Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 33
2024-11-03 14:02:01
Thôi vậy, người thiếu nợ không trả là Khương lão đại, lần này xem như cho Khương lão thái bọn họ một bài học.
"Khương lão đại nghe rõ chưa, còn không mau trả tiền cho người ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bán mẹ già nhà ngươi để trừ nợ?"
Khương lão đại cả người ngơ ngác, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Khương lão thái, hình như… bán lão bà kia đi cũng không có gì không thể.
Quả là một mối buôn bán béo bở.
Khương lão đại đảo mắt một cái, Khương lão thái liền biết ngay cái ý nghĩ xấu xa trong lòng ông ta.
Khương lão thái đầu óc ong ong, sao tự dưng lại thành ra nông nỗi này?
Vừa rồi bà ta còn đau lòng đứa con trai cả này phải chịu khổ, muốn bán cháu gái ruột của mình để trả nợ cho ông ta.
Mới chưa được nửa ngày, đứa con trai ngoan của bà đã nổi lòng tham, muốn bán cả bà già này đi.
“Nương, hay là… hay là người…”
Khương lão đại dè dặt hỏi, vậy mà ông ta còn dám mở miệng.
Câu nói này thật sự khiến thôn trưởng đang hóng chuyện phải há hốc mồm, chỉ tay vào Khương lão đại, mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không biết nên dùng từ ngữ gì để mắng đối phương.
Hình như dù dùng từ ngữ gì thì cũng là sự sỉ nhục với những từ ngữ đó.
“Dù sao người cũng đã già rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, có người mua thì chắc chắn cũng bằng lòng phụng dưỡng người, vậy chẳng phải rất tốt sao?”,
Nghe xem đây là lời con người có thể nói ra sao?
Thôn trưởng tức đến mặt mày đỏ gay, chỉ vào ông ta muốn dùng đầu điếu thuốc dí cho chết.
Khương lão thái trừng lớn hai mắt, nằm mơ cũng không ngờ được những lời này lại có thể thốt ra từ miệng đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất.
Đúng là uổng công bà ta vì giữ lại cái chân cho ông ta, không cần suy nghĩ, bất chấp nguy cơ bị người ta đâm sau lưng mà đồng ý bán cháu gái ruột đi.
Ông ta thì hay rồi, vậy mà ngay cả bà mẹ già sắp xuống lỗ này cũng muốn bán đi.
Hơn nữa lại còn bán vào cái nơi dơ bẩn là kĩ viện, đây là muốn bà thân bại danh liệt hay sao.
Điều này còn khó chịu hơn là giết chết bà ta.
Chẳng phải tiết hạnh của nữ nhân còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?
Ngay cả lão bản sòng bạc cũng bị lời nói của Khương lão đại làm cho ngỡ ngàng, cau mày, mặt mũi đầy vẻ chán ghét nhìn chằm chằm vào Khương lão thái, bà lão này mang về có bán được hay không còn là chuyện khác.
Khương lão thái nghẹn một cục máu ở cổ họng không lên không xuống, muốn ngất xỉu tại chỗ nhưng lại không dám, sợ rằng vừa nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong kĩ viện rồi.
Đến lúc đó, bộ xương già này của bà ta chẳng lẽ thật sự phải đi tiếp khách sao?
Lão bản sòng bạc thật sự sợ nhà này rồi.
“Bớt nói nhảm, mau trả tiền đây, lấy được tiền ta tự nhiên sẽ đi.”
Lời nói của lão bản sòng bạc nhắc nhở Khương lão thái, Khương lão thái mặt mày đen xì nhìn Khương lão đại vô dụng, xoay người vào trong nhà vội vàng lấy ra mười lượng bạc.
"Khương lão đại nghe rõ chưa, còn không mau trả tiền cho người ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bán mẹ già nhà ngươi để trừ nợ?"
Khương lão đại cả người ngơ ngác, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Khương lão thái, hình như… bán lão bà kia đi cũng không có gì không thể.
Quả là một mối buôn bán béo bở.
Khương lão đại đảo mắt một cái, Khương lão thái liền biết ngay cái ý nghĩ xấu xa trong lòng ông ta.
Khương lão thái đầu óc ong ong, sao tự dưng lại thành ra nông nỗi này?
Vừa rồi bà ta còn đau lòng đứa con trai cả này phải chịu khổ, muốn bán cháu gái ruột của mình để trả nợ cho ông ta.
Mới chưa được nửa ngày, đứa con trai ngoan của bà đã nổi lòng tham, muốn bán cả bà già này đi.
“Nương, hay là… hay là người…”
Khương lão đại dè dặt hỏi, vậy mà ông ta còn dám mở miệng.
Câu nói này thật sự khiến thôn trưởng đang hóng chuyện phải há hốc mồm, chỉ tay vào Khương lão đại, mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không biết nên dùng từ ngữ gì để mắng đối phương.
Hình như dù dùng từ ngữ gì thì cũng là sự sỉ nhục với những từ ngữ đó.
“Dù sao người cũng đã già rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, có người mua thì chắc chắn cũng bằng lòng phụng dưỡng người, vậy chẳng phải rất tốt sao?”,
Nghe xem đây là lời con người có thể nói ra sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôn trưởng tức đến mặt mày đỏ gay, chỉ vào ông ta muốn dùng đầu điếu thuốc dí cho chết.
Khương lão thái trừng lớn hai mắt, nằm mơ cũng không ngờ được những lời này lại có thể thốt ra từ miệng đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất.
Đúng là uổng công bà ta vì giữ lại cái chân cho ông ta, không cần suy nghĩ, bất chấp nguy cơ bị người ta đâm sau lưng mà đồng ý bán cháu gái ruột đi.
Ông ta thì hay rồi, vậy mà ngay cả bà mẹ già sắp xuống lỗ này cũng muốn bán đi.
Hơn nữa lại còn bán vào cái nơi dơ bẩn là kĩ viện, đây là muốn bà thân bại danh liệt hay sao.
Điều này còn khó chịu hơn là giết chết bà ta.
Chẳng phải tiết hạnh của nữ nhân còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?
Ngay cả lão bản sòng bạc cũng bị lời nói của Khương lão đại làm cho ngỡ ngàng, cau mày, mặt mũi đầy vẻ chán ghét nhìn chằm chằm vào Khương lão thái, bà lão này mang về có bán được hay không còn là chuyện khác.
Khương lão thái nghẹn một cục máu ở cổ họng không lên không xuống, muốn ngất xỉu tại chỗ nhưng lại không dám, sợ rằng vừa nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong kĩ viện rồi.
Đến lúc đó, bộ xương già này của bà ta chẳng lẽ thật sự phải đi tiếp khách sao?
Lão bản sòng bạc thật sự sợ nhà này rồi.
“Bớt nói nhảm, mau trả tiền đây, lấy được tiền ta tự nhiên sẽ đi.”
Lời nói của lão bản sòng bạc nhắc nhở Khương lão thái, Khương lão thái mặt mày đen xì nhìn Khương lão đại vô dụng, xoay người vào trong nhà vội vàng lấy ra mười lượng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro