Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 10
2024-11-03 14:02:01
Khương lão nhị tại sao lại đi lính, đó là vì thôn Khương gia, tự nguyện làm tráng đinh.
Người đã chết nhưng không thể để người sống lạnh lòng, sau này còn ai nguyện ý vì thôn Khương gia mà cống hiến?
Nghĩ đến đây, thôn trưởng buồn rầu, sắp tới lại phải đi lính, không biết năm nay thôn Khương gia lại phải xuất bao nhiêu tráng đinh, nếu không đủ người, sau này thôn Khương gia đừng hòng yên ổn.
Chiến loạn chết tiệt, sâu mọt chết tiệt.
Bảo Châu bị Khương Đông Sinh cưỡng ép ôm về nhà, sau lưng còn có một chiếc xe ngựa tự đi theo sau.
Con ngựa kéo xe rất thông minh, tự giác dừng lại ở cửa mà không nhúc nhích.
Khương gia yên tĩnh, trong nhà phát ra tiếng động nhỏ, một cái đầu rụt về từ khe cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Đông Sinh đang ôm Bảo Châu trở về.
Bảo Châu liếc nhìn vào trong nhà, những người trong nhà sợ hãi lập tức đóng sầm cửa lại.
Khương Đông Sinh không để ý thấy có người trốn trong nhà bên cạnh, đứng trước xe ngựa với vẻ mặt lo lắng.
Nhị tỷ là cô nương 14 tuổi, hắn không biết làm sao để đưa người vào nhà.
"Châu nhi, Châu nhi của ta!"
Khi Đông Sinh đang lo lắng, hắn nghe thấy tiếng khóc của Giang Thu Nương.
Đi cùng đại bá mẫu Lưu Thuý Hoa đến đầu thôn, Giang Thu Nương mới nghe người trong thôn nói Khương lão thái và Khương lão đại muốn bán khuê nữ nhà mình là Minh Châu vào kĩ viện, sợ hãi không màng đến sự ngăn cản của Lưu Thuý Hoa, chạy một mạch về nhà.
Trên đường còn ngã mấy lần, tay chân đều trầy xước, cũng không biết đau, cứ khập khiễng chạy về.
Thấy hai đứa nhỏ đứng trong sân, trước cửa còn đỗ một chiếc xe ngựa, khuôn mặt vốn mỹ lệ của nàng ấy trở nên tái nhợt.
"Minh Châu, Minh Châu của ta!"
Lưu Thuý Hoa ở phía sau, vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa trước cửa, vẻ mặt lo lắng, đã bàn trước là nàng ta sẽ dụ Giang Thu Nương đi, để bọn họ lặng lẽ bán người đi cơ mà?
Làm ầm ĩ cả buổi, sao người vẫn chưa bị bán đi.
Không được, chắc chắn phải ngăn Giang Thu Nương lại, nếu không thì kế hoạch để khuê nữ của mình thay Minh Châu gả vào Vương gia sẽ đổ bể.
Nàng ta bước nhanh hơn, đuổi kịp Giang Thu Nương, ngăn nàng ấy không cho về nhà.
"Giang Thu Nương ngươi đừng được nước lấn tới, nãi nãi bán Minh Châu là vì nể mặt ngươi, chỉ là một thứ đồ bỏ đi thôi, bán thì bán, nếu hôm nay ngươi dám phá hỏng chuyện tốt thì sau này ngươi sẽ không được yên thân đâu."
Thân hình béo phì của Lưu Thuý Hoa che chắn nghiêm ngặt, hai tay dang rộng, thân hình đen đúa béo mập của nàng ta có lợi thế rõ ràng so với Giang Thu Nương yếu ớt.
"Đại, đại tẩu. Minh Châu là cháu gái ruột của ngươi mà! Cũng là cháu gái ruột của nãi nãi, bà ấy… sao có thể nói bán là bán."
Giang Thu Nương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lưu Thuý Hoa với vẻ mặt lạnh lùng.
Tim đập thình thịch, thật không dám tin, tin tức trượng phu nhà mình tử trận chưa truyền về được ba ngày, Khương gia đã vội vã muốn bán khuê nữ ruột của mình đi.
Người đã chết nhưng không thể để người sống lạnh lòng, sau này còn ai nguyện ý vì thôn Khương gia mà cống hiến?
Nghĩ đến đây, thôn trưởng buồn rầu, sắp tới lại phải đi lính, không biết năm nay thôn Khương gia lại phải xuất bao nhiêu tráng đinh, nếu không đủ người, sau này thôn Khương gia đừng hòng yên ổn.
Chiến loạn chết tiệt, sâu mọt chết tiệt.
Bảo Châu bị Khương Đông Sinh cưỡng ép ôm về nhà, sau lưng còn có một chiếc xe ngựa tự đi theo sau.
Con ngựa kéo xe rất thông minh, tự giác dừng lại ở cửa mà không nhúc nhích.
Khương gia yên tĩnh, trong nhà phát ra tiếng động nhỏ, một cái đầu rụt về từ khe cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Đông Sinh đang ôm Bảo Châu trở về.
Bảo Châu liếc nhìn vào trong nhà, những người trong nhà sợ hãi lập tức đóng sầm cửa lại.
Khương Đông Sinh không để ý thấy có người trốn trong nhà bên cạnh, đứng trước xe ngựa với vẻ mặt lo lắng.
Nhị tỷ là cô nương 14 tuổi, hắn không biết làm sao để đưa người vào nhà.
"Châu nhi, Châu nhi của ta!"
Khi Đông Sinh đang lo lắng, hắn nghe thấy tiếng khóc của Giang Thu Nương.
Đi cùng đại bá mẫu Lưu Thuý Hoa đến đầu thôn, Giang Thu Nương mới nghe người trong thôn nói Khương lão thái và Khương lão đại muốn bán khuê nữ nhà mình là Minh Châu vào kĩ viện, sợ hãi không màng đến sự ngăn cản của Lưu Thuý Hoa, chạy một mạch về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường còn ngã mấy lần, tay chân đều trầy xước, cũng không biết đau, cứ khập khiễng chạy về.
Thấy hai đứa nhỏ đứng trong sân, trước cửa còn đỗ một chiếc xe ngựa, khuôn mặt vốn mỹ lệ của nàng ấy trở nên tái nhợt.
"Minh Châu, Minh Châu của ta!"
Lưu Thuý Hoa ở phía sau, vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa trước cửa, vẻ mặt lo lắng, đã bàn trước là nàng ta sẽ dụ Giang Thu Nương đi, để bọn họ lặng lẽ bán người đi cơ mà?
Làm ầm ĩ cả buổi, sao người vẫn chưa bị bán đi.
Không được, chắc chắn phải ngăn Giang Thu Nương lại, nếu không thì kế hoạch để khuê nữ của mình thay Minh Châu gả vào Vương gia sẽ đổ bể.
Nàng ta bước nhanh hơn, đuổi kịp Giang Thu Nương, ngăn nàng ấy không cho về nhà.
"Giang Thu Nương ngươi đừng được nước lấn tới, nãi nãi bán Minh Châu là vì nể mặt ngươi, chỉ là một thứ đồ bỏ đi thôi, bán thì bán, nếu hôm nay ngươi dám phá hỏng chuyện tốt thì sau này ngươi sẽ không được yên thân đâu."
Thân hình béo phì của Lưu Thuý Hoa che chắn nghiêm ngặt, hai tay dang rộng, thân hình đen đúa béo mập của nàng ta có lợi thế rõ ràng so với Giang Thu Nương yếu ớt.
"Đại, đại tẩu. Minh Châu là cháu gái ruột của ngươi mà! Cũng là cháu gái ruột của nãi nãi, bà ấy… sao có thể nói bán là bán."
Giang Thu Nương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lưu Thuý Hoa với vẻ mặt lạnh lùng.
Tim đập thình thịch, thật không dám tin, tin tức trượng phu nhà mình tử trận chưa truyền về được ba ngày, Khương gia đã vội vã muốn bán khuê nữ ruột của mình đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro