Có Hai Dư Thành...
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Kế tiếp lại cách một đoạn trống không, trực tiếp nhảy đến trang số 26, chữ viết ở mặt trên vô cùng nguệch ngoạc, hiển nhiên là được viết ở dưới tình huống vô cùng hoảng loạn: Nó đến rồi......
Lão Yên lại lật trang tiếp theo, sau đó cau mày nói đây đã là trang cuối cùng.
Từ "nó" này rốt cuộc là chỉ gì chứ?” Tôi bối rối hỏi.
Lão Yên tức giận nói chính ông ấy cũng đâu có biết, nhưng mà xem ra Dư Thành Trạch không phải chết ở bên trong cổ quốc Trường Dạ mà ngược lại là chết ở trong sa mạc.
Tôi hỏi ông ấy có chắc thi thể này chính là Dư Thành Trạch không?
Lão Yên nhìn tôi một cái rồi nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng theo ghi chép trên đó thì chỉ có Dư Thành Trạch và “nó” là có thể trốn thoát. Hiện tại tôi không biết nó là cái gì, nhưng người trước mắt chắc là Dư Thành Trạch.”
Sắc mặt tôi âm trầm, một lúc lâu sau mới nói: “Cho nên Dư Thành Trạch đã chết năm năm rồi? Vậy chúng ta tới đây một chuyến là vì cái gì?”
Lão Yên không nói gì, tôi nhìn Dư Thừa Trạch đã trở thành bộ xương khô, đen mặt hỏi lại một câu: “Lão Yên, ông lừa chúng tôi đến cái nơi quỷ quái này rốt cuộc là có ý gì?”
Vẻ mặt lão Yên rầu rĩ, rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới nói bản thân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể dùng đầu để đảm bảo, năm năm nay quả thực Dư Thừa Trạch sống rất tốt.
“Lão Yên, trước đây không phải ông cảm thấy Dư Thành Trạch rất kì lạ sao? Có lẽ nào người sống sót căn bản không phải là…con người.” Tôi nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, trong phút chốc cảm thấy cả người ớn lạnh, tôi có thể nhận ra lão Yên không nói dối, như vậy thì nguời duy nhất có vấn đề chỉ có thể là Dư Thành Trạch.
Lão Yên hít một hơi thật sâu rồi nói, bộ đã điều tra Dư Thành Trạch, ngoài việc thấy ông ta kì quái thì cũng không phát hiện ra điều gì sai trái cả, cho nên ông ấy thật sự không nghĩ ra được.
Tích tích tích tích…..
Tôi muốn nói thêm cái gì đó thì máy truyền tin trong ba lô của lão Yên bỗng vang lên, ông ấy nhấc máy lên nghe một lúc, lộ ra vẻ mặt u ám nhất từ trước tới nay, thậm chí tôi còn nhìn thấy được một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt ông ấy.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thấy bộ dạng này của lão Yên, tôi có chút lo lắng hỏi, theo lý mà nói nếu có tin tức từ một đội khác thì lão Yên phải vui mừng mới đúng, nhưng hôm nay ngay cả một chút vui vẻ nho nhỏ cũng không có.
Ông ấy không nói chuyện mà rút ra một điếu thuốc, sau khi hút khoảng ba hơi mới phun ra một câu: Bọn họ đã tìm thấy Dư Thành Trạch.
Chúng tôi nghe thấy thì không hiểu đầu đuôi gì, không phải Dư Thành Trạch đang nằm ngay dưới chân chúng tôi hay sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi thì lão Yên đã bổ sung thêm một câu: Còn sống…
*****
Nhìn thi thể Dư Thành Trạch dưới chân, chúng tôi rơi vào trầm tư: Dư Thành Trạch còn sống kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đây?
Lão Yên hút chừng hai điếu thuốc mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu gửi tin báo cho một đội khác, toàn bộ quá trình ngoại trừ tiếng tích tích của điện báo thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.
“Đi thôi.”
Không quá năm phút sau, lão Yên đào một cái hố thật lớn rồi đem thi thể Dư Thành Trạch chôn xuống, sau đó gọi chúng tôi lên đường, tất nhiên là ông ấy cũng mang quyển sổ ghi chép kia theo.
“Bây giờ đi đâu đây?”
Nhìn đường chân trời xa xa, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Lão Yên thở ra một hơi nói: “Hội hợp cùng một đội khác, dù sao cũng phải nhìn xem đó là thứ gì chứ?”
Lúc ông ấy nói lời này sắc mặt vô cùng quái dị, khiến cho tôi với Rắn Độc cũng không dám nói chuyện.
Địa điểm giao hẹn cách nơi phát hiện thi thể Dư Thành Trạch thực ra không xa lắm, sở dĩ chôn thi thể cũng chỉ là sợ hàng giả kia phát hiện ra manh mối.
Sau khi đến nơi dựng lều xong, lão Yên cũng không nói lời nào, cứ ngồi chờ như vậy, nhưng nhìn số điếu thuốc mà ông ấy đã hút, rõ ràng ông ấy không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cứ như vậy đợi hơn hai giờ, một đội ngũ từ phương xa đi tới. Lão Yên lập tức đứng lên, giẫm điếu thuốc vừa mới hút được một nửa trên tay vùi vào trong cát rồi phân phó: "Các cậu không nên để lộ ra sơ hở, tôi vẫn hy vọng dựa vào thứ này tìm được cổ quốc Trường Dạ.”
“Đã hiểu!” Tôi và Rắn Độc trả lời.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì đội ngũ kia đã đến gần, tôi đếm qua một chút, bọn họ tổng cộng có năm người, dẫn đầu là một người cao gầy, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt nửa mở chỉ có lòng trắng, nhìn qua rất quỷ dị, tôi nghĩ đây chắc hẳn chính là Manh Hiệp trong miệng lão Yên.
Bốn người đi theo sau anh ta mang vẻ mặt mệt mỏi, trong đó có một người cao to mặt đen đang cõng một người ốm yếu, tuy rằng thấy không rõ mặt thì tôi cũng biết người này chính là Dư Thành Trạch.
“Lão Yên.” Người cầm đầu lên tiếng chào hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất kỳ dao động, khiến cho tôi cảm thấy kì quái chính là anh ta mặc dù bị mù nhưng điều đó không hề cản trở hành động nào của anh ta cả, nếu lão Yên không nói tôi căn bản sẽ không cảm thấy anh ta là người mù.
Lão Yên dè dặt vỗ vai đối phương: “Manh Hiệp, cuối cùng cậu cũng không sao, vào trong lều đi.”
Manh Hiệp ừ một tiếng, sau đó ra hiệu cho người đàn ông cao to mặt đen thả Dư Thành Trạch xuống, giới thiệu đơn giản một chút chuyện đã xảy ra.
Họ nói họ đã tìm thấy Dư Thành Trạch, đối phương bị vùi một nửa trong cát, chỉ có không khí lọt vào chứ người không thể thoát ra được, bọn họ làm hết các biện pháp cấp cứu lúc này mới vất vả cứu được ông ta ra ngoài.
Lão Yên lại lật trang tiếp theo, sau đó cau mày nói đây đã là trang cuối cùng.
Từ "nó" này rốt cuộc là chỉ gì chứ?” Tôi bối rối hỏi.
Lão Yên tức giận nói chính ông ấy cũng đâu có biết, nhưng mà xem ra Dư Thành Trạch không phải chết ở bên trong cổ quốc Trường Dạ mà ngược lại là chết ở trong sa mạc.
Tôi hỏi ông ấy có chắc thi thể này chính là Dư Thành Trạch không?
Lão Yên nhìn tôi một cái rồi nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng theo ghi chép trên đó thì chỉ có Dư Thành Trạch và “nó” là có thể trốn thoát. Hiện tại tôi không biết nó là cái gì, nhưng người trước mắt chắc là Dư Thành Trạch.”
Sắc mặt tôi âm trầm, một lúc lâu sau mới nói: “Cho nên Dư Thành Trạch đã chết năm năm rồi? Vậy chúng ta tới đây một chuyến là vì cái gì?”
Lão Yên không nói gì, tôi nhìn Dư Thừa Trạch đã trở thành bộ xương khô, đen mặt hỏi lại một câu: “Lão Yên, ông lừa chúng tôi đến cái nơi quỷ quái này rốt cuộc là có ý gì?”
Vẻ mặt lão Yên rầu rĩ, rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới nói bản thân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể dùng đầu để đảm bảo, năm năm nay quả thực Dư Thừa Trạch sống rất tốt.
“Lão Yên, trước đây không phải ông cảm thấy Dư Thành Trạch rất kì lạ sao? Có lẽ nào người sống sót căn bản không phải là…con người.” Tôi nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, trong phút chốc cảm thấy cả người ớn lạnh, tôi có thể nhận ra lão Yên không nói dối, như vậy thì nguời duy nhất có vấn đề chỉ có thể là Dư Thành Trạch.
Lão Yên hít một hơi thật sâu rồi nói, bộ đã điều tra Dư Thành Trạch, ngoài việc thấy ông ta kì quái thì cũng không phát hiện ra điều gì sai trái cả, cho nên ông ấy thật sự không nghĩ ra được.
Tích tích tích tích…..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi muốn nói thêm cái gì đó thì máy truyền tin trong ba lô của lão Yên bỗng vang lên, ông ấy nhấc máy lên nghe một lúc, lộ ra vẻ mặt u ám nhất từ trước tới nay, thậm chí tôi còn nhìn thấy được một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt ông ấy.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thấy bộ dạng này của lão Yên, tôi có chút lo lắng hỏi, theo lý mà nói nếu có tin tức từ một đội khác thì lão Yên phải vui mừng mới đúng, nhưng hôm nay ngay cả một chút vui vẻ nho nhỏ cũng không có.
Ông ấy không nói chuyện mà rút ra một điếu thuốc, sau khi hút khoảng ba hơi mới phun ra một câu: Bọn họ đã tìm thấy Dư Thành Trạch.
Chúng tôi nghe thấy thì không hiểu đầu đuôi gì, không phải Dư Thành Trạch đang nằm ngay dưới chân chúng tôi hay sao?
Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi thì lão Yên đã bổ sung thêm một câu: Còn sống…
*****
Nhìn thi thể Dư Thành Trạch dưới chân, chúng tôi rơi vào trầm tư: Dư Thành Trạch còn sống kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đây?
Lão Yên hút chừng hai điếu thuốc mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu gửi tin báo cho một đội khác, toàn bộ quá trình ngoại trừ tiếng tích tích của điện báo thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.
“Đi thôi.”
Không quá năm phút sau, lão Yên đào một cái hố thật lớn rồi đem thi thể Dư Thành Trạch chôn xuống, sau đó gọi chúng tôi lên đường, tất nhiên là ông ấy cũng mang quyển sổ ghi chép kia theo.
“Bây giờ đi đâu đây?”
Nhìn đường chân trời xa xa, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Yên thở ra một hơi nói: “Hội hợp cùng một đội khác, dù sao cũng phải nhìn xem đó là thứ gì chứ?”
Lúc ông ấy nói lời này sắc mặt vô cùng quái dị, khiến cho tôi với Rắn Độc cũng không dám nói chuyện.
Địa điểm giao hẹn cách nơi phát hiện thi thể Dư Thành Trạch thực ra không xa lắm, sở dĩ chôn thi thể cũng chỉ là sợ hàng giả kia phát hiện ra manh mối.
Sau khi đến nơi dựng lều xong, lão Yên cũng không nói lời nào, cứ ngồi chờ như vậy, nhưng nhìn số điếu thuốc mà ông ấy đã hút, rõ ràng ông ấy không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cứ như vậy đợi hơn hai giờ, một đội ngũ từ phương xa đi tới. Lão Yên lập tức đứng lên, giẫm điếu thuốc vừa mới hút được một nửa trên tay vùi vào trong cát rồi phân phó: "Các cậu không nên để lộ ra sơ hở, tôi vẫn hy vọng dựa vào thứ này tìm được cổ quốc Trường Dạ.”
“Đã hiểu!” Tôi và Rắn Độc trả lời.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì đội ngũ kia đã đến gần, tôi đếm qua một chút, bọn họ tổng cộng có năm người, dẫn đầu là một người cao gầy, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt nửa mở chỉ có lòng trắng, nhìn qua rất quỷ dị, tôi nghĩ đây chắc hẳn chính là Manh Hiệp trong miệng lão Yên.
Bốn người đi theo sau anh ta mang vẻ mặt mệt mỏi, trong đó có một người cao to mặt đen đang cõng một người ốm yếu, tuy rằng thấy không rõ mặt thì tôi cũng biết người này chính là Dư Thành Trạch.
“Lão Yên.” Người cầm đầu lên tiếng chào hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất kỳ dao động, khiến cho tôi cảm thấy kì quái chính là anh ta mặc dù bị mù nhưng điều đó không hề cản trở hành động nào của anh ta cả, nếu lão Yên không nói tôi căn bản sẽ không cảm thấy anh ta là người mù.
Lão Yên dè dặt vỗ vai đối phương: “Manh Hiệp, cuối cùng cậu cũng không sao, vào trong lều đi.”
Manh Hiệp ừ một tiếng, sau đó ra hiệu cho người đàn ông cao to mặt đen thả Dư Thành Trạch xuống, giới thiệu đơn giản một chút chuyện đã xảy ra.
Họ nói họ đã tìm thấy Dư Thành Trạch, đối phương bị vùi một nửa trong cát, chỉ có không khí lọt vào chứ người không thể thoát ra được, bọn họ làm hết các biện pháp cấp cứu lúc này mới vất vả cứu được ông ta ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro