Bạn Trai Hai Mặ...
2024-11-24 12:19:40
Thật là, đáng thương thành thế này, sợ cái gì chứ.
Chủ nhiệm lớp hiển nhiên rất thiên vị học sinh chuyển trường Giang Phỉ nên cũng không nghi ngờ lời nói của anh, gật đầu ý bảo hai người vào đi.
Hàn Chiêu Chiêu bước nhanh trở về vị trí ngồi của mình giống như đang né tránh bệnh dịch. Sau khi ngồi xuống thì giả vờ bình tĩnh tìm sách mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, lúc Giang Phỉ đi qua thì vờ như không nhìn thấy anh.
Trong lòng run sợ.
Lúc này cô mới nhớ ra chưa rửa tay, sau khi xong việc thì anh giúp cô lau môi mà cô thì vội vội vàng vàng chỉ chú ý tới việc mau chóng trở về.
Nghĩ tới điều này cô hơi muốn khóc, trong lòng rất tủi thân, thậm chí rút rất nhiều giấy như ra sức tự ngược mà chà xát tay.
Vành mắt càng ngày càng đỏ.
Bạn cùng bàn để ý tới động tác của cô, sát lại thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Hàn Chiêu Chiêu cố nén nước mắt tủi thân: "Không có gì."
Âm thanh của cô giống như tiếng nghẹn ngào nhưng bạn cùng bàn cũng không nghe thấy, sự tập trung của cô ấy bị hấp dẫn bởi một việc khác.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu ở cùng với học sinh mới à? Hâm mộ ghê, sao mình không có được cơ hội có thể chỉ đường cho học sinh mới nhỉ?"
Vẻ mặt mê trai của bạn cùng bàn nửa muốn nửa không nhìn trộm bàn đằng sau. Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu vừa tức vừa bực, cô rất muốn hét to một câu anh có gì tốt chứ? Đừng có thấy anh dịu dàng như ngọc trước mắt người khác như thế, sau lưng lại chính là một tên lưu manh hung ác đấy.
Còn không biết điều! Không biết xấu hổ!
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, Hàn Chiêu Chiêu không nhịn được trừng mắt một cái ra đằng sau.
Ai ngờ bị bắt tại trận.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Giang Phỉ nhìn thỏ trắng nhỏ đột nhiên trừng một ánh mắt tức giận, khựng lại một lát lập tức hiện lên ý cười, hết sức ngông cuồng tùy tiện còn mang theo hơi thở trêu đùa.
Anh liếm lưỡi nuốt một ngụm nước miếng.
Đúng là kinh ngạc mà vui mừng đấy, ánh mắt giận dữ của cô bé cũng đáng yêu như thế.
Trong nháy mắt sự kích thích dưới đáy lòng bắt đầu chuyển động.
Đệt, muốn đè xuống.
Hàn Chiêu Chiêu thật sự rất giận, không chịu yếu thế ra sức trừng anh, vậy mà anh còn tùy tiện cười được, đúng là thô lỗ!
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, mạnh mẽ quay người bỏ lại biểu cảm của người nọ đằng sau lưng.
Cô hơi mơ màng, sách vở ở ngay trước mắt nhưng cô lại không đọc được một chữ nào.
Tối hôm đó là lần đầu tiên cô gặp anh, ở trong một con hẻm nhỏ, anh cùng với vài người nữa, đánh nhau với một nhóm người khác. Lúc cô nhìn thấy thì đã có vài người đã nằm sấp xuống rồi, mà anh đang giẫm lên bụng một người khác rồi nhìn từ trên cao xuống, trong tay xoay một con dao nhỏ, trên mặt không có vẻ tươi cười nào cũng hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của người kia, giống như kẻ độc tài cao quý, hung hăng giẫm đạp, tùy ý tra tấn.
Chủ nhiệm lớp hiển nhiên rất thiên vị học sinh chuyển trường Giang Phỉ nên cũng không nghi ngờ lời nói của anh, gật đầu ý bảo hai người vào đi.
Hàn Chiêu Chiêu bước nhanh trở về vị trí ngồi của mình giống như đang né tránh bệnh dịch. Sau khi ngồi xuống thì giả vờ bình tĩnh tìm sách mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, lúc Giang Phỉ đi qua thì vờ như không nhìn thấy anh.
Trong lòng run sợ.
Lúc này cô mới nhớ ra chưa rửa tay, sau khi xong việc thì anh giúp cô lau môi mà cô thì vội vội vàng vàng chỉ chú ý tới việc mau chóng trở về.
Nghĩ tới điều này cô hơi muốn khóc, trong lòng rất tủi thân, thậm chí rút rất nhiều giấy như ra sức tự ngược mà chà xát tay.
Vành mắt càng ngày càng đỏ.
Bạn cùng bàn để ý tới động tác của cô, sát lại thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Hàn Chiêu Chiêu cố nén nước mắt tủi thân: "Không có gì."
Âm thanh của cô giống như tiếng nghẹn ngào nhưng bạn cùng bàn cũng không nghe thấy, sự tập trung của cô ấy bị hấp dẫn bởi một việc khác.
"Đúng rồi, vừa nãy cậu ở cùng với học sinh mới à? Hâm mộ ghê, sao mình không có được cơ hội có thể chỉ đường cho học sinh mới nhỉ?"
Vẻ mặt mê trai của bạn cùng bàn nửa muốn nửa không nhìn trộm bàn đằng sau. Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu vừa tức vừa bực, cô rất muốn hét to một câu anh có gì tốt chứ? Đừng có thấy anh dịu dàng như ngọc trước mắt người khác như thế, sau lưng lại chính là một tên lưu manh hung ác đấy.
Còn không biết điều! Không biết xấu hổ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, Hàn Chiêu Chiêu không nhịn được trừng mắt một cái ra đằng sau.
Ai ngờ bị bắt tại trận.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Giang Phỉ nhìn thỏ trắng nhỏ đột nhiên trừng một ánh mắt tức giận, khựng lại một lát lập tức hiện lên ý cười, hết sức ngông cuồng tùy tiện còn mang theo hơi thở trêu đùa.
Anh liếm lưỡi nuốt một ngụm nước miếng.
Đúng là kinh ngạc mà vui mừng đấy, ánh mắt giận dữ của cô bé cũng đáng yêu như thế.
Trong nháy mắt sự kích thích dưới đáy lòng bắt đầu chuyển động.
Đệt, muốn đè xuống.
Hàn Chiêu Chiêu thật sự rất giận, không chịu yếu thế ra sức trừng anh, vậy mà anh còn tùy tiện cười được, đúng là thô lỗ!
Mặt Hàn Chiêu Chiêu đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, mạnh mẽ quay người bỏ lại biểu cảm của người nọ đằng sau lưng.
Cô hơi mơ màng, sách vở ở ngay trước mắt nhưng cô lại không đọc được một chữ nào.
Tối hôm đó là lần đầu tiên cô gặp anh, ở trong một con hẻm nhỏ, anh cùng với vài người nữa, đánh nhau với một nhóm người khác. Lúc cô nhìn thấy thì đã có vài người đã nằm sấp xuống rồi, mà anh đang giẫm lên bụng một người khác rồi nhìn từ trên cao xuống, trong tay xoay một con dao nhỏ, trên mặt không có vẻ tươi cười nào cũng hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của người kia, giống như kẻ độc tài cao quý, hung hăng giẫm đạp, tùy ý tra tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro