Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Bị Giáo Thảo Ấn...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Trong phòng không còn nhìn thấy Lâm Thời, cuối cùng cô cũng dám rên rỉ.
“A a a a… Thật thoải mái… A a a… Thật căng…”
“Ưm ưm ưm a a a… Ưm a a… Chính là nơi đó… A a…”
Khi sảng tới mức tận cùng, phảng phất như lỗ chân lông toàn thân đều nở ra. Cô leo lên người anh, hệt như gốc cây non mịn mà nhận lấy động tác của anh, hùa theo anh. Sau đó khi cao trào tiến tới, cô cuộn tròn gan bàn chân, kẹp lấy côn thịt của anh, run rẩy mà phun ra lượng lớn chất lỏng.
Cặp mắt chóp mũi cô gái đều ửng hồng, hệt như vừa bị bắt nạt, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Cố Tích Trăn chìm sâu vào dục vọng, không nhịn được mà duỗi tay vuốt nhẹ mi cô, nhìn cặp mắt đã rưng rưng của cô: “Cô bé đáng thương…”
Sau đó, không hề báo trước mà đẩy nhanh tốc độ thọc rút phía dưới.
Lê Âm bị đâm tới ngã trái ngã phải, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, rách nát bất kham.
“A… A a… A… Muốn… Sắp bị thao hỏng…”
Anh đưa đẩy mấy chục cái nhưng cự căn vẫn không có dấu hiệu mềm xuống. Anh bế cô lên, đặt trên giường, dùng tư thế nam trên nữ dưới nguyên thủy nhất mà tiếp tục thao lộng.
Có lẽ đây là tiểu biệt thắng tân hôn. Hôm nay Cố Tích Trăn như không biết mệt mỏi là gì, hóa thân thành cái máy đóng cọc, côn thịt như bị cố định trong cơ thể cô.
Mới đầu Lê Âm còn có sức lực đáp lại anh, nhưng tới sau đó, sau vài lần tiết thân, cô đã mệt tới mức bủn rủn, mềm oặt tiếp nhận từng cú thọc vào rút ra.
Đại não trống rỗng, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cô rất muốn nói cho anh biết, không thể tiếp tục nữa, quá nhiều… quá mức…
Nhưng cô không cách nào phủ nhận, sau khi thân thể trải qua một lần cao trào vẫn tham lam cơ khát vô cùng, phía dưới mấp máy phân bổ ra lượng lớn dâm dịch, dùng thịt non ấm áp ướt át cắn chặt anh, liếm láp anh, như đang đòi hỏi càng nhiều hơn.
Ánh mắt anh trở nên âm trầm hơn, vừa kích thích vừa nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, thấp giọng: “Con mèo nhỏ tham ăn này…”
Lại nhanh chóng cắm thâm mười mấy cái nữa, cuối cùng anh cũng gầm nhẹ một tiếng, bắn ra, tưới tinh dịch đặc sệt vào chỗ sâu trong hoa tâm cô.
Ngay khoảnh khắc tinh dịch phun lên thịt non mẫn cảm, cô bị rót tới giật mình, hạ thân co rút một cái, thấp giọng nức nở, run run tiết thân. Chất lỏng trong suốt theo nơi hai người giao hợp mà chảy ra bên ngoài, mang theo một ít bạch trọc lóng lánh.
Côn thịt của anh mềm xuống, nhưng anh cũng không vội rút ra, vẫn đang đặt trong cơ thể cô.
Thân thể sau khi vận động kịch liệt quá mệt mỏi, nhưng trong cơ thể còn đang kẹp lấy dị vật khiến cô không thể nào nghỉ ngơi. Lê Âm giật giật thân thể, muốn anh đi ra ngoài.
Cố Tích Trăn nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh rũ xuống, giọng nói như đang nỉ non: “Để anh ở trong một lát.”
Lê Âm: “Ừm?”
“Bên trong em vừa nóng vừa ấm.” Anh nói, “Rất thoải mái.”
Lê Âm bị một câu của anh làm đỏ mặt, vừa định nói chuyện đã ý thức được vật trong cơ thể… lại đang từng chút từng chút mà phình to lên.
Cô sợ tới mức trừng lớn hai mắt, khi ngước mắt lên lại phát hiện Cố Tích Trăn cũng đang nhìn cô.
Trong mắt anh mang theo ý cười xấu xa, yên lặng mà bóp chặt eo cô, kích thích hai cái.
“A a a a… Thật thoải mái… A a a… Thật căng…”
“Ưm ưm ưm a a a… Ưm a a… Chính là nơi đó… A a…”
Khi sảng tới mức tận cùng, phảng phất như lỗ chân lông toàn thân đều nở ra. Cô leo lên người anh, hệt như gốc cây non mịn mà nhận lấy động tác của anh, hùa theo anh. Sau đó khi cao trào tiến tới, cô cuộn tròn gan bàn chân, kẹp lấy côn thịt của anh, run rẩy mà phun ra lượng lớn chất lỏng.
Cặp mắt chóp mũi cô gái đều ửng hồng, hệt như vừa bị bắt nạt, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Cố Tích Trăn chìm sâu vào dục vọng, không nhịn được mà duỗi tay vuốt nhẹ mi cô, nhìn cặp mắt đã rưng rưng của cô: “Cô bé đáng thương…”
Sau đó, không hề báo trước mà đẩy nhanh tốc độ thọc rút phía dưới.
Lê Âm bị đâm tới ngã trái ngã phải, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, rách nát bất kham.
“A… A a… A… Muốn… Sắp bị thao hỏng…”
Anh đưa đẩy mấy chục cái nhưng cự căn vẫn không có dấu hiệu mềm xuống. Anh bế cô lên, đặt trên giường, dùng tư thế nam trên nữ dưới nguyên thủy nhất mà tiếp tục thao lộng.
Có lẽ đây là tiểu biệt thắng tân hôn. Hôm nay Cố Tích Trăn như không biết mệt mỏi là gì, hóa thân thành cái máy đóng cọc, côn thịt như bị cố định trong cơ thể cô.
Mới đầu Lê Âm còn có sức lực đáp lại anh, nhưng tới sau đó, sau vài lần tiết thân, cô đã mệt tới mức bủn rủn, mềm oặt tiếp nhận từng cú thọc vào rút ra.
Đại não trống rỗng, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cô rất muốn nói cho anh biết, không thể tiếp tục nữa, quá nhiều… quá mức…
Nhưng cô không cách nào phủ nhận, sau khi thân thể trải qua một lần cao trào vẫn tham lam cơ khát vô cùng, phía dưới mấp máy phân bổ ra lượng lớn dâm dịch, dùng thịt non ấm áp ướt át cắn chặt anh, liếm láp anh, như đang đòi hỏi càng nhiều hơn.
Ánh mắt anh trở nên âm trầm hơn, vừa kích thích vừa nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, thấp giọng: “Con mèo nhỏ tham ăn này…”
Lại nhanh chóng cắm thâm mười mấy cái nữa, cuối cùng anh cũng gầm nhẹ một tiếng, bắn ra, tưới tinh dịch đặc sệt vào chỗ sâu trong hoa tâm cô.
Ngay khoảnh khắc tinh dịch phun lên thịt non mẫn cảm, cô bị rót tới giật mình, hạ thân co rút một cái, thấp giọng nức nở, run run tiết thân. Chất lỏng trong suốt theo nơi hai người giao hợp mà chảy ra bên ngoài, mang theo một ít bạch trọc lóng lánh.
Côn thịt của anh mềm xuống, nhưng anh cũng không vội rút ra, vẫn đang đặt trong cơ thể cô.
Thân thể sau khi vận động kịch liệt quá mệt mỏi, nhưng trong cơ thể còn đang kẹp lấy dị vật khiến cô không thể nào nghỉ ngơi. Lê Âm giật giật thân thể, muốn anh đi ra ngoài.
Cố Tích Trăn nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh rũ xuống, giọng nói như đang nỉ non: “Để anh ở trong một lát.”
Lê Âm: “Ừm?”
“Bên trong em vừa nóng vừa ấm.” Anh nói, “Rất thoải mái.”
Lê Âm bị một câu của anh làm đỏ mặt, vừa định nói chuyện đã ý thức được vật trong cơ thể… lại đang từng chút từng chút mà phình to lên.
Cô sợ tới mức trừng lớn hai mắt, khi ngước mắt lên lại phát hiện Cố Tích Trăn cũng đang nhìn cô.
Trong mắt anh mang theo ý cười xấu xa, yên lặng mà bóp chặt eo cô, kích thích hai cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro