Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 45
2024-11-03 14:02:01
Ai muốn cả ngày bị mẹ chồng nhục mạ, lại còn có làm không hết việc, thậm chí còn có ngày bị bán đi như súc vật?
Mầm mống của phân gia đang dần dần nảy nở, nàng ấy chỉ là chưa nhận ra, sau này tính tình của nàng ấy, trải qua sự cải tạo của Bảo Châu, sẽ có biến hóa long trời lở đất.
"Người ta đi hết rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Kêu các ngươi làm bữa cơm cũng không xong, là định bỏ đói bà già này sao?"
Thôn trưởng dẫn người rời đi, Khương lão thái lập tức cảm thấy mình sống lại.
Chỉ là ánh mắt của Bảo Châu khiến bà ta sợ hãi, không dám trút giận lên Giang Thu Nương.
Câu này là nói với Lưu Thuý Hoa đang bị đánh đến mặt mũi sưng vù như đầu heo.
Lưu Thuý Hoa trừng lớn hai mắt, đáng tiếc mặt bị đánh sưng vù, ép cho hai mắt thành một đường thẳng.
“Ta? Ta đi nấu cơm? Chẳng phải từ trước đến giờ đều là việc của Giang Thu Nương và con nhị tỷ sao?”
“Cái gì? Ta còn chưa chết, sai bảo ngươi một chút cũng không được? Nhìn cái thân hình béo ú của ngươi đi, lười như một bãi bùn. Nhanh chân lăn vào bếp nấu cơm cho ta, hay là muốn ta buổi tối phải ăn cơm trưa?”
Khương lão thái thay đổi thái độ, giơ gậy đánh một gậy vào lưng Lưu Thuý Hoa, ánh mắt hung ác uy hiếp nàng mau đi nấu cơm.
Vốn dĩ bị Bảo Châu đánh sưng mặt, bây giờ lại bị Khương lão thái đánh một gậy, trong lòng Lưu Thuý Hoa không biết oán hận Giang Thu Nương mẫu tử bao nhiêu mà kể.
Bất đắc dĩ đi vào trong bếp.
Nhìn thấy Lưu Thuý Hoa đã vào bếp, Khương lão thái cũng không muốn ở bên ngoài thêm một khắc nào nữa, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt của Bảo Châu có chút lạnh lẽo.
Trở về phòng, lập tức đóng cửa lại.
Giang Thu Nương thấy Khương lão thái đã vào phòng, cũng dẫn ba đứa con về phòng mình.
Trong căn phòng nhỏ hẹp lọt gió, Giang Thu Nương ôm Bảo Châu lên giường, sờ mó khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu.
“Nương, chúng ta không đi nấu cơm, nương và đại bá mẫu có…”
Khương Minh Châu có chút sợ hãi, thân thể gầy gò không nhịn được rụt về phía nàng.
Năm Minh Châu mười một tuổi, lúc cha rời khỏi nhà cũng là lúc vừa mới định thân với Vương gia.
Ba năm nay, Minh Châu theo nàng ấy chịu không ít uất ức, tính tình lại nhu nhược giống nàng, tất nhiên phải chịu không ít thiệt thòi.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng ấy có chút không tiếp thu nổi.
“Sao phải sợ nương và đại bá mẫu không vui? Bà ấy muốn bán nhị tỷ, tỷ còn lo bà ấy giận sao?”
Bảo Châu chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu hỏi.
Quả nhiên nghe được lời Bảo Châu nói, sắc mặt Khương Minh Châu càng thêm trắng bệch, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình bị ép lên xe ngựa.
Kĩ viện là nơi nào chứ? Đó là nơi dơ bẩn, con gái nhà lành vào đó cả đời coi như xong.
Nhìn nhị tỷ đáng thương của mình, Bảo Châu không hề thương cảm.
Nâng nắm đấm nhỏ, nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn nói: “Lần này nhị tỷ thoát được một kiếp, vậy lần sau?”
“Bảo Châu, vậy phải làm sao?”
Khương Minh Châu sợ hãi hỏi.
Mầm mống của phân gia đang dần dần nảy nở, nàng ấy chỉ là chưa nhận ra, sau này tính tình của nàng ấy, trải qua sự cải tạo của Bảo Châu, sẽ có biến hóa long trời lở đất.
"Người ta đi hết rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Kêu các ngươi làm bữa cơm cũng không xong, là định bỏ đói bà già này sao?"
Thôn trưởng dẫn người rời đi, Khương lão thái lập tức cảm thấy mình sống lại.
Chỉ là ánh mắt của Bảo Châu khiến bà ta sợ hãi, không dám trút giận lên Giang Thu Nương.
Câu này là nói với Lưu Thuý Hoa đang bị đánh đến mặt mũi sưng vù như đầu heo.
Lưu Thuý Hoa trừng lớn hai mắt, đáng tiếc mặt bị đánh sưng vù, ép cho hai mắt thành một đường thẳng.
“Ta? Ta đi nấu cơm? Chẳng phải từ trước đến giờ đều là việc của Giang Thu Nương và con nhị tỷ sao?”
“Cái gì? Ta còn chưa chết, sai bảo ngươi một chút cũng không được? Nhìn cái thân hình béo ú của ngươi đi, lười như một bãi bùn. Nhanh chân lăn vào bếp nấu cơm cho ta, hay là muốn ta buổi tối phải ăn cơm trưa?”
Khương lão thái thay đổi thái độ, giơ gậy đánh một gậy vào lưng Lưu Thuý Hoa, ánh mắt hung ác uy hiếp nàng mau đi nấu cơm.
Vốn dĩ bị Bảo Châu đánh sưng mặt, bây giờ lại bị Khương lão thái đánh một gậy, trong lòng Lưu Thuý Hoa không biết oán hận Giang Thu Nương mẫu tử bao nhiêu mà kể.
Bất đắc dĩ đi vào trong bếp.
Nhìn thấy Lưu Thuý Hoa đã vào bếp, Khương lão thái cũng không muốn ở bên ngoài thêm một khắc nào nữa, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt của Bảo Châu có chút lạnh lẽo.
Trở về phòng, lập tức đóng cửa lại.
Giang Thu Nương thấy Khương lão thái đã vào phòng, cũng dẫn ba đứa con về phòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong căn phòng nhỏ hẹp lọt gió, Giang Thu Nương ôm Bảo Châu lên giường, sờ mó khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu.
“Nương, chúng ta không đi nấu cơm, nương và đại bá mẫu có…”
Khương Minh Châu có chút sợ hãi, thân thể gầy gò không nhịn được rụt về phía nàng.
Năm Minh Châu mười một tuổi, lúc cha rời khỏi nhà cũng là lúc vừa mới định thân với Vương gia.
Ba năm nay, Minh Châu theo nàng ấy chịu không ít uất ức, tính tình lại nhu nhược giống nàng, tất nhiên phải chịu không ít thiệt thòi.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nàng ấy có chút không tiếp thu nổi.
“Sao phải sợ nương và đại bá mẫu không vui? Bà ấy muốn bán nhị tỷ, tỷ còn lo bà ấy giận sao?”
Bảo Châu chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu hỏi.
Quả nhiên nghe được lời Bảo Châu nói, sắc mặt Khương Minh Châu càng thêm trắng bệch, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình bị ép lên xe ngựa.
Kĩ viện là nơi nào chứ? Đó là nơi dơ bẩn, con gái nhà lành vào đó cả đời coi như xong.
Nhìn nhị tỷ đáng thương của mình, Bảo Châu không hề thương cảm.
Nâng nắm đấm nhỏ, nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn nói: “Lần này nhị tỷ thoát được một kiếp, vậy lần sau?”
“Bảo Châu, vậy phải làm sao?”
Khương Minh Châu sợ hãi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro