Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng

Chú Út Về

Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc

2024-08-31 22:38:19

Trong phòng tản ra mùi thơm thanh nhã, trong đó có trộn lẫn mùi sữa nhàn nhạt chỉ thiếu nữ mới có.

Cô gái nằm trên giường, gương mặt phiếm hồng, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Cuối cùng bác sĩ gia đình cũng chẩn bệnh xong. Bác sĩ mở hòm thuốc, lấy hai hộp thuốc ra: “Chỉ bị mệt mỏi quá độ, cho cô bé uống ít thuốc rồi để cô bé nghỉ ngơi đủ là không sao nữa rồi.”

Khí áp trong phòng rất thấp.

Qua một hồi lâu sau quản gia mới nghe được người đàn ông đáp một tiếng ngắn gọn: “Ừm.”

Quản gia không nhịn được mà cúi đầu lau mồ hôi.

Cũng may trong phòng không chỉ có một người là mình, còn có Tạ đặc trợ. So với mình, vẻ mặt Tạ đặc trợ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Thậm chí người ta còn có gan chạy tới bên cạnh Lê tổng, nhỏ giọng lên án: “Nói không chừng chuyện đêm qua đã dọa em ấy sợ. Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, chẳng phải chỉ chạy ra ngoài chơi chút thôi sao, anh xem anh dọa em ấy thành…”

Chẳng qua Lê tổng chỉ liếc mắt một cái, Tạ đặc trợ đã lập tức ngậm miệng không dám nói thêm nữa.

Chuyện đêm qua quản gia cũng biết. Lại nói tiếp, đây cũng là lỗi của mình, do mình không trông chừng người cẩn thận nên mới để tiểu thư nửa đêm nửa hôm chạy ra khỏi nhà.

Chờ sau khi đi theo Lê tổng ra khỏi phòng, quản gia mới thật cẩn thận mà bất chấp nguy hiểm bị sa thải, uyển chuyển cầu xin thay cô gái: “Thật ra hai ngày nay Lê tiểu thư vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, tôi cảm thấy rất có thể hôm qua có hiểu lầm gì đó. Nếu phải kể ra, vấn đề vốn nằm ở chỗ tôi…”

“Ừm.” Ai ngờ Lê tổng lại nói, “Đúng là vẫn đề ở chỗ ông thật.”

Rất nhiều lời cầu tình của quản gia bị nghẹn trong họng.

Ông ta nơm nớp lo sợ mà lau mồ hôi. Yên tĩnh một hồi lâu, ông ta lại muốn đổi đề tài: “Hẳn Lê tổng sẽ quay về công ty?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây vốn là vấn đề vô nghĩa.

Lê tổng mới vừa về nước, gần như mỗi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất, công ty không thể rời khỏi hắn một phút một giây nào. Hắn có thể dành vài phút tới thăm cháu gái đã có thể tính là nhân hậu lắm rồi.

Ai ngờ vừa nghe được câu này, Lê tổng chợt quay đầu lại liếc ông ta một cái, cũng không lên tiếng mà đi thẳng tới chỗ lấy nước nóng.

Lúc này quản gia mới chú ý tới trong tay hắn còn cầm theo hộp thuốc.

Rõ ràng hắn đang muốn đi tìm nước sôi để pha thuốc.

Mặt trời mọc đằng Tây!

Ông ta vội vàng chạy lên, muốn nhận lấy hộp thuốc: “Sao có thể để Lê tổng phải đích thân làm mấy chuyện này, cứ để tôi là được, để tôi là được.”

Người đàn ông hơi rũ mi, lời ít ý nhiều: “Không có chuyện của ông.”

Quản gia chỉ có thể thật cẩn thận đi theo phía sau hắn, nhìn hắn lấy chén đổ nước thuốc vào, bụng đầy nghi ngờ.

Vẫn luôn nghe nói Lê tổng không thích cô cháu gái này lắm, bất đắc dĩ anh chị nhờ vả, không thể không trở về chăm sóc. Vì sao hiện tại nhìn lại, dường như chuyện không phải vậy?

Cô gái trên giường còn chưa tỉnh táo lại.

Lê tổng đỡ cô gái dậy, quen thuộc mà đút thuốc cho cô.

Cô gái mới uống một hớp đã bị đắng tới nhăn mũi, mắt mày đều nhăn tới dúm dó, hệt như đang bị uất ức cực lớn.

“Quá đắng… hu hu…” Cô mím chặt môi rồi lại lắc đầu, dỗ thế nào cũng không chịu uống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng

Số ký tự: 0