Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 28
2024-11-03 14:02:01
“Đúng vậy đúng vậy, các ngươi không phải là muốn bạc sao? Mang nàng ta đi đi.”
Lưu Thuý Hoa nghe vậy, vội vàng chỉ vào tỷ đệ Khương Minh Châu nói.
Khương Minh Châu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu.
Khương Tiểu Tam chắn trước người nàng, hai tay dang ra, tức giận trừng mắt: “Người nợ tiền là các ngươi, vì sao muốn bán nhị tỷ của ta.”
Bảo Châu ngồi ở cửa, chớp đôi mắt to nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chống cằm bĩu môi, nó đang đợi.
Đợi Giang Thu Nương trở về, xem thử bộ mặt thật của một nhà này.
“Đúng đúng đúng, ngươi xem tỷ đệ nhà nó đáng giá mấy đồng, mang đi mang đi. Dù sao giữ lại trong nhà cũng lãng phí lương thực.”
Khương lão thái nghe vậy, hận không thể để người của sòng bạc lập tức gói ghém mấy đứa Bảo Châu mang đi.
Chống gậy bước ra ngoài, nhìn về phía mấy đứa Bảo Châu tỷ đệ.
Mấy người sòng bạc vừa nhìn đã biết có võ công, đối phó với nha đầu Bảo Châu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Nhanh chóng đuổi ôn thần này đi.
Nghe nói người của sòng bạc đến nhà đòi nợ, Giang Thu Nương vội vàng trở về.
Vừa hay đi tới cửa, nghe được rõ ràng lời nói của Khương lão thái.
Trong sân đầy những gã đàn ông lực lưỡng, còn có Khương lão đại nằm trên đất bị phế một chân, bộ dạng chật vật không chịu nổi.
Mẫu thân vậy mà thật sự muốn bán con gái của ta để đại bá trả nợ.
“Không được, nương, đó là con của ta! Nàng cũng là cháu gái ruột của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy.”
Giang Thu Nương xông vào sân, chắn trước mặt con của mình.
Giống như gà mẹ che chở gà con: “Hơn nữa, hơn nữa ta và các con cũng không phải ăn không ngồi rồi, trong nhà việc gì mà không phải là ta và các con làm. Người… sao người có thể vì giúp đại ca trả nợ mà bán Minh Châu nhà ta chứ.”
Ánh mắt nhìn về phía mẹ con Lưu Thuý Hoa, yếu ớt nói: “Hơn nữa, cho dù có bán cũng không đến lượt bán Minh Châu nhà ta. Người nợ tiền là nhà đại ca.”
Giang Thu Nương tuy nhu nhược dễ bắt nạt, may là đầu óc còn chưa hỏng.
Bảo Châu nhìn nương đang che chở trước người nhị tỷ, thân thể gầy yếu tuy run rẩy vì sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ muốn liều mạng vì con, khiến nàng rất hài lòng.
Đôi mắt hạnh cũng sáng lên.
Xem ra nương nhu nhược không tự lo liệu được này vẫn còn có thể cứu được.
Vỗ vỗ bụi đất trên mông, cầm lấy viên gạch bước những bước chân hùng hổ đi về phía Khương lão thái.
Khương lão thái không chú ý tới Bảo Châu đang đi về phía mình, mà là vẻ mặt dữ tợn, thậm chí có chút nôn nóng nói.
“Đại gia, đừng nghe nàng ta nói bậy. Trượng phu của nàng ta đều chết rồi, giữ lại mấy đứa con cũng chỉ lãng phí lương thực nhà ta, bán đi, bán hết đi. Ngươi mau mang người đi đi.”
“Mang đi? Mang ai đi?”
Bảo Châu giơ viên gạch, đôi mắt hạnh không chớp nhìn bà ta.
Lưu Thuý Hoa nghe vậy, vội vàng chỉ vào tỷ đệ Khương Minh Châu nói.
Khương Minh Châu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu.
Khương Tiểu Tam chắn trước người nàng, hai tay dang ra, tức giận trừng mắt: “Người nợ tiền là các ngươi, vì sao muốn bán nhị tỷ của ta.”
Bảo Châu ngồi ở cửa, chớp đôi mắt to nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chống cằm bĩu môi, nó đang đợi.
Đợi Giang Thu Nương trở về, xem thử bộ mặt thật của một nhà này.
“Đúng đúng đúng, ngươi xem tỷ đệ nhà nó đáng giá mấy đồng, mang đi mang đi. Dù sao giữ lại trong nhà cũng lãng phí lương thực.”
Khương lão thái nghe vậy, hận không thể để người của sòng bạc lập tức gói ghém mấy đứa Bảo Châu mang đi.
Chống gậy bước ra ngoài, nhìn về phía mấy đứa Bảo Châu tỷ đệ.
Mấy người sòng bạc vừa nhìn đã biết có võ công, đối phó với nha đầu Bảo Châu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Nhanh chóng đuổi ôn thần này đi.
Nghe nói người của sòng bạc đến nhà đòi nợ, Giang Thu Nương vội vàng trở về.
Vừa hay đi tới cửa, nghe được rõ ràng lời nói của Khương lão thái.
Trong sân đầy những gã đàn ông lực lưỡng, còn có Khương lão đại nằm trên đất bị phế một chân, bộ dạng chật vật không chịu nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẫu thân vậy mà thật sự muốn bán con gái của ta để đại bá trả nợ.
“Không được, nương, đó là con của ta! Nàng cũng là cháu gái ruột của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy.”
Giang Thu Nương xông vào sân, chắn trước mặt con của mình.
Giống như gà mẹ che chở gà con: “Hơn nữa, hơn nữa ta và các con cũng không phải ăn không ngồi rồi, trong nhà việc gì mà không phải là ta và các con làm. Người… sao người có thể vì giúp đại ca trả nợ mà bán Minh Châu nhà ta chứ.”
Ánh mắt nhìn về phía mẹ con Lưu Thuý Hoa, yếu ớt nói: “Hơn nữa, cho dù có bán cũng không đến lượt bán Minh Châu nhà ta. Người nợ tiền là nhà đại ca.”
Giang Thu Nương tuy nhu nhược dễ bắt nạt, may là đầu óc còn chưa hỏng.
Bảo Châu nhìn nương đang che chở trước người nhị tỷ, thân thể gầy yếu tuy run rẩy vì sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ muốn liều mạng vì con, khiến nàng rất hài lòng.
Đôi mắt hạnh cũng sáng lên.
Xem ra nương nhu nhược không tự lo liệu được này vẫn còn có thể cứu được.
Vỗ vỗ bụi đất trên mông, cầm lấy viên gạch bước những bước chân hùng hổ đi về phía Khương lão thái.
Khương lão thái không chú ý tới Bảo Châu đang đi về phía mình, mà là vẻ mặt dữ tợn, thậm chí có chút nôn nóng nói.
“Đại gia, đừng nghe nàng ta nói bậy. Trượng phu của nàng ta đều chết rồi, giữ lại mấy đứa con cũng chỉ lãng phí lương thực nhà ta, bán đi, bán hết đi. Ngươi mau mang người đi đi.”
“Mang đi? Mang ai đi?”
Bảo Châu giơ viên gạch, đôi mắt hạnh không chớp nhìn bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro