Quyển Bút Ký Kh...
Đạo Môn Lão Cửu
2024-09-10 21:04:03
Lão Yên không nói với tôi cụ thể quốc bảo đó là gì, nhưng lăng mộ có quốc bảo bình thường sẽ có rất nhiều cơ quan, Manh Hiệp kia đi vào trong đó một mình, cuối cùng trở ra chỉ tổn thất có một đôi mắt thì quả thật có chút tài năng.
Bây giờ tôi đã biết được vì sao lão Yên lo lắng, nếu một người có năng lực như vậy mà chết trước khi vào lăng mộ thì có thể tưởng tượng được trên đường đi nguy hiểm tới cỡ nào.
Tôi đành phải an ủi lão Yên, nói là không chừng bọn họ cũng bị nhốt ở một nơi nào đó giống như chúng ta, dù sao trước khi nhận được tin báo, lão Yên cũng không thể trả lời ngay được.
“Tôi cũng hy vọng là như vậy!” Lão Yên dập tắt điếu thuốc trong tay, hiển nhiên cũng không bởi vì lời nói của tôi mà thả lỏng.
Lão Yên nói xong những lời này, trầm mặc thật lâu mới hỏi tôi, nếu lần này có thể sống sót trở về, ông ấy đề cử tôi đến bộ phận của ông ấy thì tôi có đồng ý không?
“Tôi có đủ tư cách không?” Tôi vò đầu.
Lão Yên nở nụ cười, nói rằng chỉ bằng vào hình xăm Cửu Long trên lưng tôi, còn có kinh nghiệm phong phú mà tôi đã biểu hiện ra trong chuyến đi này cũng đã vượt qua kiểm tra rồi.
“Chỉ là cậu phải hiểu rõ, đã vào nghề này thì sinh ly tử biệt là chuyện thường như cơm bữa.” Cuối cùng ông ấy bỏ lại thêm một câu.
“Mau tới đây, nơi này có thi thể!”
Ngay khi tôi đang suy nghĩ nên trả lời ông ấy thế nào, Rắn Độc cách đó không xa đột nhiên hô một câu, chúng tôi vội vàng xúm lại.
Chỉ thấy thi thể này đã thành bộ xương khô, quần áo bọc bên ngoài cũng nát thành từng miếng vải vụn, vừa nhìn qua liền biết đã chết mấy năm rồi.
Tôi nhìn lướt qua rồi nói đây chắc bị trận bão cát gần đây đào lên.
Tôi cũng không quá quan tâm, trong sa mạc quanh năm suốt tháng không biết phải cắn nuốt bao nhiêu mạng người, đây chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Ngược lại lão Yên dường như rất để ý, cau mày ngồi xổm bên cạnh bộ xương khô, đưa tay sờ soạng xung quanh nó, một lúc lâu sau lại từ trong bộ quần áo thối nát lôi ra được một cuốn sổ được bọc trong túi nilon.
Lão Yên cau mày nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là cuốn sổ của đội khảo sát năm năm trước.”
Ông ấy nói trước khi tiến vào La Bố Bạc, đã xem qua tư liệu về năm năm trước, trong đó có quyển sổ như vậy, hình như là được đặc chế, có thể chống thấm nước chống ẩm, cho nên rất thích hợp dùng để ghi chép dã ngoại.
Tôi chợt thấy hứng thú: “Nói như vậy, người này là thành viên của đội khảo sát kia sao?”
Lão Yên ừ một tiếng, sau đó lấy quyển sổ từ trong túi nilon ra, lúc vừa mở trang đầu tiên ông ấy liền ngây ngẩn cả người, tôi thấy thật lâu mà ông ấy vẫn không có động tĩnh gì, vội hỏi làm sao vậy?
Ông ấy đưa quyển sổ cho tôi, tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên trang bìa rõ ràng viết một cái tên: Dư Thành Trạch.
“Người này chính là Dư Thành Trạch sao?” Tôi lập tức bùng nổ: “Xem ra bộ dạng này cũng không giống như là vừa chết mới mấy tháng ...”
Rắn Độc ở một bên cũng tiến lại gần, nói là bộ xương khô này tùy tiện bóp một cái cũng sẽ biến thành bột trắng, vì vậy phải chết ít nhất ba bốn năm rồi.
Lão Yên nhíu mày thành chữ xuyên, sau một lúc lâu liền quyết định xem nội dung trong sổ rồi nói:
Ngày 13 tháng 7 năm 1965: Hôm nay cuối cùng cũng vào được La Bố Bạc, mọi người đều kích động không thôi, tôi càng kích động hơn. Tôi đã nghiên cứu 36 quốc gia Tây Vực nhiều năm, tự nhiên là rất chờ mong đối với sự xuất hiện của vương quốc thứ 37 này!
Ngày 16 tháng 7 năm 1965: Lộ trình tuy đã định sẵn, nhưng không ngờ dọc theo đường đi lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy, đến nay đã lệch khỏi lộ trình ban đầu, hy vọng vẫn có thể tìm được cổ quốc.
Ngày 23 tháng 7 năm 1965: Trải qua vài ngày nỗ lực của các chuyên gia Trung-Nhật, cuối cùng đã tìm lại được con đường đúng đắn, khoảng cách với cổ quốc không còn xa nữa, nhiệt huyết của tôi đang sôi trào.
……
Trong khoảng bốn đến năm ngày tiếp theo, trong sổ ghi chép đều là những khúc mắc dọc theo đường đi của bọn họ, cùng với tâm tình của Dư Thành Trạch.
Mãi đến ngày 7 tháng 8 mới có một bước ngoặt lớn, bởi vì họ đã tìm thấy một cái hố lớn do không quân nổ tung, trên đó ghi như thế này: Cuối cùng cũng đến nơi, tôi dám khẳng định, dưới tầng tầng xiềng xích này nhất định là một nền văn minh chưa từng được nhân loại phát hiện. Một nền văn minh sẽ do tôi khám phá ra, tôi phấn khích đến không ngủ được, tối nay đã muộn, chúng tôi quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi xuống.
Ngày 9 tháng 8 năm 1965: Thật không thể tin được, quốc gia cổ đại lại xuất hiện trước mặt chúng tôi với hình thức như vậy, khi nó hiện ra tôi đã rất xúc động.......
Ngày 10 tháng 8 năm 1965: Mọi thứ bên trong đều cho thấy đây là một quốc gia cực kỳ hưng thịnh vào thời kì đó, chỉ là không biết tại sao lại không có trong ghi chép lịch sử. Chẳng lẽ cũng giống như Lâu Lan, bị chôn vùi ở trong sa mạc chỉ trong vòng một đêm?
Ngày 11 tháng 8 năm 1965: Tôi không thể tin vào mắt mình, đó là cái gì vậy, chúng tôi không thể trốn thoát, tất cả mọi người không ai có thể trốn thoát!
Đến đây chữ viết đã có chút cẩu thả, như thể tình cảnh lúc đó vô cùng cấp bách.
Mấy ngày kế tiếp ông ta lại ghi chép một ít, nhưng không kể rõ chi tiết, vẫn không ngừng nhấn mạnh tất cả mọi người không thể trốn thoát, nhưng lại không viết ra cụ thể là vật gì đã khiến bọn họ không thể thoát được.
Có thể không phải thật sự không biết mà vì đang trong hoàn cảnh khẩn trương cao độ nên không thể phân biệt được những điểm nào là mấu chốt cần được ghi chép.
Ngày 12 tháng 8 năm 1965: Không biết là may mắn hay bất hạnh, tôi đã trốn thoát, nhưng bọn họ đều bị chôn vùi cùng với cổ quốc, không, còn có nó nữa. Nó cũng đi theo ra ngoài...
Bây giờ tôi đã biết được vì sao lão Yên lo lắng, nếu một người có năng lực như vậy mà chết trước khi vào lăng mộ thì có thể tưởng tượng được trên đường đi nguy hiểm tới cỡ nào.
Tôi đành phải an ủi lão Yên, nói là không chừng bọn họ cũng bị nhốt ở một nơi nào đó giống như chúng ta, dù sao trước khi nhận được tin báo, lão Yên cũng không thể trả lời ngay được.
“Tôi cũng hy vọng là như vậy!” Lão Yên dập tắt điếu thuốc trong tay, hiển nhiên cũng không bởi vì lời nói của tôi mà thả lỏng.
Lão Yên nói xong những lời này, trầm mặc thật lâu mới hỏi tôi, nếu lần này có thể sống sót trở về, ông ấy đề cử tôi đến bộ phận của ông ấy thì tôi có đồng ý không?
“Tôi có đủ tư cách không?” Tôi vò đầu.
Lão Yên nở nụ cười, nói rằng chỉ bằng vào hình xăm Cửu Long trên lưng tôi, còn có kinh nghiệm phong phú mà tôi đã biểu hiện ra trong chuyến đi này cũng đã vượt qua kiểm tra rồi.
“Chỉ là cậu phải hiểu rõ, đã vào nghề này thì sinh ly tử biệt là chuyện thường như cơm bữa.” Cuối cùng ông ấy bỏ lại thêm một câu.
“Mau tới đây, nơi này có thi thể!”
Ngay khi tôi đang suy nghĩ nên trả lời ông ấy thế nào, Rắn Độc cách đó không xa đột nhiên hô một câu, chúng tôi vội vàng xúm lại.
Chỉ thấy thi thể này đã thành bộ xương khô, quần áo bọc bên ngoài cũng nát thành từng miếng vải vụn, vừa nhìn qua liền biết đã chết mấy năm rồi.
Tôi nhìn lướt qua rồi nói đây chắc bị trận bão cát gần đây đào lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cũng không quá quan tâm, trong sa mạc quanh năm suốt tháng không biết phải cắn nuốt bao nhiêu mạng người, đây chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Ngược lại lão Yên dường như rất để ý, cau mày ngồi xổm bên cạnh bộ xương khô, đưa tay sờ soạng xung quanh nó, một lúc lâu sau lại từ trong bộ quần áo thối nát lôi ra được một cuốn sổ được bọc trong túi nilon.
Lão Yên cau mày nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là cuốn sổ của đội khảo sát năm năm trước.”
Ông ấy nói trước khi tiến vào La Bố Bạc, đã xem qua tư liệu về năm năm trước, trong đó có quyển sổ như vậy, hình như là được đặc chế, có thể chống thấm nước chống ẩm, cho nên rất thích hợp dùng để ghi chép dã ngoại.
Tôi chợt thấy hứng thú: “Nói như vậy, người này là thành viên của đội khảo sát kia sao?”
Lão Yên ừ một tiếng, sau đó lấy quyển sổ từ trong túi nilon ra, lúc vừa mở trang đầu tiên ông ấy liền ngây ngẩn cả người, tôi thấy thật lâu mà ông ấy vẫn không có động tĩnh gì, vội hỏi làm sao vậy?
Ông ấy đưa quyển sổ cho tôi, tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên trang bìa rõ ràng viết một cái tên: Dư Thành Trạch.
“Người này chính là Dư Thành Trạch sao?” Tôi lập tức bùng nổ: “Xem ra bộ dạng này cũng không giống như là vừa chết mới mấy tháng ...”
Rắn Độc ở một bên cũng tiến lại gần, nói là bộ xương khô này tùy tiện bóp một cái cũng sẽ biến thành bột trắng, vì vậy phải chết ít nhất ba bốn năm rồi.
Lão Yên nhíu mày thành chữ xuyên, sau một lúc lâu liền quyết định xem nội dung trong sổ rồi nói:
Ngày 13 tháng 7 năm 1965: Hôm nay cuối cùng cũng vào được La Bố Bạc, mọi người đều kích động không thôi, tôi càng kích động hơn. Tôi đã nghiên cứu 36 quốc gia Tây Vực nhiều năm, tự nhiên là rất chờ mong đối với sự xuất hiện của vương quốc thứ 37 này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày 16 tháng 7 năm 1965: Lộ trình tuy đã định sẵn, nhưng không ngờ dọc theo đường đi lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy, đến nay đã lệch khỏi lộ trình ban đầu, hy vọng vẫn có thể tìm được cổ quốc.
Ngày 23 tháng 7 năm 1965: Trải qua vài ngày nỗ lực của các chuyên gia Trung-Nhật, cuối cùng đã tìm lại được con đường đúng đắn, khoảng cách với cổ quốc không còn xa nữa, nhiệt huyết của tôi đang sôi trào.
……
Trong khoảng bốn đến năm ngày tiếp theo, trong sổ ghi chép đều là những khúc mắc dọc theo đường đi của bọn họ, cùng với tâm tình của Dư Thành Trạch.
Mãi đến ngày 7 tháng 8 mới có một bước ngoặt lớn, bởi vì họ đã tìm thấy một cái hố lớn do không quân nổ tung, trên đó ghi như thế này: Cuối cùng cũng đến nơi, tôi dám khẳng định, dưới tầng tầng xiềng xích này nhất định là một nền văn minh chưa từng được nhân loại phát hiện. Một nền văn minh sẽ do tôi khám phá ra, tôi phấn khích đến không ngủ được, tối nay đã muộn, chúng tôi quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi xuống.
Ngày 9 tháng 8 năm 1965: Thật không thể tin được, quốc gia cổ đại lại xuất hiện trước mặt chúng tôi với hình thức như vậy, khi nó hiện ra tôi đã rất xúc động.......
Ngày 10 tháng 8 năm 1965: Mọi thứ bên trong đều cho thấy đây là một quốc gia cực kỳ hưng thịnh vào thời kì đó, chỉ là không biết tại sao lại không có trong ghi chép lịch sử. Chẳng lẽ cũng giống như Lâu Lan, bị chôn vùi ở trong sa mạc chỉ trong vòng một đêm?
Ngày 11 tháng 8 năm 1965: Tôi không thể tin vào mắt mình, đó là cái gì vậy, chúng tôi không thể trốn thoát, tất cả mọi người không ai có thể trốn thoát!
Đến đây chữ viết đã có chút cẩu thả, như thể tình cảnh lúc đó vô cùng cấp bách.
Mấy ngày kế tiếp ông ta lại ghi chép một ít, nhưng không kể rõ chi tiết, vẫn không ngừng nhấn mạnh tất cả mọi người không thể trốn thoát, nhưng lại không viết ra cụ thể là vật gì đã khiến bọn họ không thể thoát được.
Có thể không phải thật sự không biết mà vì đang trong hoàn cảnh khẩn trương cao độ nên không thể phân biệt được những điểm nào là mấu chốt cần được ghi chép.
Ngày 12 tháng 8 năm 1965: Không biết là may mắn hay bất hạnh, tôi đã trốn thoát, nhưng bọn họ đều bị chôn vùi cùng với cổ quốc, không, còn có nó nữa. Nó cũng đi theo ra ngoài...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro