Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 47
2024-11-03 14:02:01
Nhìn lão tam nhà mình, Giang Thu Nương nhất thời không biết nên nói gì cho phải?
Lén quay đầu lau một nắm nước mắt, đều trách nàng ấy làm nương vô dụng.
Bốn người ở trong phòng một lát, bên phía phòng bếp rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhìn qua khe cửa sổ, Lưu Thúy Hoa đã làm xong cơm trưa, bưng vào phòng ăn.
"Ăn cơm, mau đi giày vào."
Giang Thu Nương vội vàng ôm Bảo Châu, cúi người, đang định giúp nàng đi giày.
Bảo Châu đã nhảy xuống giường, đôi chân nhỏ thoăn thoắt xỏ vào giày, tung tăng chạy ra ngoài.
Nhìn Bảo Châu chạy ra ngoài, Giang Thu Nương theo bản năng kéo Minh Châu lại: "Minh Châu, con có cảm thấy Bảo Nha có gì đó khác trước không?"
Bảo Nha trước kia ngây ngô, ngay cả những việc như đi giày rửa mặt ăn cơm đều không biết làm.
Đáy mắt nàng ấy dần hiện lên tia sáng, chẳng lẽ Thiết Ngưu dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ cho Bảo Nha, sau khi rơi xuống nước một lần thì đầu óc trở nên thông minh hơn.
Đúng vậy!.
Hai mắt Giang Thu Nương đỏ hoe vì kích động, nhất định là linh hồn Thiết Ngưu trên trời phù hộ cho con gái của bọn họ.
Bảo Nha không ngốc nữa, còn giống Thiết Ngưu, trời sinh đã có sức lực.
Minh Châu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Muội muội quả thật khác trước, lúc trước ngay cả nói chuyện còn không lưu loát, hiện tại..."
Nàng ất cảm thấy mỗi một câu Bảo Nha nói đều rất có đạo lý.
Lại nhìn về phía gối đầu, chỗ Bảo Châu giấu gạch, không thấy gạch đâu, nhất định là muội muội mang theo bên người rồi.
Khương Minh Châu ngẩn người, vì sao Bảo Nha ăn cơm còn phải mang theo gạch?
Lập tức nhớ tới, lúc trước mỗi khi ăn cơm...
Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, xong rồi.
Bảo Nha lại muốn gây chuyện nữa rồi, vì sao nàng ấy lại có loại cảm giác mong chờ chứ?
Nhịp tim cũng đập thình thịch, thế mà lại có chút mong chờ nhìn Bảo Nha đánh người trên bàn ăn?
Nhất định là nàng ấy điên mất rồi.
Không để ý tới Giang Thu Nương, nàng ấy chạy ra ngoài, thấy Bảo Nha đã ngồi thẳng lưng, trừng mắt với Khương Kim Thoa.
Khương Kim Thoa vặn vẹo khăn tay, sắc mặt trông chẳng tốt đẹp gì.
Thấy Khương Minh Châu bước vào, Kim Thoa cười gượng gạo, khóe miệng nhếch lên: "Nhị muội sướng thật đấy, để nương ta một người lớn tuổi phải nấu cơm cho muội ăn, muội cũng chẳng ra giúp một tay."
"Đại tỷ nói chí phải, đại bá mẫu vất vả lắm, khó khăn lắm mới nấu được bữa cơm cho chúng ta ăn, làm con gái mà tỷ nỡ lòng nào trốn trong phòng không ra giúp, mỗi lần nương ta nấu cơm, nhị tỷ đều sợ nương vất vả, luôn chủ động ra giúp đỡ."
Bảo Châu lại lắc đầu ngao ngán thở dài: "Người so với người đúng là tức chết người mà, nương ai thì người nấy xót. Đại tỷ chẳng những không biết điều mà còn không biết thương xót đại bá mẫu, thật khiến người ta phải đau lòng thay cho đại bá mẫu. Sao lại sinh ra đứa con gái như ngươi vậy chứ."
Minh Châu định mở miệng phản bác, nhưng lại sững người.
Nhìn Bảo Châu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đúng, đúng.
Nương ai người nấy xót.
Lén quay đầu lau một nắm nước mắt, đều trách nàng ấy làm nương vô dụng.
Bốn người ở trong phòng một lát, bên phía phòng bếp rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhìn qua khe cửa sổ, Lưu Thúy Hoa đã làm xong cơm trưa, bưng vào phòng ăn.
"Ăn cơm, mau đi giày vào."
Giang Thu Nương vội vàng ôm Bảo Châu, cúi người, đang định giúp nàng đi giày.
Bảo Châu đã nhảy xuống giường, đôi chân nhỏ thoăn thoắt xỏ vào giày, tung tăng chạy ra ngoài.
Nhìn Bảo Châu chạy ra ngoài, Giang Thu Nương theo bản năng kéo Minh Châu lại: "Minh Châu, con có cảm thấy Bảo Nha có gì đó khác trước không?"
Bảo Nha trước kia ngây ngô, ngay cả những việc như đi giày rửa mặt ăn cơm đều không biết làm.
Đáy mắt nàng ấy dần hiện lên tia sáng, chẳng lẽ Thiết Ngưu dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ cho Bảo Nha, sau khi rơi xuống nước một lần thì đầu óc trở nên thông minh hơn.
Đúng vậy!.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Giang Thu Nương đỏ hoe vì kích động, nhất định là linh hồn Thiết Ngưu trên trời phù hộ cho con gái của bọn họ.
Bảo Nha không ngốc nữa, còn giống Thiết Ngưu, trời sinh đã có sức lực.
Minh Châu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Muội muội quả thật khác trước, lúc trước ngay cả nói chuyện còn không lưu loát, hiện tại..."
Nàng ất cảm thấy mỗi một câu Bảo Nha nói đều rất có đạo lý.
Lại nhìn về phía gối đầu, chỗ Bảo Châu giấu gạch, không thấy gạch đâu, nhất định là muội muội mang theo bên người rồi.
Khương Minh Châu ngẩn người, vì sao Bảo Nha ăn cơm còn phải mang theo gạch?
Lập tức nhớ tới, lúc trước mỗi khi ăn cơm...
Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, xong rồi.
Bảo Nha lại muốn gây chuyện nữa rồi, vì sao nàng ấy lại có loại cảm giác mong chờ chứ?
Nhịp tim cũng đập thình thịch, thế mà lại có chút mong chờ nhìn Bảo Nha đánh người trên bàn ăn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định là nàng ấy điên mất rồi.
Không để ý tới Giang Thu Nương, nàng ấy chạy ra ngoài, thấy Bảo Nha đã ngồi thẳng lưng, trừng mắt với Khương Kim Thoa.
Khương Kim Thoa vặn vẹo khăn tay, sắc mặt trông chẳng tốt đẹp gì.
Thấy Khương Minh Châu bước vào, Kim Thoa cười gượng gạo, khóe miệng nhếch lên: "Nhị muội sướng thật đấy, để nương ta một người lớn tuổi phải nấu cơm cho muội ăn, muội cũng chẳng ra giúp một tay."
"Đại tỷ nói chí phải, đại bá mẫu vất vả lắm, khó khăn lắm mới nấu được bữa cơm cho chúng ta ăn, làm con gái mà tỷ nỡ lòng nào trốn trong phòng không ra giúp, mỗi lần nương ta nấu cơm, nhị tỷ đều sợ nương vất vả, luôn chủ động ra giúp đỡ."
Bảo Châu lại lắc đầu ngao ngán thở dài: "Người so với người đúng là tức chết người mà, nương ai thì người nấy xót. Đại tỷ chẳng những không biết điều mà còn không biết thương xót đại bá mẫu, thật khiến người ta phải đau lòng thay cho đại bá mẫu. Sao lại sinh ra đứa con gái như ngươi vậy chứ."
Minh Châu định mở miệng phản bác, nhưng lại sững người.
Nhìn Bảo Châu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đúng, đúng.
Nương ai người nấy xót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro