Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 40
2024-11-03 14:02:01
Đi đâu tìm được người làm công tốt như vậy?
Giang Thu Nương cùng Bảo Châu ba người đứng ở cửa phòng Lưu Thuý Hoa, nghe rõ mồn một lời trong phòng.
Nàng ấy chỉ có tính tình nhu nhược, thêm phần kính trọng Khương lão thái là bà mẫu, nhưng không phải ngu ngốc.
Cũng may là nàng ấy còn phân biệt được, sở dĩ vẫn luôn nhẫn nhịn là bởi vì từ lúc bắt đầu, đã biết Khương lão thái không thích nàng ấy, lại ngại vì Khương lão thái là mẹ ruột của chồng, là nãi nãi ruột của ba đứa nhỏ.
Nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ tới, Lưu Thuý Hoa vậy mà độc ác như thế, vậy mà mong ngóng mẹ chồng sớm ngày chết đi, chiếm đoạt gia sản của nhị phòng không nói, còn muốn bán con gái của nàng ấy, áp bức con trai của nàng.
Sao ả ta có thể có tâm tư độc ác như vậy, ả ta còn là người sao?
Bảo Châu giơ cao con dao phay, ngẩng đầu nhìn nương, cái miệng nhỏ chu ra.
Nghe rõ chưa, ngươi còn muốn cả nhà này làm trâu làm ngựa nữa sao?
Cái nhà này, phân sớm ngày nào được siêu thoát ngày đó.
Nâng chân, một cước đá văng cửa.
Lưu Thuý Hoa ở trong phòng cùng Khương Kim Thoa khoe khoang trí thông minh, bị dọa đến run tay, chén trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.
Khương lão thái nghe thấy tiếng đạp cửa, sợ hãi thò đầu ra từ cửa sổ, thấy cửa bị đạp là cửa phòng của Lưu Thuý Hoa, lập tức đen mặt.
Vừa định mở miệng mắng chửi con đàn bà phá gia chi tử thì nhìn thấy Bảo Châu cầm dao phay đi vào.
Lập tức sợ đến mức hồn vía lên mây, xong đời rồi xong đời rồi, đồ ngốc Lưu Thuý Hoa này, không phải bị chém chứ?
Vỗ ngực sợ hãi nghĩ: “Thôi, chỉ cần chém không phải lão đại là được.”
“Đại tẩu người tính toán cũng thật là hay.”
Giang Thu Nương vốn dĩ dung mạo đã yếu đuối, nghe xong những lời lẽ lạnh lùng của Lưu Thuý Hoa, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhìn Khương Kim Thoa đang ngồi bên giường, trên người mặc xiêm y màu xanh, dáng vẻ đúng là tiểu thư đài các.
Lại nhìn đến con gái nhà mình, con gái nhà mình bởi vì quanh năm làm việc, Khương lão thái lại trăm bề hà khắc, sắc mặt vàng vọt gầy gò, cùng là cháu gái ruột.
Một người mười ngón tay không dính nước xuân, được ăn ngon mặc đẹp cung phụng.
Con gái của nàng ấy phải làm trâu làm ngựa, tuổi còn nhỏ đã phải làm việc cho cả nhà, một khi không vừa ý còn bị đánh bị mắng ăn không đủ no, người làm mẹ sao có thể không đau lòng cho được.
Hạt giống tư tưởng mà Bảo Châu cố ý gieo vào đầu nàng ấy.
Chỉ ngắn ngủi hai ngày đã nảy mầm.
Khương lão thái này nào chỉ bất mãn với đứa con dâu là nàng ấy chứ, ngay cả ba đứa cháu cũng không thèm nhìn lấy một cái, dù là mèo chó cũng ném cho một khúc xương dỗ dành.
Bản thân những năm nay nhẫn nhịn, nghĩ đến chồng không có ở đây, thay chàng tận hiếu nhiều hơn.
Kết quả tốt đẹp gì, những người này vậy mà còn muốn bán đi hai mẹ con nàng ấy, nghĩ đến chiếm đoạt gia sản.
Giang Thu Nương cùng Bảo Châu ba người đứng ở cửa phòng Lưu Thuý Hoa, nghe rõ mồn một lời trong phòng.
Nàng ấy chỉ có tính tình nhu nhược, thêm phần kính trọng Khương lão thái là bà mẫu, nhưng không phải ngu ngốc.
Cũng may là nàng ấy còn phân biệt được, sở dĩ vẫn luôn nhẫn nhịn là bởi vì từ lúc bắt đầu, đã biết Khương lão thái không thích nàng ấy, lại ngại vì Khương lão thái là mẹ ruột của chồng, là nãi nãi ruột của ba đứa nhỏ.
Nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ tới, Lưu Thuý Hoa vậy mà độc ác như thế, vậy mà mong ngóng mẹ chồng sớm ngày chết đi, chiếm đoạt gia sản của nhị phòng không nói, còn muốn bán con gái của nàng ấy, áp bức con trai của nàng.
Sao ả ta có thể có tâm tư độc ác như vậy, ả ta còn là người sao?
Bảo Châu giơ cao con dao phay, ngẩng đầu nhìn nương, cái miệng nhỏ chu ra.
Nghe rõ chưa, ngươi còn muốn cả nhà này làm trâu làm ngựa nữa sao?
Cái nhà này, phân sớm ngày nào được siêu thoát ngày đó.
Nâng chân, một cước đá văng cửa.
Lưu Thuý Hoa ở trong phòng cùng Khương Kim Thoa khoe khoang trí thông minh, bị dọa đến run tay, chén trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.
Khương lão thái nghe thấy tiếng đạp cửa, sợ hãi thò đầu ra từ cửa sổ, thấy cửa bị đạp là cửa phòng của Lưu Thuý Hoa, lập tức đen mặt.
Vừa định mở miệng mắng chửi con đàn bà phá gia chi tử thì nhìn thấy Bảo Châu cầm dao phay đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức sợ đến mức hồn vía lên mây, xong đời rồi xong đời rồi, đồ ngốc Lưu Thuý Hoa này, không phải bị chém chứ?
Vỗ ngực sợ hãi nghĩ: “Thôi, chỉ cần chém không phải lão đại là được.”
“Đại tẩu người tính toán cũng thật là hay.”
Giang Thu Nương vốn dĩ dung mạo đã yếu đuối, nghe xong những lời lẽ lạnh lùng của Lưu Thuý Hoa, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhìn Khương Kim Thoa đang ngồi bên giường, trên người mặc xiêm y màu xanh, dáng vẻ đúng là tiểu thư đài các.
Lại nhìn đến con gái nhà mình, con gái nhà mình bởi vì quanh năm làm việc, Khương lão thái lại trăm bề hà khắc, sắc mặt vàng vọt gầy gò, cùng là cháu gái ruột.
Một người mười ngón tay không dính nước xuân, được ăn ngon mặc đẹp cung phụng.
Con gái của nàng ấy phải làm trâu làm ngựa, tuổi còn nhỏ đã phải làm việc cho cả nhà, một khi không vừa ý còn bị đánh bị mắng ăn không đủ no, người làm mẹ sao có thể không đau lòng cho được.
Hạt giống tư tưởng mà Bảo Châu cố ý gieo vào đầu nàng ấy.
Chỉ ngắn ngủi hai ngày đã nảy mầm.
Khương lão thái này nào chỉ bất mãn với đứa con dâu là nàng ấy chứ, ngay cả ba đứa cháu cũng không thèm nhìn lấy một cái, dù là mèo chó cũng ném cho một khúc xương dỗ dành.
Bản thân những năm nay nhẫn nhịn, nghĩ đến chồng không có ở đây, thay chàng tận hiếu nhiều hơn.
Kết quả tốt đẹp gì, những người này vậy mà còn muốn bán đi hai mẹ con nàng ấy, nghĩ đến chiếm đoạt gia sản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro