Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 1
2024-11-03 14:02:01
Triều Đại Khang.
Huệ Đế năm thứ 5.
Chiến loạn liên miên, quần hùng cát cứ, tham quan ô lại nhiều vô số kể.
Biên giới thường xuyên bị người ngoại tộc xâm chiếm, quấy nhiễu, tàn sát dân lành.
Trong một thôn nhỏ ở huyện Triêu Nguyên, cuộc sống vẫn còn yên bình, tạm thời chưa bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Tuy không thể nói là nhà nhà đều mổ lợn, giết dê ăn mừng năm mới, nhưng khói bếp nghi ngút cũng đủ thấy một bầu không khí vui vẻ, náo nức.
Chỉ riêng Khương gia nhận được tin Khương lão nhị tử trận thì chìm trong u ám, ảm đạm.
Khương gia.
Bảo Châu năm tuổi rưỡi, chống mông, hai tay cầm một viên gạch, không ngừng mài trên một tảng đá lớn.
Mài một hồi lâu nàng mới đưa lên soi dưới ánh mặt trời, gật gù hài lòng.
Nàng đường đường là một đời thi vương thế mà xuyên không rồi.
Vốn dĩ chẳng còn chút kí ức nào về kiếp người, chỉ nhớ rõ cuộc sống của một thi vương vô cùng mãn nguyện, vừa gặm tinh hạch, vừa xem đám tiểu đệ tang thi nhảy nhót.
Cuộc sống ăn no ngủ kỹ, thế mà chỉ vì một giấc ngủ ngắn đã xuyên không đến cái triều đại loạn lạc này.
Ăn không no, mặc không ấm, cha đã mất, mẫu thân lại là nữ nhân nhu nhược, tay dắt ba đứa con nheo nhóc, còn phải chịu đựng đám họ hàng độc ác chỉ muốn uống máu, ăn thịt, giẫm đạp lên thi thể bốn mẫu thân con nàng mà ca hát.
Nàng ngẩng đầu, thở dài một hơi.
Dù sao kiếp trước cũng là tang thi vương, ít nhiều cũng phải có chút khí phách chứ?
Không có một món đồ vật nào vừa tay thì làm sao được? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định mài đá thành hình dạng gạch, vừa tay nhất.
Nàng đã quyết định rồi, nếu đã không thể quay về, vậy thì phải dạy dỗ cho mẫu thân và các huynh tỷ yếu đuối, dễ bắt nạt kia một bài học.
Gạch trong tay, kẻ nào không phục, cứ việc tới đây.
Chỉ là không biết, kẻ nào sẽ là người đầu tiên được thân thiết với viên gạch trong tay nàng.
“Không xong rồi, không xong rồi, bà ấy muốn bán nhị tỷ để trả nợ cờ bạc cho đại bá.”
Khương Tiểu Tam hoảng hốt chạy về, vừa chạy vừa kêu, đẩy cửa rào xông vào nhà tìm người.
“Chuyện gì, làm sao?”
Nghe thấy tiếng tam ca gọi, Bảo Châu lập tức hứng thú, tay cầm viên gạch, đôi mắt hạnh long lanh sáng lên.
Trong cuộc sống tẻ nhạt, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Không ngờ!
Gạch của nàng vừa mới mài xong đã có kẻ đến dâng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đôi mắt hạnh sáng rực.
Nàng nhìn Khương Tiểu Tam, hỏi.
Huệ Đế năm thứ 5.
Chiến loạn liên miên, quần hùng cát cứ, tham quan ô lại nhiều vô số kể.
Biên giới thường xuyên bị người ngoại tộc xâm chiếm, quấy nhiễu, tàn sát dân lành.
Trong một thôn nhỏ ở huyện Triêu Nguyên, cuộc sống vẫn còn yên bình, tạm thời chưa bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Tuy không thể nói là nhà nhà đều mổ lợn, giết dê ăn mừng năm mới, nhưng khói bếp nghi ngút cũng đủ thấy một bầu không khí vui vẻ, náo nức.
Chỉ riêng Khương gia nhận được tin Khương lão nhị tử trận thì chìm trong u ám, ảm đạm.
Khương gia.
Bảo Châu năm tuổi rưỡi, chống mông, hai tay cầm một viên gạch, không ngừng mài trên một tảng đá lớn.
Mài một hồi lâu nàng mới đưa lên soi dưới ánh mặt trời, gật gù hài lòng.
Nàng đường đường là một đời thi vương thế mà xuyên không rồi.
Vốn dĩ chẳng còn chút kí ức nào về kiếp người, chỉ nhớ rõ cuộc sống của một thi vương vô cùng mãn nguyện, vừa gặm tinh hạch, vừa xem đám tiểu đệ tang thi nhảy nhót.
Cuộc sống ăn no ngủ kỹ, thế mà chỉ vì một giấc ngủ ngắn đã xuyên không đến cái triều đại loạn lạc này.
Ăn không no, mặc không ấm, cha đã mất, mẫu thân lại là nữ nhân nhu nhược, tay dắt ba đứa con nheo nhóc, còn phải chịu đựng đám họ hàng độc ác chỉ muốn uống máu, ăn thịt, giẫm đạp lên thi thể bốn mẫu thân con nàng mà ca hát.
Nàng ngẩng đầu, thở dài một hơi.
Dù sao kiếp trước cũng là tang thi vương, ít nhiều cũng phải có chút khí phách chứ?
Không có một món đồ vật nào vừa tay thì làm sao được? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định mài đá thành hình dạng gạch, vừa tay nhất.
Nàng đã quyết định rồi, nếu đã không thể quay về, vậy thì phải dạy dỗ cho mẫu thân và các huynh tỷ yếu đuối, dễ bắt nạt kia một bài học.
Gạch trong tay, kẻ nào không phục, cứ việc tới đây.
Chỉ là không biết, kẻ nào sẽ là người đầu tiên được thân thiết với viên gạch trong tay nàng.
“Không xong rồi, không xong rồi, bà ấy muốn bán nhị tỷ để trả nợ cờ bạc cho đại bá.”
Khương Tiểu Tam hoảng hốt chạy về, vừa chạy vừa kêu, đẩy cửa rào xông vào nhà tìm người.
“Chuyện gì, làm sao?”
Nghe thấy tiếng tam ca gọi, Bảo Châu lập tức hứng thú, tay cầm viên gạch, đôi mắt hạnh long lanh sáng lên.
Trong cuộc sống tẻ nhạt, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng.
Không ngờ!
Gạch của nàng vừa mới mài xong đã có kẻ đến dâng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đôi mắt hạnh sáng rực.
Nàng nhìn Khương Tiểu Tam, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro