Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Nhốt Giáo Thảo...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Thao lâu như vậy còn chưa bắn lần nào, côn thịt của cậu ta vẫn vừa cứng vừa nóng hệt như lúc trước.
Cô như con mèo nhỏ thèm khát, mắt cũng trở nên mê ly, nhưng cái miệng nhỏ lại vẫn gắt gao mút chặt lấy cậu ta, phảng phất như muốn ép khô nó.
Cậu ta không còn thong thả ma cắm như trước mà ấn lấy eo cô, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng lao tới trong thân thể cô.
Chính nông một sâu, ba nông một sâu, lực đạo lần sau lại tàn nhẫn hơn lần trước. Dưới sự đưa đẩy của cậu ta, thân thể cô gái mềm thành nước đường, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên rách nát cao vút.
Ngay lúc hai người sắp lên đỉnh, chợt có tiếng “cốc cốc” vang lên, bên ngoài có người đập cửa.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tích Trăn truyền vào: “Lâm Thời, sao cậu lại vào đây?”
Lê Âm vừa nghe thế đã bị dọa sợ, hạ thể vô thức thắt chặt.
Lâm Thời không quan tâm tới người ngoài mà kêu lên một tiếng, khàn khàn nói: “Chị gái ngoan, thả lỏng một chút, không việc gì, em đã khóa trái cửa, hiện tại anh ta không thể vào được.”
Cậu ta không kêu cô là chị Ôn Lâm nữa…
Mà kêu là chị gái…
Tiếng hô này kích thích thần kinh Lê Âm, hoa tâm cô vừa cắn chặt lấy cậu ta vừa phun ra lượng lớn mật dịch.
Lâm Thời hít sâu một hơi, bóp lấy eo cô, giảm chậm tốc độ ra vào.
Có một chớp mắt, thậm chí cô còn quên mất Cố Tích Trăn đang đứng ngoài cửa.
Hoặc nói đúng hơn là cho dù biết anh đang ở đây, nhưng dường như cô cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Bởi vì dường như cô đã sớm đoán được tính chất nơi này.
Đây là một hội nhóm tình dục.
Mỗi tháng bọn họ tụ hợp lại chỗ này đại khái là vì để làm tình. Cho nên sợ rằng quan hệ giữa những người ở đây đã sớm rối loạn hỗn độn.
Thậm chí đây còn không thể tính là yêu đương vụng trộm.
Lâm Thời lại như cố ý, mỗi lần thao lộng lại nhất định phải đâm vào chỗ mẫn cảm của cô.
Cô hoàn toàn không thể dừng rên rỉ.
“Chị gái ngoan.” Cậu ta hôn cô, hệt như đang thở dài, “Kêu ra đi, không cần nín nhịn.”
Cô vừa thẹn vừa sợ, vừa cảm thấy kích thích vô cùng.
Cố Tích Trăn đang đứng ngay ngoài cửa, nghe tiếng cô rên rỉ.
Mà cố gắng mềm giọng, dưới sự đưa đẩy của Lâm Thời, cô phát ra hết tiếng rên rỉ này tới tiếng rên rỉ khác: “A a… Mau một chút… A a… Đừng tra tấn chị nữa…”
Tốc độ ra vào chậm rãi vô cùng, nghiền ép, xoay tròn, hệt như đang cố tình tra tấn cô.
Hạ thể hư không ngứa ngáy, khó chịu tới mức cô suýt chút nữa bật khóc.
“A a… Cầu xin em… Cho chị… A a…”
“Lại lớn thêm chút.” Cậu ta dùng quy đầu nghiền ép chỗ mẫn cảm của cô, “Bảo bảo, lại lớn tiếng hơn chút.”
“Cầu xin em… Hu hu hu… Cho chị…” Cô chỉ có thể phóng đại thanh âm.
“Bảo bảo ngoan.” Cậu ta nói, “Gọi tên em.”
“Lâm, Lâm Thời.” Cô khóc nức nở hô lên tên của cậu ta, “Dùng, dùng sức… Mạnh thêm một chút… Mau… A… Cho chị…”
Mới vừa hô xong, cô đã cảm thấy thẹn vô cùng, chỉ hận không thể vùi mặt vào trong ngực cậu ta.
Cậu ta không cho cô có thời gian thẹn thùng, sau khi nghe được hai chữ “Lâm Thời” phát ra từ trong miệng cô, cậu ta như uống phải thuốc kích thích, dùng sức mà va chạm với nơi thật sâu trong thân thể cô.
“A a a…” Cô rùng mình, “Ưm a a a…”
Mà động tác của cậu ta lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cô như con mèo nhỏ thèm khát, mắt cũng trở nên mê ly, nhưng cái miệng nhỏ lại vẫn gắt gao mút chặt lấy cậu ta, phảng phất như muốn ép khô nó.
Cậu ta không còn thong thả ma cắm như trước mà ấn lấy eo cô, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng lao tới trong thân thể cô.
Chính nông một sâu, ba nông một sâu, lực đạo lần sau lại tàn nhẫn hơn lần trước. Dưới sự đưa đẩy của cậu ta, thân thể cô gái mềm thành nước đường, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên rách nát cao vút.
Ngay lúc hai người sắp lên đỉnh, chợt có tiếng “cốc cốc” vang lên, bên ngoài có người đập cửa.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tích Trăn truyền vào: “Lâm Thời, sao cậu lại vào đây?”
Lê Âm vừa nghe thế đã bị dọa sợ, hạ thể vô thức thắt chặt.
Lâm Thời không quan tâm tới người ngoài mà kêu lên một tiếng, khàn khàn nói: “Chị gái ngoan, thả lỏng một chút, không việc gì, em đã khóa trái cửa, hiện tại anh ta không thể vào được.”
Cậu ta không kêu cô là chị Ôn Lâm nữa…
Mà kêu là chị gái…
Tiếng hô này kích thích thần kinh Lê Âm, hoa tâm cô vừa cắn chặt lấy cậu ta vừa phun ra lượng lớn mật dịch.
Lâm Thời hít sâu một hơi, bóp lấy eo cô, giảm chậm tốc độ ra vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một chớp mắt, thậm chí cô còn quên mất Cố Tích Trăn đang đứng ngoài cửa.
Hoặc nói đúng hơn là cho dù biết anh đang ở đây, nhưng dường như cô cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Bởi vì dường như cô đã sớm đoán được tính chất nơi này.
Đây là một hội nhóm tình dục.
Mỗi tháng bọn họ tụ hợp lại chỗ này đại khái là vì để làm tình. Cho nên sợ rằng quan hệ giữa những người ở đây đã sớm rối loạn hỗn độn.
Thậm chí đây còn không thể tính là yêu đương vụng trộm.
Lâm Thời lại như cố ý, mỗi lần thao lộng lại nhất định phải đâm vào chỗ mẫn cảm của cô.
Cô hoàn toàn không thể dừng rên rỉ.
“Chị gái ngoan.” Cậu ta hôn cô, hệt như đang thở dài, “Kêu ra đi, không cần nín nhịn.”
Cô vừa thẹn vừa sợ, vừa cảm thấy kích thích vô cùng.
Cố Tích Trăn đang đứng ngay ngoài cửa, nghe tiếng cô rên rỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cố gắng mềm giọng, dưới sự đưa đẩy của Lâm Thời, cô phát ra hết tiếng rên rỉ này tới tiếng rên rỉ khác: “A a… Mau một chút… A a… Đừng tra tấn chị nữa…”
Tốc độ ra vào chậm rãi vô cùng, nghiền ép, xoay tròn, hệt như đang cố tình tra tấn cô.
Hạ thể hư không ngứa ngáy, khó chịu tới mức cô suýt chút nữa bật khóc.
“A a… Cầu xin em… Cho chị… A a…”
“Lại lớn thêm chút.” Cậu ta dùng quy đầu nghiền ép chỗ mẫn cảm của cô, “Bảo bảo, lại lớn tiếng hơn chút.”
“Cầu xin em… Hu hu hu… Cho chị…” Cô chỉ có thể phóng đại thanh âm.
“Bảo bảo ngoan.” Cậu ta nói, “Gọi tên em.”
“Lâm, Lâm Thời.” Cô khóc nức nở hô lên tên của cậu ta, “Dùng, dùng sức… Mạnh thêm một chút… Mau… A… Cho chị…”
Mới vừa hô xong, cô đã cảm thấy thẹn vô cùng, chỉ hận không thể vùi mặt vào trong ngực cậu ta.
Cậu ta không cho cô có thời gian thẹn thùng, sau khi nghe được hai chữ “Lâm Thời” phát ra từ trong miệng cô, cậu ta như uống phải thuốc kích thích, dùng sức mà va chạm với nơi thật sâu trong thân thể cô.
“A a a…” Cô rùng mình, “Ưm a a a…”
Mà động tác của cậu ta lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro