Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều

Chương 22

2024-11-03 14:02:01

“Đều tại nha đầu chết tiệt nhà ngươi bày mưu hèn kế bẩn, hại chân ta bị con ngốc kia dùng gạch đập.”

Lão đại nằm trên giường mắng nhiếc không ngừng, trút hết oán khí trong bụng thành những lời lẽ khó nghe nhất lên đầu Kim Thoa.

“Sao lại trách ta được? Ta chỉ nói vậy thôi, là do các người vô dụng, để một con ngốc phá hỏng chuyện tốt.”

Kim Thoa cũng nổi giận, đứng từ xa cãi lại, trong lòng đầy ấm ức.

“Bây giờ thì hay rồi, bao giờ ta mới được gả cho Vương đại ca đây.”

Nói xong thì Kim Thoa đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã.

Nàng ta sao lại xui xẻo thế này, đầu thai làm con gái ông ta.

Minh Châu chết tiệt, sao không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Còn… Bảo Châu, sao không rơi xuống nước chết đuối luôn đi.

Không những không ngốc mà còn tà môn, sức lực lớn kinh người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa rồi thẩm thẩm vào phòng nãi nãi, mới mắng được một lúc thì Bảo Châu đi vào, sau đó không còn tiếng động gì nữa.

Nếu là ngày thường, thẩm thẩm nhất định sẽ bị nãi nãi mắng cho một trận, sau đó toàn thân bầm tím mà ra ngoài.

Thủ đoạn của nãi nãi, nàng ta quá rõ.

Mấy lần nãi nãi ra tay với thẩm thẩm, nàng ta đều đứng một bên nhìn thấy.

“Ông nổi giận với ta làm gì? Có bản lĩnh thì đến nhà chính tìm Bảo Châu ấy? Nếu ta không gả được cho Vương đại ca thì món nợ của ông cũng đừng hòng trả được.”

Kim Thoa trừng mắt trách móc lão đại.

Nàng ta quá hiểu rõ lão cha mình là hạng người gì.

Trước kia khi nhị thúc còn ở đây, đám người trong sòng bạc đều kiêng dè hung danh bên ngoài của nhị thúc nên không dám cho ông ta bước vào, từ khi nhị thúc đi tòng quân.

Đám người trong sòng bạc cũng trở nên ngông cuồng.

Cách ba hôm lại đến nhà đòi nợ.

Lần này nợ càng nhiều hơn, những năm lạng bạc, vì vậy nàng ta mới nghĩ ra cách này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão đại tính toán một hồi, cảm thấy đây là một việc buôn bán chắc chắn có lời nên lập tức đi tìm lão thái thái, nài nỉ bà đồng ý bán Minh Châu để lấy bạc.

Dù sao lão nhị cũng đã chết rồi, ông ta cũng không sợ hắn quay về trả thù.

Lời nói của Kim Thoa khiến lão đại bỗng giật mình tỉnh ngộ.

Phải làm sao đây? Bạc không kiếm được mà chân có vẻ như cũng gãy rồi.

Ngày mai người của sòng bạc sẽ đến đòi, nếu không trả được thì tay ông ta cũng khó giữ.

“Con gái ngoan, ngươi mau nghĩ cách đi, trong nhà chỉ có ngươi là nhiều ý tưởng nhất, ngươi nỡ lòng nào nhìn cha bị chặt tay sao?”

Lão đại lo lắng gọi Kim Thoa mấy tiếng.

Kim Thoa lau nước mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ông hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ? Một việc tốt như vậy mà ông cũng phá hỏng được.”

Lúc này nàng ta cũng sợ hãi, sợ Bảo Châu nhớ lại chuyện mình đẩy nó xuống sông.

Trong mắt nàng ta lóe lên tia hung ác, không được, tuyệt đối không thể để nó nói ra chuyện của nàng ta và Vương đại ca, đã giết một lần không được thì giết lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều

Số ký tự: 0