Anh Phỉ, đây..."
"Không phải các cậu thích à? Giữ lại đi."
Hả? Chu Liệt đánh giá vẻ mặt của anh, suy đoán thật giả trong lời nói của anh, giọng điệu của anh khi nói lời này không ổn, hiển nhiên là có tức giận, vậy rốt cuộc là giữ lại hay không giữ đây?
"Giữ lại." Giang Phỉ lại lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Liệt. Trái tim nhỏ bé của người phía sau run lên.
"Giữ lại thì giữ lại, mấy người này đều giữ lại đi." Chu Liệt run rẩy nói với quản lý.
Nhân viên nữ rót rượu bồi rượu, còn giúp nhau chơi đùa, điều này đối với đại đa số người trong phòng bao đều không còn là chuyện mới mẻ nữa, thậm chí cởi quần áo chơi đùa cũng không hiếm lạ gì. Nhưng Giang Phỉ ở đây thì vẫn là lần đầu tiên.
Mặc dù mọi người đều đang chơi đùa nhưng thực tế đều lặng lẽ tập trung vào Giang Phỉ.
Tình huống này đúng là trước nay chưa từng có.
Người phụ nữ thấy Giang Phỉ không phản đối, lá gan càng lớn hơn, rót rượu dịch tới dịch lui ngồi trên đùi của anh. Dưới cái nhìn tỉ mỉ chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt càng mê hoặc lòng người, mặt mày được chạm khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ cao quý. Cô ta chỉ là nhìn thôi cũng đã xuất hiện một cảm giác hưng phấn khó có thể nói bằng lời rồi.
Thấy đối phương vẫn không có ý ngăn cản, cô ta hơi đắc ý, dựa vào dáng vẻ này của cô ta có lẽ một người đàn ông cũng không thể chối từ. Thế là cô ta chậm rãi tới gần muốn hôn vào miệng của anh.
Động tác làm được một nửa thì cằm của cô ta bị nắm chặt, cô ta giương mắt nhìn thiếu niên.
"Đẹp không?"
Bộ mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia tình cảm nào, lúc nhìn cô ta giống như nhìn một xác chết.
Giang Phỉ phi một ánh mắt như dao tới, lá gan người anh em kia run lên, thậm chí lùi lại hai bước.
"Hoàng bar."
Ngay từ đầu bọn học cũng muốn đi Hoàng bar, nghe thấy lời của anh đều thở phào.
Sau khi tới Hoàng bar, Giang Phỉ liên tiếp uống mấy loại rượu, gương mặt vẫn lộ ra vẻ âm u, muốn bao nhiêu người sợ thì có bấy nhiêu người sợ.
Mấy người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.
"Không đúng, anh Phỉ làm sao thế nhỉ? Đột nhiên giống như ăn phải thuốc súng thế."
"Từ chiều hôm qua đã như thế rồi." Một người nói, "Dù sao có thể làm anh Phỉ thế này người kia đúng muốn gặp họa đấy."
"Nhưng mà ai có thể làm anh Phỉ như thế nhỉ? Người nào chê mạng lớn thế? Không đúng, anh Phỉ cũng chưa từng để ai vào trong mắt mà."
Mấy người nhún nhún vai tỏ vẻ tâm tư của đại ca khó đoán được lắm.
Quản lý gõ cửa đưa mấy nhân viên nữ tới.
Chu Liệt liếc mặt nhìn Giang Phỉ, anh Trì của anh ta luôn không thích mấy thứ này, phẩy tay: "Không cần, mau đưa đi đi."
"Đợi đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Liệt không rõ vì sao, lo lắng có phải mình thêm dầu vào lửa ở chỗ nào hay không: "Anh Phỉ, đây..."
"Không phải các cậu thích à? Giữ lại đi."
Hả? Chu Liệt đánh giá vẻ mặt của anh, suy đoán thật giả trong lời nói của anh, giọng điệu của anh khi nói lời này không ổn, hiển nhiên là có tức giận, vậy rốt cuộc là giữ lại hay không giữ đây?
"Giữ lại." Giang Phỉ lại lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Liệt. Trái tim nhỏ bé của người phía sau run lên.
"Giữ lại thì giữ lại, mấy người này đều giữ lại đi." Chu Liệt run rẩy nói với quản lý.
Nhân viên nữ rót rượu bồi rượu, còn giúp nhau chơi đùa, điều này đối với đại đa số người trong phòng bao đều không còn là chuyện mới mẻ nữa, thậm chí cởi quần áo chơi đùa cũng không hiếm lạ gì. Nhưng Giang Phỉ ở đây thì vẫn là lần đầu tiên.
Mặc dù mọi người đều đang chơi đùa nhưng thực tế đều lặng lẽ tập trung vào Giang Phỉ.
Tình huống này đúng là trước nay chưa từng có.
Người phụ nữ thấy Giang Phỉ không phản đối, lá gan càng lớn hơn, rót rượu dịch tới dịch lui ngồi trên đùi của anh. Dưới cái nhìn tỉ mỉ chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt càng mê hoặc lòng người, mặt mày được chạm khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ cao quý. Cô ta chỉ là nhìn thôi cũng đã xuất hiện một cảm giác hưng phấn khó có thể nói bằng lời rồi.
Thấy đối phương vẫn không có ý ngăn cản, cô ta hơi đắc ý, dựa vào dáng vẻ này của cô ta có lẽ một người đàn ông cũng không thể chối từ. Thế là cô ta chậm rãi tới gần muốn hôn vào miệng của anh.
Động tác làm được một nửa thì cằm của cô ta bị nắm chặt, cô ta giương mắt nhìn thiếu niên.
"Đẹp không?"
Bộ mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia tình cảm nào, lúc nhìn cô ta giống như nhìn một xác chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro