Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Bị Giáo Thảo Ấn...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Cảm giác tê dại tê liệt thần kinh hạ thân, thân thể phảng phất như có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào.
Thiếu niên giảm chậm động tác đưa đẩy, phảng phất như đang cố tình tra tấn cô.
Lê Âm kìm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, ngửa cổ ra sau, dựa thân thể hữu khí vô lực lên người anh. Đầu cô cọ ở hỏm vai anh, một tay trở tay câu lấy cổ anh, một tay túm lấy cánh tay anh, móng tay trắng bệch đâm sâu vào vải dệt.
“Kêu ra!” Anh cúi đầu cắn vành tai cô, đầu lưỡi trơn ướt liếm từ vành tai tới vùng thịt non sau tai, “Bảo bảo… Anh muốn nghe tiếng rên của em.”
Tiếng “bảo bảo” này vừa mềm nhẹ vừa triền miên, phảng phất như theo màng tai nhảy thẳng vào trong thân thể. Điện lưu len lỏi, hòa thành một thể với máu trong người cô.
Lê Âm chỉ cảm thấy cả người đều bị anh kêu mềm, lại vẫn cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh.
Trong hành lang còn có em họ cô, nghĩ tới việc mình sắp kêu rên trước mặt nó khiến cô thấy thẹn.
“Bảo bảo…” Anh còn đang phun khí nóng lên sườn mặt cô, dùng tay vén áo cô lên, thuận theo vùng bụng bằng phẳng hướng lên phía trên, “Anh muốn nghe tiếng rên của em.”
Tay anh đi tới đích, nắm lấy vú cô, ngón trỏ điểm lên vị trí nụ hoa, dừng lại một lát, sau đó bắt đầu vuốt ve.
“A…”
Khoái cảm từ hạ thân và thượng thân đồng thời vọt tới, cô phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, gần như dùng giọng điệu cầu xin: “Đừng… Đừng ở đây…”
Vì lấy lòng anh, cô còn ấn eo anh, chủ động dùng tiểu huyệt vuốt ve côn thịt của anh. Vừa vuốt ve cô vừa dùng giọng nhiễm đầy tình dục nói: “Vào trong đi được không…”
Cô kẹp chặt côn thịt anh, dùng nhục bích dâm dịch tràn lan liếm qua mặt trên gập ghềnh, giọng nói vừa mềm vừa khàn: “Vào trong đi A Trăn… Đi vào… Em kêu cho anh nghe."
Thiếu niên tạm dừng chừng một giây đồng hồ.
Một giây sau, anh ôm chặt lấy eo cô, mang theo cô xoay người về phòng.
Cửa bị đóng sập lại.
Lê Âm bị Cố Tích Trăn đẩy lên cửa, vì tiện ra vào, thân thể cô treo trên không, hai chân hoàn toàn treo trên cổ anh, khe thịt ẩm ướt kề sát côn thịt.
Bờ mông nửa trần dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, Lê Âm bị lạnh tới hít sâu một hơi, theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ anh, hướng nửa người trên về phía anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, cặp mắt bị tình dục nhiễm đỏ, thoạt nhìn hệt như con sói đói hung ác.
Côn thịt chống huyệt khẩu, theo nhục bích ướt nóng dùng sức đỉnh vào.
Tư thế như vậy, cô gần như bị anh ôm vào trong ngực, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm dễ ngửi của thiếu niên. Trong lúc thao làm, quần áo của hai người đã sớm rơi xuống từ lúc nào không rõ, da thịt nóng bỏng dán chặt không kẽ hở.
Truyền nhiệt cho nhau, rồi lại hấp thụ nhiệt lượng của nhau.
Nhiệt chạm nhiệt, chỉ có thể càng nhiệt.
Lê Âm cảm thấy mình chẳng thể cảm giác được gì khác, cũng không thể nghe được gì khác. Phảng phất như trong thiên địa này chỉ còn lại một cây thô thiết nóng bỏng đang liều mạng thao làm chính mình.
Vào thời điểm anh tiến vào, huyệt động bị chống căng ra, sau đó lại mau chóng hợp thành một đường khi anh rút ra ngoài. Nhục huyệt non mềm bị anh dùng động tác mềm nhẹ lại giày vò mà đảo qua từng tấc từng tấc, cảm giác kia… hệt như bị cọ tới phát run, sảng tới hít thở không thông.
Thiếu niên giảm chậm động tác đưa đẩy, phảng phất như đang cố tình tra tấn cô.
Lê Âm kìm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, ngửa cổ ra sau, dựa thân thể hữu khí vô lực lên người anh. Đầu cô cọ ở hỏm vai anh, một tay trở tay câu lấy cổ anh, một tay túm lấy cánh tay anh, móng tay trắng bệch đâm sâu vào vải dệt.
“Kêu ra!” Anh cúi đầu cắn vành tai cô, đầu lưỡi trơn ướt liếm từ vành tai tới vùng thịt non sau tai, “Bảo bảo… Anh muốn nghe tiếng rên của em.”
Tiếng “bảo bảo” này vừa mềm nhẹ vừa triền miên, phảng phất như theo màng tai nhảy thẳng vào trong thân thể. Điện lưu len lỏi, hòa thành một thể với máu trong người cô.
Lê Âm chỉ cảm thấy cả người đều bị anh kêu mềm, lại vẫn cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh.
Trong hành lang còn có em họ cô, nghĩ tới việc mình sắp kêu rên trước mặt nó khiến cô thấy thẹn.
“Bảo bảo…” Anh còn đang phun khí nóng lên sườn mặt cô, dùng tay vén áo cô lên, thuận theo vùng bụng bằng phẳng hướng lên phía trên, “Anh muốn nghe tiếng rên của em.”
Tay anh đi tới đích, nắm lấy vú cô, ngón trỏ điểm lên vị trí nụ hoa, dừng lại một lát, sau đó bắt đầu vuốt ve.
“A…”
Khoái cảm từ hạ thân và thượng thân đồng thời vọt tới, cô phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, gần như dùng giọng điệu cầu xin: “Đừng… Đừng ở đây…”
Vì lấy lòng anh, cô còn ấn eo anh, chủ động dùng tiểu huyệt vuốt ve côn thịt của anh. Vừa vuốt ve cô vừa dùng giọng nhiễm đầy tình dục nói: “Vào trong đi được không…”
Cô kẹp chặt côn thịt anh, dùng nhục bích dâm dịch tràn lan liếm qua mặt trên gập ghềnh, giọng nói vừa mềm vừa khàn: “Vào trong đi A Trăn… Đi vào… Em kêu cho anh nghe."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên tạm dừng chừng một giây đồng hồ.
Một giây sau, anh ôm chặt lấy eo cô, mang theo cô xoay người về phòng.
Cửa bị đóng sập lại.
Lê Âm bị Cố Tích Trăn đẩy lên cửa, vì tiện ra vào, thân thể cô treo trên không, hai chân hoàn toàn treo trên cổ anh, khe thịt ẩm ướt kề sát côn thịt.
Bờ mông nửa trần dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, Lê Âm bị lạnh tới hít sâu một hơi, theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ anh, hướng nửa người trên về phía anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, cặp mắt bị tình dục nhiễm đỏ, thoạt nhìn hệt như con sói đói hung ác.
Côn thịt chống huyệt khẩu, theo nhục bích ướt nóng dùng sức đỉnh vào.
Tư thế như vậy, cô gần như bị anh ôm vào trong ngực, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm dễ ngửi của thiếu niên. Trong lúc thao làm, quần áo của hai người đã sớm rơi xuống từ lúc nào không rõ, da thịt nóng bỏng dán chặt không kẽ hở.
Truyền nhiệt cho nhau, rồi lại hấp thụ nhiệt lượng của nhau.
Nhiệt chạm nhiệt, chỉ có thể càng nhiệt.
Lê Âm cảm thấy mình chẳng thể cảm giác được gì khác, cũng không thể nghe được gì khác. Phảng phất như trong thiên địa này chỉ còn lại một cây thô thiết nóng bỏng đang liều mạng thao làm chính mình.
Vào thời điểm anh tiến vào, huyệt động bị chống căng ra, sau đó lại mau chóng hợp thành một đường khi anh rút ra ngoài. Nhục huyệt non mềm bị anh dùng động tác mềm nhẹ lại giày vò mà đảo qua từng tấc từng tấc, cảm giác kia… hệt như bị cọ tới phát run, sảng tới hít thở không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro