Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Tình Cờ Gặp Cố...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Anh mới đi hai ngày cô đã nhớ anh tới mức hoa tâm nhũn ra. Nhưng những ngày sau đó, mỗi ngày cô đều ấy ấy với chú út…
Dường như Lê Âm đã suýt quên mất sự tồn tại của Cố Tích Trăn.
Lâm Thời nói với cô: “Đây là Cố Tích Trăn, em nhớ anh ấy học cùng trường chị thì phải, hẳn hai người có quen biết.”
Dứt lời cậu ta lại giải thích: “Mấy tháng trước em đã quen anh ấy khi tham gia buổi tụ hội của những người có cùng sở thích.”
Lâm Thời đã từng đề cập tới “buổi tụ hội của những người có cùng sở thích” với cô. Lê Âm cũng không hỏi kỹ, chỉ biết đó là một đám sinh viên các trường yêu thích học tập, tụ lại cùng nhau nghiên cứu các đề khó, thông thường sẽ được tổ chức vào ngày cuối tháng.
Lê Âm không cảm thấy hứng thú với học tập, cũng không quá thích nơi đông người.
Cô gật gật đầu với Cố Tích Trăn, coi như chào hỏi.
Gặp được anh trên đường khiến cô hơi căng thẳng. Tuy đã mười ngày không có thân cận da thịt với anh, nhưng cô vẫn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ném bay mấy suy nghĩ lung tung lộn xộn ra khỏi đầu.
Đột nhiên cô nghe thấy đối phương mở miệng: “Lâm Thời, không phải buổi tụ hội sẽ bắt đầu vào chiều nay ư? Có muốn dẫn chị em tới chơi luôn không?”
Lâm Thời sửng sốt, lắc đầu từ chối: “Chị ấy không thích nơi đông người.”
Cố Tích Trăn cười cười: “Vậy à? Vậy thì tiếc thật.”
Hàn huyên hai câu đơn giản, sau khi tạm biệt, Lâm Thời vẫn luôn ngoan ngoãn dịu dàng, lúc này lại hiếm khi mà xuất hiện vẻ giận dữ.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu ta hơi gồ lên, túm chặt lấy Lê Âm: “Tên chọ Cố kia tuyệt đối không phải thứ gì tốt, chị, chị xem anh ta đi, chắc chắn trong bụng cất đầy suy nghĩ xấu xa.”
Lê Âm mờ mịt: “A? Em đang nói tới tụ hội?”
Giọng nói của Lâm Thời hơi ngừng lại, một lát sau, gân xanh trên cổ hơi lặn xuống. Cậu ta quay đầu nhìn cô, lẩm bẩm hai tiếng: “Xem như vậy.”
Cô cười: “Tụ hội mà thôi, có thể có ý xấu gì được?”
“Cũng không phải chỉ là tụ hội…” Cậu ta nói, “Mới vừa rồi khi nói chuyện anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm chị, đôi mắt chưa từng dời đi, nói không chừng anh ta có ý đồ gì đó với chị cũng nên…”
Nhớ tới tình cảnh hai người kịch liệt hoan ái, mặt Lê Âm lại nóng rát: “Em đừng nói nữa, người ta đã có bạn gái rồi.”
Lần này tới phiên Lâm Thời mờ mịt: “A? Bạn gái?”
“Ôn Lâm đó, có lẽ em không biết, là bạn cùng lớp chị.”
Lâm Thời sửng sốt: “Chị nói cô ấy à… A… Cô ấy…”
Cô tò mò: “Em cũng quen Ôn Lâm?”
“Ừm…” Vẻ mặt cậu ta biến ảo vài lần, nói, “Có thể tính là quen biết, thường gặp trong buổi tụ hội.”
Lê Âm ừ nhẹ một tiếng.
Hiếm khi cô bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú với buổi tụ hội mỗi cuối tháng một lần của bọn họ.
Vừa định mở miệng, đột nhiên Lâm Thời lại nói: “Chờ đã.”
Lê Âm còn đang khó hiểu, đã thấy đột nhiên cậu ta ngồi xổm xuống, cúi đầu cột dây giày giúp cô. Thì ra là dây giày của cô bị lỏng.
Nhìn từ góc độ của cô, chỉ có thể thấy đỉnh đầu xinh đẹp cùng với cánh mũi cao của cậu ta.
Cậu ta rũ mi, khớp xương tinh tế, vẻ mặt nghiêm túc mà cột nơ bướm giúp cô. Sau đó cậu ta đứng lên, trong đôi mắt đen láy là ý cười dịu dàng: “Chị thấy em trở về nên vui quá sao? Sao tự dưng lại biến ngốc? Ngay cả dây giày bị tuột cũng không phát hiện.”
Dường như Lê Âm đã suýt quên mất sự tồn tại của Cố Tích Trăn.
Lâm Thời nói với cô: “Đây là Cố Tích Trăn, em nhớ anh ấy học cùng trường chị thì phải, hẳn hai người có quen biết.”
Dứt lời cậu ta lại giải thích: “Mấy tháng trước em đã quen anh ấy khi tham gia buổi tụ hội của những người có cùng sở thích.”
Lâm Thời đã từng đề cập tới “buổi tụ hội của những người có cùng sở thích” với cô. Lê Âm cũng không hỏi kỹ, chỉ biết đó là một đám sinh viên các trường yêu thích học tập, tụ lại cùng nhau nghiên cứu các đề khó, thông thường sẽ được tổ chức vào ngày cuối tháng.
Lê Âm không cảm thấy hứng thú với học tập, cũng không quá thích nơi đông người.
Cô gật gật đầu với Cố Tích Trăn, coi như chào hỏi.
Gặp được anh trên đường khiến cô hơi căng thẳng. Tuy đã mười ngày không có thân cận da thịt với anh, nhưng cô vẫn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ném bay mấy suy nghĩ lung tung lộn xộn ra khỏi đầu.
Đột nhiên cô nghe thấy đối phương mở miệng: “Lâm Thời, không phải buổi tụ hội sẽ bắt đầu vào chiều nay ư? Có muốn dẫn chị em tới chơi luôn không?”
Lâm Thời sửng sốt, lắc đầu từ chối: “Chị ấy không thích nơi đông người.”
Cố Tích Trăn cười cười: “Vậy à? Vậy thì tiếc thật.”
Hàn huyên hai câu đơn giản, sau khi tạm biệt, Lâm Thời vẫn luôn ngoan ngoãn dịu dàng, lúc này lại hiếm khi mà xuất hiện vẻ giận dữ.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu ta hơi gồ lên, túm chặt lấy Lê Âm: “Tên chọ Cố kia tuyệt đối không phải thứ gì tốt, chị, chị xem anh ta đi, chắc chắn trong bụng cất đầy suy nghĩ xấu xa.”
Lê Âm mờ mịt: “A? Em đang nói tới tụ hội?”
Giọng nói của Lâm Thời hơi ngừng lại, một lát sau, gân xanh trên cổ hơi lặn xuống. Cậu ta quay đầu nhìn cô, lẩm bẩm hai tiếng: “Xem như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cười: “Tụ hội mà thôi, có thể có ý xấu gì được?”
“Cũng không phải chỉ là tụ hội…” Cậu ta nói, “Mới vừa rồi khi nói chuyện anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm chị, đôi mắt chưa từng dời đi, nói không chừng anh ta có ý đồ gì đó với chị cũng nên…”
Nhớ tới tình cảnh hai người kịch liệt hoan ái, mặt Lê Âm lại nóng rát: “Em đừng nói nữa, người ta đã có bạn gái rồi.”
Lần này tới phiên Lâm Thời mờ mịt: “A? Bạn gái?”
“Ôn Lâm đó, có lẽ em không biết, là bạn cùng lớp chị.”
Lâm Thời sửng sốt: “Chị nói cô ấy à… A… Cô ấy…”
Cô tò mò: “Em cũng quen Ôn Lâm?”
“Ừm…” Vẻ mặt cậu ta biến ảo vài lần, nói, “Có thể tính là quen biết, thường gặp trong buổi tụ hội.”
Lê Âm ừ nhẹ một tiếng.
Hiếm khi cô bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú với buổi tụ hội mỗi cuối tháng một lần của bọn họ.
Vừa định mở miệng, đột nhiên Lâm Thời lại nói: “Chờ đã.”
Lê Âm còn đang khó hiểu, đã thấy đột nhiên cậu ta ngồi xổm xuống, cúi đầu cột dây giày giúp cô. Thì ra là dây giày của cô bị lỏng.
Nhìn từ góc độ của cô, chỉ có thể thấy đỉnh đầu xinh đẹp cùng với cánh mũi cao của cậu ta.
Cậu ta rũ mi, khớp xương tinh tế, vẻ mặt nghiêm túc mà cột nơ bướm giúp cô. Sau đó cậu ta đứng lên, trong đôi mắt đen láy là ý cười dịu dàng: “Chị thấy em trở về nên vui quá sao? Sao tự dưng lại biến ngốc? Ngay cả dây giày bị tuột cũng không phát hiện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro