Mất tích
2024-11-28 17:34:08
Manh mối đứt đoạn, sắc mặt Tiết Tử Minh sa sầm, lập tức nhấn báo động.
Tất cả người trong căn cứ bị tiếng còi báo động đêm khuya triệu tập. Tiết Tử Minh dặn dò họ điều gì đó xong bước vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt làm anh ta sững sờ.
Từng ngón tay thon dài của Ám Nguyệt lướt trên bàn phím, khác với dáng vẻ thờ ơ ngày thường, sắc mặt cô nghiêm túc chăm chú, mắt không rời khỏi màn hình. Thao tác nhanh nhẹn thuần thục.
Từ Triết ra hiệu cho anh ta im lặng rồi cả hai bước ra cửa.
"Từ ca, hắn ta tự sát rồi."
"Hừ. Khởi động hàng rào điện, một kẻ cũng không được thoát."
"Vâng."
Ngay lúc này, Ám Nguyệt cũng rất cố gắng khôi phục lại những gì đã xoá trong điện thoại của Tưởng Hào. Cô chụp lại danh sách những người hắn ta thường xuyên liệc lạc. Sau đó cố gắng tìm kiếm thêm manh mối.
"Mặc Tư Hãn." Cô đang cố gắng nhớ ra kẻ này.
"Là lão ta? Hừ." Cô gập mạnh laptop rồi đứng phắt dậy khiến Từ Triết và Tiết Tử Minh giật mình.
"Alo, Bạch Phong." Đầu giây bên kia im lặng chưa trả lời khiến cô hơi nghi hoặc.
"Bạch Phong, lão đại bận gì sao? Tôi gọi cho anh ấy không được?"
"Lão đại có việc cần xử lý, có chuyện gì sao?"
"Đã tìm ra kẻ nội gián, chờ chút tôi sao chép rồi gửi qua cho anh. Ngày mai xong việc sớm tôi sẽ trở về."
"Không được" Bạch Phong biết mình phản ứng hơi thái quá liền nói: "Dạo này quả thật mọi người rất bận, lão đại và chúng tôi đều đi suốt, anh hai cô ngày ngày ở trong phòng thí nghiệm sợ cô trở về sẽ buồn chán. Chi bằng ở lại đó rèn luyện thêm một thời gian. Đợi tôi xong việc sẽ tìm cô so tài."
"Ừm. Vậy tôi rèn luyện thêm một thời gian nữa sẽ về. Tạm biệt" Tắt điện thoại sắc mặt cô liền trở nên sa sầm.
Ám Nguyệt đi một mạch trở về phòng trước những ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
Gửi tất cả thông tin cô thu thập được cho Mặc Tiêu Dao, Bạch Phong và Từ Triết sau đó lập tức thu xếp hành lí.
Ám Nguyệt là một người rất nhạy cảm sự bất thường của Bạch Phong cô làm sao có thể không nhận ra? Linh cảm mách bảo đã xảy ra chuyện gì đó hệ trọng.
Mười phút sau cô kéo vali ra khỏi phòng, Tiết Tử Minh theo danh sách những người thường xuyên liên lạc với Tưởng Hào tra ra thêm năm người, toàn bộ đều đã bị khống chế.
"Tôi đã khởi động các thiết bị nhiễu sóng, toàn bộ thông tin phải được bảo mật tuyệt đối tránh bứt dây động rừng. Giờ tôi phải lập tức trở về, chuyện còn lại do anh toàn quyền xử trí."
"Ừm."
"Đợi đã" Tiết Tử Minh gọi cô lại. Anh ta xé một miếng vải buộc vào vết thương vẫn đang rỉ máu trên tay cô.
"Mặc kệ cô có thân phận gì, cô vẫn nợ tôi năm vòng huấn luyện."
"Có cơ hội tôi sẽ trả đủ."
Ám Nguyệt lên trực thăng trở về ngay trong đêm, cô đã thử liên lạc với Mặc Tiêu Dao vài lần nhưng đều không được. Tra vị trí cũng không thể xác định, nỗi bất an ngày càng dâng lên.
"Lão đại..."
Không tra được vị trí của Mặc Tiêu Dao, cô liền chuyển qua tra vị trí của Phong Duật, Nguỵ Lỗi, Nam Dương, Bạch Phong. Tất cả đều thử qua một lượt, nhưng chỉ xác định được vị trí của Bạch Phong và Nam Dương. Bọn họ đều đang ở vùng biển?
"Bọn họ tới đó làm gì?"
Bạch Phong nhận được thông báo từ điện thoại, anh thở dài đầy mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt mặt vài cái.
"Ám Nguyệt cô ấy trở về rồi."
Nam Dương cũng bất lực thở dài: "Ban nãy cậu quá gấp gáp để lộ sơ hở, cô ấy cũng đâu ngốc. Không giấu được nữa rồi."
Chuyện phải kể từ cách đây ba ngày trước, Mặc Tiêu Dao và nhóm Nguỵ Lỗi Phong Duật đích thân vận chuyển một lô hàng lớn qua đường hàng không. Bay đến vùng phía tây bắc Đại Tây Dương thì gặp nhóm sát thủ đột kích. Hai bên xảy ra giao chiến khốc liệt. Nhưng vì chuyện này đã thường xuyên xảy ra nên trực thăng của Mặc Tiêu Dao đều được trang bị vũ khí tối tân hiện đại nhất. Vì vậy theo lí thì đám sát thủ đó không thể đem đến bất lợi gì cho anh được. Nhưng không biết vì lí do gì, trực thăng của Mặc Tiêu Dao lại như bốc hơi khỏi trái đất, biến mất không chút dấu vết. Vị trí cuối cùng mà Nam Dương có thể tra ra được là vùng biển này. Những thứ tìm được chỉ là những mảnh vỡ vụn của trực thăng mà đám sát thủ lái tới.
Mặc Tiêu Dao và hai người Phong Duật, Nguỵ Lỗi mất tích, không rõ sống chết. Trường hợp xấu nhất có thể dự liệu là trực thăng của bọn họ đã vô tình bị cuốn vào vùng "Tam Giác Quỷ".
Suốt hai ngày nay từ khi nhận được tin Nam Dương và Bạch Phong không một giây một phút nào được nghỉ ngơi, một mặt phải đối phó với đám người trong tổ chức, một mặt phải tìm kiếm Mặc Tiêu Dao. Thể lực và tinh thần đều kiệt quệ.
Lão đại không còn thế cục chắc chắn sẽ loạn.
"Cậu trở về đi, căn cứ hiện tại không an toàn. Một mình cô ấy chắn chắn sẽ bị lũ cáo già đó ăn tươi nuốt sống. Tôi bay qua chi nhánh phân phối điều động thêm người rồi sẽ trở về sau"
"Ừm."
Tất cả người trong căn cứ bị tiếng còi báo động đêm khuya triệu tập. Tiết Tử Minh dặn dò họ điều gì đó xong bước vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt làm anh ta sững sờ.
Từng ngón tay thon dài của Ám Nguyệt lướt trên bàn phím, khác với dáng vẻ thờ ơ ngày thường, sắc mặt cô nghiêm túc chăm chú, mắt không rời khỏi màn hình. Thao tác nhanh nhẹn thuần thục.
Từ Triết ra hiệu cho anh ta im lặng rồi cả hai bước ra cửa.
"Từ ca, hắn ta tự sát rồi."
"Hừ. Khởi động hàng rào điện, một kẻ cũng không được thoát."
"Vâng."
Ngay lúc này, Ám Nguyệt cũng rất cố gắng khôi phục lại những gì đã xoá trong điện thoại của Tưởng Hào. Cô chụp lại danh sách những người hắn ta thường xuyên liệc lạc. Sau đó cố gắng tìm kiếm thêm manh mối.
"Mặc Tư Hãn." Cô đang cố gắng nhớ ra kẻ này.
"Là lão ta? Hừ." Cô gập mạnh laptop rồi đứng phắt dậy khiến Từ Triết và Tiết Tử Minh giật mình.
"Alo, Bạch Phong." Đầu giây bên kia im lặng chưa trả lời khiến cô hơi nghi hoặc.
"Bạch Phong, lão đại bận gì sao? Tôi gọi cho anh ấy không được?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão đại có việc cần xử lý, có chuyện gì sao?"
"Đã tìm ra kẻ nội gián, chờ chút tôi sao chép rồi gửi qua cho anh. Ngày mai xong việc sớm tôi sẽ trở về."
"Không được" Bạch Phong biết mình phản ứng hơi thái quá liền nói: "Dạo này quả thật mọi người rất bận, lão đại và chúng tôi đều đi suốt, anh hai cô ngày ngày ở trong phòng thí nghiệm sợ cô trở về sẽ buồn chán. Chi bằng ở lại đó rèn luyện thêm một thời gian. Đợi tôi xong việc sẽ tìm cô so tài."
"Ừm. Vậy tôi rèn luyện thêm một thời gian nữa sẽ về. Tạm biệt" Tắt điện thoại sắc mặt cô liền trở nên sa sầm.
Ám Nguyệt đi một mạch trở về phòng trước những ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
Gửi tất cả thông tin cô thu thập được cho Mặc Tiêu Dao, Bạch Phong và Từ Triết sau đó lập tức thu xếp hành lí.
Ám Nguyệt là một người rất nhạy cảm sự bất thường của Bạch Phong cô làm sao có thể không nhận ra? Linh cảm mách bảo đã xảy ra chuyện gì đó hệ trọng.
Mười phút sau cô kéo vali ra khỏi phòng, Tiết Tử Minh theo danh sách những người thường xuyên liên lạc với Tưởng Hào tra ra thêm năm người, toàn bộ đều đã bị khống chế.
"Tôi đã khởi động các thiết bị nhiễu sóng, toàn bộ thông tin phải được bảo mật tuyệt đối tránh bứt dây động rừng. Giờ tôi phải lập tức trở về, chuyện còn lại do anh toàn quyền xử trí."
"Ừm."
"Đợi đã" Tiết Tử Minh gọi cô lại. Anh ta xé một miếng vải buộc vào vết thương vẫn đang rỉ máu trên tay cô.
"Mặc kệ cô có thân phận gì, cô vẫn nợ tôi năm vòng huấn luyện."
"Có cơ hội tôi sẽ trả đủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám Nguyệt lên trực thăng trở về ngay trong đêm, cô đã thử liên lạc với Mặc Tiêu Dao vài lần nhưng đều không được. Tra vị trí cũng không thể xác định, nỗi bất an ngày càng dâng lên.
"Lão đại..."
Không tra được vị trí của Mặc Tiêu Dao, cô liền chuyển qua tra vị trí của Phong Duật, Nguỵ Lỗi, Nam Dương, Bạch Phong. Tất cả đều thử qua một lượt, nhưng chỉ xác định được vị trí của Bạch Phong và Nam Dương. Bọn họ đều đang ở vùng biển?
"Bọn họ tới đó làm gì?"
Bạch Phong nhận được thông báo từ điện thoại, anh thở dài đầy mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt mặt vài cái.
"Ám Nguyệt cô ấy trở về rồi."
Nam Dương cũng bất lực thở dài: "Ban nãy cậu quá gấp gáp để lộ sơ hở, cô ấy cũng đâu ngốc. Không giấu được nữa rồi."
Chuyện phải kể từ cách đây ba ngày trước, Mặc Tiêu Dao và nhóm Nguỵ Lỗi Phong Duật đích thân vận chuyển một lô hàng lớn qua đường hàng không. Bay đến vùng phía tây bắc Đại Tây Dương thì gặp nhóm sát thủ đột kích. Hai bên xảy ra giao chiến khốc liệt. Nhưng vì chuyện này đã thường xuyên xảy ra nên trực thăng của Mặc Tiêu Dao đều được trang bị vũ khí tối tân hiện đại nhất. Vì vậy theo lí thì đám sát thủ đó không thể đem đến bất lợi gì cho anh được. Nhưng không biết vì lí do gì, trực thăng của Mặc Tiêu Dao lại như bốc hơi khỏi trái đất, biến mất không chút dấu vết. Vị trí cuối cùng mà Nam Dương có thể tra ra được là vùng biển này. Những thứ tìm được chỉ là những mảnh vỡ vụn của trực thăng mà đám sát thủ lái tới.
Mặc Tiêu Dao và hai người Phong Duật, Nguỵ Lỗi mất tích, không rõ sống chết. Trường hợp xấu nhất có thể dự liệu là trực thăng của bọn họ đã vô tình bị cuốn vào vùng "Tam Giác Quỷ".
Suốt hai ngày nay từ khi nhận được tin Nam Dương và Bạch Phong không một giây một phút nào được nghỉ ngơi, một mặt phải đối phó với đám người trong tổ chức, một mặt phải tìm kiếm Mặc Tiêu Dao. Thể lực và tinh thần đều kiệt quệ.
Lão đại không còn thế cục chắc chắn sẽ loạn.
"Cậu trở về đi, căn cứ hiện tại không an toàn. Một mình cô ấy chắn chắn sẽ bị lũ cáo già đó ăn tươi nuốt sống. Tôi bay qua chi nhánh phân phối điều động thêm người rồi sẽ trở về sau"
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro