Bảo Tàng Sơn Hải

Gia Nhập

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

Lão Yên nhìn chằm chằm Dư Thành Trạch, dường như muốn nhìn thấu ông ta.

Nhưng thấy Dư Thành Trạch một thân mặc đồ trắng, hai má hóp sâu, thoạt nhìn như thể đã chịu không ít khổ sở trong sa mạc, nhưng điều khiến tôi để ý chính là lòng bàn chân của ông ta đi một đôi giày cao su màu xanh của quân đội......

Hiển nhiên lão Yên cũng phát hiện điểm này, tầm mắt của ông ấy vẫn dừng lại ở giày cao su, nếu không phải không thể rút dây động rừng, tôi đoán chừng ông ấy sẽ trực tiếp cởi giày cao su ra so sánh với ảnh chụp trong máy ảnh của mình.

Đoán chừng là do lão Yên nhìn chằm chằm quá lâu, Manh Hiệp dường như đã nhận ra điều gì, hỏi lão Yên có phải Dư Thành Trạch có vấn đề không?

Lão Yên cười hai tiếng nói: “Vì tìm ông ta, tôi đã mất không ít anh em, bây giờ tìm được rồi, đương nhiên phải nhìn thật kỹ. Trên đường đi mọi người thế nào, sao tôi không thấy Tiểu Ngũ đâu cả?”

Lời này vừa dứt, bầu không khí nhất thời nặng nề không ít, Manh Hiệp chậm rãi mang chuyện bọn họ tiến vào sa mạc tới nay kể hết một lượt, giọng nói của anh ta không hề có chút thay đổi gì, nhưng mà nghe qua lại làm cho người ta cảm thấy ly kì.

Kỳ thật bọn họ cũng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng so với chúng tôi thì cũng không là gì cả! Bởi vì bọn họ gặp hầu hết là bão cát. Bão cát là loại biến đổi khí hậu khá phổ biến trong sa mạc, có Manh Hiệp là một tay lão luyện và kinh nghiệm phong phú, bọn họ tự nhiên hữu kinh vô hiểm (*) mà vượt qua.

(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Về phần Tiểu Ngũ mà lão Yên nói, thì chết tương đối kỳ quặc.

“Cậu ta sáng sớm hôm nay đã chết...... Ở trong lều ngủ một đêm, không hiểu sao lại tắt thở, trên người không có bất kỳ vết thương nào.” Manh Hiệp nói ra lời này cũng có chút buồn bực, dù sao đang êm đẹp thì có một đồng đội chết không rõ ràng, đoán chừng anh ta cũng rất đau đầu.

Sau khi lão Yên nghe xong thì hỏi Tiểu Ngũ ban đêm có đi ra ngoài không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tối hôm qua hơn nửa đêm là cậu ta gác đêm, nửa đêm sau đó liền vào lều ngủ, hẳn là không có ra ngoài nữa, nhưng mà quả thật lúc ấy cậu ta có chút kì quái, lúc tôi đi thay ca cho cậu ta còn chào hỏi nhưng cậu ta lại không đáp lại...” Manh Hiệp không nói gì, ngược lại là người cao to mặt đen ở một bên lại nói với vẻ nghi hoặc.

Lão Yên nghe xong không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi bọn họ phát hiện Dư Thành Trạch ở đâu?

“Cách lều chúng tôi không xa.” Manh Hiệp suy nghĩ một chút: “Nói ra thì đơn giản hơn một chút.”

“Tìm được là được rồi, tiếp theo cứ chờ ông ta tỉnh lại đi.” Lão Yên lại liếc Dư Thành Trạch đang nằm, sau đó cũng không chú ý đến ông ta nữa, mà nói cho chúng tôi biết một chút về người cũa đội kia.

Manh Hiệp thì chúng tôi đều biết, người mặt đen kia gọi là A Hắc, bản lĩnh lớn nhất chính là lá gan rất lớn, nơi nguy hiểm nào cũng dám xông vào.

Ba người khác lão Yên cũng không nói cụ thể, chỉ nói bọn họ là ba anh em, họ Ngô, trực tiếp gọi Ngô Đại, Ngô Nhị, Ngô Tam là được.

Nhìn đám Manh Hiệp, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nghe ý của bọn họ, mấy ngày nay bọn họ cũng không gặp nguy hiểm quá lớn, vậy tại sao không trả lời điện tín của lão Yên? Còn có điện tín quỷ dị lúc trước là chuyện gì xảy ra.

Lão Yên hướng tôi lắc đầu, ngược lại Manh Hiệp hỏi tôi điện báo gì?

Tôi vội nói không có gì, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta căn bản là không tin.

"Nghỉ ngơi trước đi, Trường An, cậu theo tôi ra ngoài một chút.” Lão Yên đột nhiên mở miệng, tôi hơi sửng sốt một chút nhưng nhìn thấy ông ấy đã đứng dậy thì cũng vội vàng đi theo

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ra khỏi lều đi được chừng mười mét mới ngừng lại, sau khi hút một hơi thuốc mới hỏi tôi, đối với chuyện lần này tìm được Dư Thành Trạch, tôi thấy thế nào?

Tôi nói thật: “Nếu dấu chân và cát đỏ xuất hiện trước đó đều do Dư Thành Trạch làm, vậy tại sao ông ta lại hấp hối? Còn nữa, đám Manh Hiệp có phải đã thuận lợi quá mức rồi không?”

Lão Yên kẹp điếu thuốc chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi hoài nghi Dư Thành Trạch này không pong ta đang ấp ủ một âm mưu xấu xa nào đó! Từ giờ trở đi bất cứ khi nào ông ta ở đây, có mấy lời có thể không nói thì đừng nói.”

Tôi biết ông ấy đang đề cập đến vấn đề điện tín, vì vậy tôi gật đầu.

Sau đó ông ấy lại bổ sung một câu: “Lộ trình của đội Manh Hiệp thuận lợi là bình thường, bởi vì con đường bọn họ đi an toàn hơn, tôi thắc mắc nếu đã thuận lợi như vậy, vì sao Tiểu Ngũ lại chết? Huống chi còn là sau khi tìm được Dư Thành Trạch.”

“Ý của ông là Dư Thành Trạch làm?” Tôi mở to hai mắt nhìn.

Lão Yên gật đầu nói, có đến tám phần là lúc Tiểu Ngũ gác đêm đã phát hiện ra bí mật nào đó nên bị giết người diệt khẩu, tuy nhiên hiện tại đều chưa có gì chắc chắn cả, có thể phòng bị thì nên phòng bị một chút.

Sau khi nói xong ông ấy nhìn tôi một cái, lại hỏi vấn đề lúc trước tôi có suy nghĩ thế nào?

Tôi biết ông ấy nói là chuyện vào bộ phận của ông ấy, nói thật tôi rất hứng thú, hơn nữa sau khi đội trưởng Trần đi, tôi không còn tâm tình ở lại quân ngũ, vì thế tôi gật đầu: “Nếu như có thể được, tôi đồng ý gia nhập!”

“Đã như vậy, tôi nói trước mấy điều.” Lão Yên nghiêm túc nói: "Hiện tại cậu vẫn chưa có quyền biết được nội tình của bộ phận, cậu chỉ cần biết một khi đã bước vào thì cái mạng này của cậu sẽ không còn là của bản thân cậu nữa.”

Tôi cười cười: "Lão Yên, nguy hiểm suốt đường đi tôi còn chưa đủ rõ sao? Yên tâm, nếu tôi đã chọn, liền biết nên làm cái gì, cũng không biết bây giờ tôi có được tính là người của ông không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0