Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Cô Lẩm Bẩm: “Ch...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Lông mày quản gia giật giật, rất sợ Lê tổng mất hết kiên nhẫn mà đập chén bỏ đi.
Ngoài dự đoán là Lê tổng lại cực kỳ kiên nhẫn mà dùng giọng nói trầm thấp dỗ cô gái, cứng rắn đút cô gái uống hết sạch cả chén thuốc.
Sau khi làm xong mấy việc này, hắn lại giúp cô súc miệng, giúp cô lau mặt, xoa đầu dỗ cô ngủ, động tác thuần thục tới mức như đã từng làm trăm ngàn lần.
Đôi mắt quản gia trừng lớn.
Không phải Lê tổng đã bị đoạt xá rồi chứ?
Sao ngài ấy có thể có một mặt dịu dàng như vậy?
Chờ khi Lê tổng làm xong hết mấy chuyện này, quay đầu lại, quản gia còn chưa kịp thu hồi vẻ khiếp sợ hoảng hốt trên mặt.
Người đàn ông liếc quản gia một cái.
Tạ đặc trợ rất giỏi hiểu ý ngầm của Lê tổng: “Vương quản gia, anh không còn chuyện gì khác cần làm sao?”
Quản gia: “…”
Ông ta yên lặng cúi đầu. Còn chưa chờ ông ta xoay người rời đi, trên giường đã truyền tới giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của thiếu nữ: “Chú út… Thật nóng…”
Tạ đặc trợ: “Cái gì nóng? Phát sốt ư? Không nên vậy mới đúng…”
Cô gái cực kỳ uất ức mà hít hít mũi, ý thức mơ hồ mà phát ra tiếng nỉ non không quá rõ ràng: “Chú út… Phía dưới… Phía dưới thật nóng..."
Quản gia: “…”
Tạ đặc trợ: “…”
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.
Cuối cùng quản gia cũng run rẩy phá vỡ trầm mặc: “Hẳn… hẳn là bị bệnh tới hồ đồ… Là là là là nói mớ thôi…”
Từ đầu tới cuối, ý thức của Lê Âm vẫn luôn hỗn loạn.
Lúc thì đầu cô nặng nề như đang ngủ say, không thể cảm giác được bất kỳ chuyện gì ở xung quanh, lúc lại như có thể nghe được có người đang nói chuyện bên cạnh.
Còn chưa chờ cô phân biệt được là ai đang nói chuyện, đã có một bày tay điểm nhẹ lên môi cô.
Tiếp đó, cô nghe được giọng của chú út.
Lại tiếp đó nữa, ý thức của cô hoàn toàn dung hợp với hết thảy điên cuồng mà dây dưa buổi tối hôm qua.
Thân thể trần trụi, cảm giác bị điện giật khi vải dệt tây trang cọ qua cơ thể, cùng với cảm giác sung sướng khi côn thịt của người đàn ông điên cuồng đưa đẩy trong cơ thể, tất cả cảm xúc như sóng trào đánh thẳng vào tâm trí cô.
Lê Âm ướt.
Cho dù đại não đang hôn mê nhưng cô vẫn có thể cảm giác rõ ràng, ngay chớp mắt khi giọng nói của chú út vang lên, hoa huyệt cô như bị dụ hoặc, điên cuồng mà mấp máy, phun ra nuốt vào, chảy lượng lớn dâm thủy.
Thật muốn bị người đàn ông này xỏ xuyên qua, xúc động như muốn xé rách đại não cô.
Nhưng đêm qua… chú út thật sự rất thô lỗ.
Cô bị chú ấy lộng tới vừa nóng vừa sưng, thật sự quá đau.
Giờ phút này, giọng nói của chú út lại trở nên rất dịu dàng, khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy…
Có lẽ là mơ thật.
Chú út dịu dàng như vậy vốn chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của cô.
Hiếm có khi có thể gặp lại chú út dịu dàng trong mộng, Lê Âm lập tức cảm thấy mình như biến thành đứa nhỏ bị bắt nạt, uất ức tới không ngừng rên hừ hừ, theo bản năng mà dùng mặt cọ cọ ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông.
Đầu ngón tay người đàn ông hơi ngừng lại.
Cô như trúng mộng yểm, không thể nào mở mắt ra được, cũng không thể nhìn thấy mặt chú ấy.
Chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm: “Phía dưới thật nóng…”
“Chú út… Thật đáng ghét…”
…
Ngoài dự đoán là Lê tổng lại cực kỳ kiên nhẫn mà dùng giọng nói trầm thấp dỗ cô gái, cứng rắn đút cô gái uống hết sạch cả chén thuốc.
Sau khi làm xong mấy việc này, hắn lại giúp cô súc miệng, giúp cô lau mặt, xoa đầu dỗ cô ngủ, động tác thuần thục tới mức như đã từng làm trăm ngàn lần.
Đôi mắt quản gia trừng lớn.
Không phải Lê tổng đã bị đoạt xá rồi chứ?
Sao ngài ấy có thể có một mặt dịu dàng như vậy?
Chờ khi Lê tổng làm xong hết mấy chuyện này, quay đầu lại, quản gia còn chưa kịp thu hồi vẻ khiếp sợ hoảng hốt trên mặt.
Người đàn ông liếc quản gia một cái.
Tạ đặc trợ rất giỏi hiểu ý ngầm của Lê tổng: “Vương quản gia, anh không còn chuyện gì khác cần làm sao?”
Quản gia: “…”
Ông ta yên lặng cúi đầu. Còn chưa chờ ông ta xoay người rời đi, trên giường đã truyền tới giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của thiếu nữ: “Chú út… Thật nóng…”
Tạ đặc trợ: “Cái gì nóng? Phát sốt ư? Không nên vậy mới đúng…”
Cô gái cực kỳ uất ức mà hít hít mũi, ý thức mơ hồ mà phát ra tiếng nỉ non không quá rõ ràng: “Chú út… Phía dưới… Phía dưới thật nóng..."
Quản gia: “…”
Tạ đặc trợ: “…”
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.
Cuối cùng quản gia cũng run rẩy phá vỡ trầm mặc: “Hẳn… hẳn là bị bệnh tới hồ đồ… Là là là là nói mớ thôi…”
Từ đầu tới cuối, ý thức của Lê Âm vẫn luôn hỗn loạn.
Lúc thì đầu cô nặng nề như đang ngủ say, không thể cảm giác được bất kỳ chuyện gì ở xung quanh, lúc lại như có thể nghe được có người đang nói chuyện bên cạnh.
Còn chưa chờ cô phân biệt được là ai đang nói chuyện, đã có một bày tay điểm nhẹ lên môi cô.
Tiếp đó, cô nghe được giọng của chú út.
Lại tiếp đó nữa, ý thức của cô hoàn toàn dung hợp với hết thảy điên cuồng mà dây dưa buổi tối hôm qua.
Thân thể trần trụi, cảm giác bị điện giật khi vải dệt tây trang cọ qua cơ thể, cùng với cảm giác sung sướng khi côn thịt của người đàn ông điên cuồng đưa đẩy trong cơ thể, tất cả cảm xúc như sóng trào đánh thẳng vào tâm trí cô.
Lê Âm ướt.
Cho dù đại não đang hôn mê nhưng cô vẫn có thể cảm giác rõ ràng, ngay chớp mắt khi giọng nói của chú út vang lên, hoa huyệt cô như bị dụ hoặc, điên cuồng mà mấp máy, phun ra nuốt vào, chảy lượng lớn dâm thủy.
Thật muốn bị người đàn ông này xỏ xuyên qua, xúc động như muốn xé rách đại não cô.
Nhưng đêm qua… chú út thật sự rất thô lỗ.
Cô bị chú ấy lộng tới vừa nóng vừa sưng, thật sự quá đau.
Giờ phút này, giọng nói của chú út lại trở nên rất dịu dàng, khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy…
Có lẽ là mơ thật.
Chú út dịu dàng như vậy vốn chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của cô.
Hiếm có khi có thể gặp lại chú út dịu dàng trong mộng, Lê Âm lập tức cảm thấy mình như biến thành đứa nhỏ bị bắt nạt, uất ức tới không ngừng rên hừ hừ, theo bản năng mà dùng mặt cọ cọ ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông.
Đầu ngón tay người đàn ông hơi ngừng lại.
Cô như trúng mộng yểm, không thể nào mở mắt ra được, cũng không thể nhìn thấy mặt chú ấy.
Chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm: “Phía dưới thật nóng…”
“Chú út… Thật đáng ghét…”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro