Bảo Tàng Sơn Hải

Manh Hiệp

Đạo Môn Lão Cửu

2024-09-10 21:04:03

Bình thường lúc huấn luyện tôi, ở trong quân ngũ ba năm này tôi đã học được rất nhiều thứ, những thứ này đều là ông ấy từng chút một dạy tôi...

Nếu như không có đội trưởng Trần, tôi không dám tưởng tượng mình hiện tại đang sống những ngày như thế nào? Có lẽ sẽ cầm tiền mà cha để lại cho tôi tiêu xài, sau đó thê lương sống hết một đời.

Rắn Độc vốn trầm mặc ít nói, lúc này lại càng không nói chuyện, hai chúng tôi cứ như vậy một đứng một ngồi, thật lâu đều không nói gì.

Không biết qua bao lâu, lão Yên xốc lều đi ra, khàn giọng nói: “Cậu nhìn mặt một lần cuối đi.”

Lão Yên chắc hẳn cũng không dễ chịu gì, từ lúc ông ấy ở chung với đội trưởng Trần, tôi có thể nhìn ra bọn họ hẳn là quen biết đã lâu. Không nói đến quan hệ, dù sao cũng là người quen cũ, hôm nay tự tay ông ấy kết thúc tính mạng của người bạn cũ, sợ là trong lòng càng thêm buồn bực.

Nhưng tôi hiện tại cũng không có tâm tư quan tâm đến ông ấy, chỉ máy móc quỳ trên mặt đất, chậm rãi bò vào lều.

Lão Yên hiển nhiên đã giúp đội trưởng Trần thu thập qua, khiến cho ông ấy thoạt nhìn không có chật vật như vậy, nhưng mủ trên mặt cùng vết máu bắn ra lại chưa dọn sạch, khiến tôi nhìn thấy lại nổi lên một trận chua xót trong lòng.

Tôi quỳ bên cạnh đội trưởng Trần, cứ yên lặng quỳ như vậy, khoảng mười phút sau tôi chậm rãi đứng lên, ra khỏi lều nói với lão Yên: “Tôi muốn hỏa táng cho chú Trần.”

Lão Yên nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu: “Cậu chờ ở đây, tôi và Rắn Độc đi kiếm củi.”

Nói xong ông ấy liền dẫn theo Rắn Độc rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ tôi cũng biết yêu cầu này của mình là rất vô lý, ở trong sa mạc không dễ tìm củi, nhưng tôi lại bất chấp tất cả không quan tâm. Tôi không thể nhìn thi thể của đội trưởng Trần cứ như vậy chôn vùi ở trong cát, chịu đựng sâu bọ gặm nhấm, sau đó chậm rãi biến thành một bộ xương khô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết qua bao lâu, lão Yên và Rắn Độc mang về năm sáu cây liễu đỏ to lớn, trên người bọn họ đều có chút chật vật, chắc là vì tìm liễu đỏ mà bọn họ đã tiêu tốn không ít sức lực.

“Cảm ơn.” Tôi lặng lẽ mở miệng, sau đó dựng cây liễu đỏ lên, lại cùng Rắn Độc cẩn thận từng li từng tí khiêng thi thể của đội trưởng Trần ra.

Tôi tự tay đốt cây liễu đỏ, nhìn đội trưởng Trần ở trong lửa lớn từng chút từng chút biến thành tro tàn, chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức.

Chờ đến khi lửa tắt, than hồng cũng nguội đi, tôi lấy từ trong túi ra một cái bình dùng để đựng nước, chậm rãi nhặt tro cốt của ông ấy để vào trong. Nói thật tôi cũng không biết phân biệt tro cốt, chỉ nghĩ để cho mình giữ lại một chút để tưởng niệm mà thôi...

Thu dọn xong hết thảy thì đã giữa trưa, lão Yên cũng không có thúc giục chúng tôi xuất phát, ngược lại lấy lương khô ra cho tôi ăn một chút.

Yên lặng ăn lương khô, sau đó tôi mở miệng nói: "Chúng ta xuất phát đi, cũng không thể cứ trì hoãn ở chỗ này mãi được!"

Lão Yên nhìn tôi một cái, ý tứ kia rất rõ ràng, chính là hỏi tôi hiện tại có được hay không.

Tôi gật đầu, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, sau đó rời khỏi La Bố Bạc......

“Đã như vậy, chúng ta liền đi thôi.” Lão Yên thở dài, thu dọn đồ đạc xong liền gọi chúng tôi xuất phát.

Ông ấy đã xem qua bản đồ, nếu như bản đồ không có sai sót gì, chúng tôi tìm kiếm ở xung quanh con sông ngầm một lúc và phát hiện chúng tôi đã đến gần cổ quốc Trường Dạ hơn so với ban đầu.

“Bước tiếp theo có lẽ còn nguy hiểm hơn.” Lão yên cau mày nói: “Tôi đã suy nghĩ kĩ càng, dọc đường xuất hiện những thứ này có lẽ đều liên quan đến cổ quốc Trường Dạ, cho nên càng đến gần thì mức độ nguy hiểm càng cao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tới cổ quốc Trường Dạ là có thể tìm thấy Dư Thành Trạch đúng không?” Tôi mặt không hiểu tình hỏi một câu.

Lão Yên gật đầu, muốn nói lại thôi. Tôi trấn an ông ấy, nếu Dư Thành Trạch này là người tốt thì tôi sẽ không làm gì ông ta, nhưng nếu ông ta thực sự chính là kẻ đã gây ra những rắc rối trên đường đi cho chúng tôi thì tôi nhất định sẽ một đao xẻo sống ông ta!

“Tùy cậu, nếu thật sự là ông ta làm thì tôi cũng không tha cho ông ta.” Lão Yên bất đắc dĩ nói.

Hai ngày tiếp theo lại bình yên trôi qua, nhưng mày của lão Yên chưa lúc nào thả lỏng, tôi biết ông ấy là bởi vì một đội khác vẫn chưa truyền tin trả lời.

“Nếu như bọn họ xảy ra chuyện, chuyến đi này sợ là không hề dễ đi!”

Hôm nay, giữa trưa nắng gắt, chúng tôi liền tìm một chỗ dựng lều nghỉ ngơi, Rắn Độc đi ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lí, lão Yên đột nhiên thở dài nói với tôi.

Ông ấy nói người dẫn đầu đội ngũ kia là một tinh anh, là một người có bản lĩnh lợi hại nhất ở sa mạc, nếu anh ta gặp được Trùng Cát phía trước thì sợ là có thể tay không cũng xử lí được, nếu ngay cả anh ta còn tìm không ra được thì chúng tôi càng thêm mờ mịt.

Tôi nghe vậy liền có chút không tin, Trùng Cát chính là thứ mắt thường không thể nhìn thấy được, anh ta làm thể nào có thể bắt bằng tay không được chứ?

“Cậu không biết đâu, tất cả cấp dưới của tôi đều gọi anh ta là Manh Hiệp (hiệp sĩ mù), bởi vì anh ta đã mất đi thị lực khi mới hai mươi tuổi, cậu có biết lí do vì sao không? Lão Yên liếc nhìn tôi một cái, giọng nói mang theo vẻ thần bí.

*****

Tôi lắc đầu, liền thấy lão Yên chậm rãi nói: “Năm đó cậu ta tuổi trẻ khí thịnh, nghe nói trong sa mạc Mông Cổ có bảo tàng của Thành Cát Tư Hãn, liền một mình đi vào! Cuối cùng từ trong đó đi ra, đôi mắt liền bị mù, nhưng cậu ta lại tìm ra được quốc bảo bên trong đống di tích đổ nát đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0