Cút đi!
Chước Nguyệt
2024-07-12 01:35:12
“Con ranh kia, mày làm gì ở ngoài đó mà lâu vậy? Có tin lát nữa tao cho mày nhịn ăn không?”
Tiếng quát nạt vang lên khắp căn nhà nhỏ, động cả đàn chim đậu trên những cành cây gần đó khiến chúng hoảng hốt bay đi mất. Mấy giọt nước còn đọng lại trên mái nhà lợp bằng ngói cũng rơi xuống, thấm vào lớp đất đỏ xung quanh nhà.
Đây là chuyện thường thấy trong làng. Cứ đến những thời điểm cố định, họ đều nghe thấy âm thanh ồm ồm khó nghe đó của ông ta, không vì chuyện này thì cũng là chuyện khác, cứ thế nó trở thành một thói quen. Dẫu sao thì chuyện nhà người ta, hóng hớt thôi chứ xen vào làm chi cho mệt.
Người đàn ông trừng mắt trước cô gái nhỏ đang mang bó củi lớn sau lưng, tiếp tục trút cơn giận của mình. Hạ Băng không quan tâm bác mình, cô đặt bó củi xuống rồi đi đến gian bếp cũ dính đầy nhọ đen. Thấy vẻ hờ hững đó, cho rằng bản thân bị xem thường, ông ta lập tức tiến lại tát cô gái.
Chát.
Tiếng bạt tay giòn giã vang lên, gò má Hạ Băng lập tức sưng vù, thậm chí đến khóe miệng cũng bị rách. Mái tóc dài che đi gương mặt cô gái, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt đó bộc lộ sự phẫn nộ và thù hận.
Hạ Dương chưa bao giờ đánh Hạ Băng, đây là lần đầu tiên ông ta làm như thế. Ngoại trừ bỏ đói cô hoặc cho cô ngủ ở mấy bãi tha ma, gần như ông ta không để ý đến đứa con gái của chị mình.
“Lo làm thức ăn nhanh đi.”
Nói xong, ông ta đi mất. Hạ Băng giữ nguyên tư thế năm phút, sau đó cô mang mấy con cá mình vừa bắt được ở ruộng đến con sông gần nhà làm sạch rồi kho. Nguyên liệu không lo, cái mà nhà họ thiếu chính là gia vị, cô đành đi đến nhà hàng xóm xin đổi với bó củi mình vừa chẻ.
“Tuần nào cũng qua đây xin xỏ, thứ ranh con xui xẻo.”
Hạ Băng chấp nhận nghe bà ta xỉa xói một lúc. So với một lọ muối nhỏ thì nhiêu đây nhằm nhò gì, cùng lắm là hơi mỏi chân một chút. Phát tiết xong, bà ta ném lọ muối xuống đất rồi đóng sầm cửa, thái độ cực kỳ bài xích Hạ Băng.
Cơm, một món mặn và canh được dọn lên bàn. Trong khi người nhà bác ăn uống, nói chuyện rôm rả ở nhà trên thì cô ngồi cửa sau, tay cầm một chén cơm lác đác mấy con cá kho nhỏ và nhìn ngắm đất trời.
Có vẻ như cơn mưa đêm qua rất lớn, đến gần trưa rồi mà cô vẫn cảm thấy hơi lạnh. Mùi đất ẩm bốc lên, mọi thứ như được rửa trôi khiến quang cảnh thêm phần sinh động. Cây xanh, trời xanh, không khí trong lành và mát mẻ.
Chỉ cần chịu đựng đến tối nay thôi, cô sẽ rời khỏi địa ngục này. Cô không còn phải nghe mấy người đó mắng chửi, cũng không phải cực nhọc như thế này.
Cô đã từng có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ bên cạnh ba mẹ, nghe họ kể chuyện hàng đêm. Nào ngờ, khi cô lên bảy, hai người mất trong một vụ tai nạn giao thông, cuộc sống sung sướng của cô bỗng chốc hóa thê thảm.
Gia đình bác cô lấy danh nghĩa là người thân, sử dụng toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai người. Nó rất lớn, rất nhiều, đủ cho cô đến tốt nghiệp đại học, nhưng vì sự tham lam của hai người đó mà cô mất trắng. Nhận nuôi không có nghĩa là đối xử tốt, làm gì có ai thích một đứa con gái đi đến đâu là mang tai họa đến đấy, chỉ vì họ mê tiền. Từ ngày đó, cô phải làm việc nhà, vườn tược, nấu ăn, quần áo cũng là đồ bỏ đi của Hạ Trân - con gái của bác. Khi lên cấp hai, cô phải vừa đi học vừa làm việc để kiếm tiền đóng học phí, chứ ông ta chẳng cho một xu nào.
Người làng làm gì có ai không biết chuyện này, lúc đầu nhiều người khuyên cản lắm. Tuy nhiên, trong một lần say xỉn, ông ta đi rêu rao lời thầy bói đã nói với cô: mệnh cô xui xẻo, mang đến thiên tai, khiến cho mọi người càng xa lánh và chán ghét. Mà cũng đúng, từ lúc cô về đây sống, mỗi năm mưa lũ triền miên và dữ dội khiến cho sản lượng cây trồng cũng giảm. Hễ ai đâm đầu vào cờ bạc là thua lỗ, xin làm việc lại bị từ chối,... cứ thế ai mà gặp xui đều do sự xuất hiện của Hạ Băng. Bình thường thì chửi rủa, nặng hơn thì rải muối rải gạo lên đầu cô.
Bên cạnh đó, mỗi lần người bác đó nhậu say là cô sẽ nghe ông ta mắng chửi đến sáng. Chỉ cần cô bật lại hoặc trừng mắt thôi là ông ta càng la lớn hơn, nói cô là đồ vô ơn, mất dạy.
Hiện giờ cô đã tốt nghiệp cấp ba, coi như là đã bước đi hơn một nửa chặng đường. Cô đã đậu vào Học viện Điện ảnh đứng đầu cả nước với số điểm cao ngất ngưỡng và học bổng toàn phần, tuy nhiên gia đình người bác lại muốn gả cô cho một người đàn ông bốn mươi tuổi ở đầu làng. Lý do ư, ông ta có quyền lực nhất trong làng, và nghe đâu rằng số tiền bác nhận được khá cao.
“Rửa chén đi.”
Hạ Trân mang đống chén bát xuống bếp đổ ầm vào trong thau. Vốn là định về phòng, nhưng thấy Hạ Băng không tập trung thì cô ta lâp tức xô mạnh cô gái.
Đang thất thần thì bị cô ta chơi một vố như thế, may mắn cô không bị ngã dập mặt, nhưng chén cơm còn dang dở một nửa kia lại rơi xuống đất. Hạ Băng không nói gì, trực tiếp tát mạnh vào má của Hạ Trân.
“Chị dám tát tôi?”
Nếu như khi nãy Hạ Dương dùng bao nhiêu lực thì cô cũng dùng bấy nhiêu. Một người dãi nắng dầm mưa như Hạ Băng đã quá chai sạn với những chuyện này, nhưng một bà hoàng như Hạ Trân làm gì mạnh mẽ đến mức đó?
Hai vợ chồng nghe tiếng la vội vàng chạy xuống, thấy con gái ôm gò má khóc ỉ ôi và sắc mặt của Hạ Băng cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Mày…”
“Muốn gì thì hỏi con gái bác trước đi. Gia đình chúng ta đã không đủ gạo đủ đồ ăn mà nó còn xô tôi ngã như thế. Tôi còng lưng ra đồng để nó lãng phí một mớ gạo như thế à?”
Nhìn thấy cơm rơi vương vãi trên đất, hai vợ chồng cũng hiểu con gái mình làm gì. Tuy nhiên, giữa con ruột và con chị, bênh vực ai cũng quá rõ ràng.
“Mày không giữ vững còn trách ai? Cút đi, đêm nay ra ngoài kia mà ngủ chứ đừng có vào nhà này.”
Tiếng quát nạt vang lên khắp căn nhà nhỏ, động cả đàn chim đậu trên những cành cây gần đó khiến chúng hoảng hốt bay đi mất. Mấy giọt nước còn đọng lại trên mái nhà lợp bằng ngói cũng rơi xuống, thấm vào lớp đất đỏ xung quanh nhà.
Đây là chuyện thường thấy trong làng. Cứ đến những thời điểm cố định, họ đều nghe thấy âm thanh ồm ồm khó nghe đó của ông ta, không vì chuyện này thì cũng là chuyện khác, cứ thế nó trở thành một thói quen. Dẫu sao thì chuyện nhà người ta, hóng hớt thôi chứ xen vào làm chi cho mệt.
Người đàn ông trừng mắt trước cô gái nhỏ đang mang bó củi lớn sau lưng, tiếp tục trút cơn giận của mình. Hạ Băng không quan tâm bác mình, cô đặt bó củi xuống rồi đi đến gian bếp cũ dính đầy nhọ đen. Thấy vẻ hờ hững đó, cho rằng bản thân bị xem thường, ông ta lập tức tiến lại tát cô gái.
Chát.
Tiếng bạt tay giòn giã vang lên, gò má Hạ Băng lập tức sưng vù, thậm chí đến khóe miệng cũng bị rách. Mái tóc dài che đi gương mặt cô gái, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt đó bộc lộ sự phẫn nộ và thù hận.
Hạ Dương chưa bao giờ đánh Hạ Băng, đây là lần đầu tiên ông ta làm như thế. Ngoại trừ bỏ đói cô hoặc cho cô ngủ ở mấy bãi tha ma, gần như ông ta không để ý đến đứa con gái của chị mình.
“Lo làm thức ăn nhanh đi.”
Nói xong, ông ta đi mất. Hạ Băng giữ nguyên tư thế năm phút, sau đó cô mang mấy con cá mình vừa bắt được ở ruộng đến con sông gần nhà làm sạch rồi kho. Nguyên liệu không lo, cái mà nhà họ thiếu chính là gia vị, cô đành đi đến nhà hàng xóm xin đổi với bó củi mình vừa chẻ.
“Tuần nào cũng qua đây xin xỏ, thứ ranh con xui xẻo.”
Hạ Băng chấp nhận nghe bà ta xỉa xói một lúc. So với một lọ muối nhỏ thì nhiêu đây nhằm nhò gì, cùng lắm là hơi mỏi chân một chút. Phát tiết xong, bà ta ném lọ muối xuống đất rồi đóng sầm cửa, thái độ cực kỳ bài xích Hạ Băng.
Cơm, một món mặn và canh được dọn lên bàn. Trong khi người nhà bác ăn uống, nói chuyện rôm rả ở nhà trên thì cô ngồi cửa sau, tay cầm một chén cơm lác đác mấy con cá kho nhỏ và nhìn ngắm đất trời.
Có vẻ như cơn mưa đêm qua rất lớn, đến gần trưa rồi mà cô vẫn cảm thấy hơi lạnh. Mùi đất ẩm bốc lên, mọi thứ như được rửa trôi khiến quang cảnh thêm phần sinh động. Cây xanh, trời xanh, không khí trong lành và mát mẻ.
Chỉ cần chịu đựng đến tối nay thôi, cô sẽ rời khỏi địa ngục này. Cô không còn phải nghe mấy người đó mắng chửi, cũng không phải cực nhọc như thế này.
Cô đã từng có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ bên cạnh ba mẹ, nghe họ kể chuyện hàng đêm. Nào ngờ, khi cô lên bảy, hai người mất trong một vụ tai nạn giao thông, cuộc sống sung sướng của cô bỗng chốc hóa thê thảm.
Gia đình bác cô lấy danh nghĩa là người thân, sử dụng toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai người. Nó rất lớn, rất nhiều, đủ cho cô đến tốt nghiệp đại học, nhưng vì sự tham lam của hai người đó mà cô mất trắng. Nhận nuôi không có nghĩa là đối xử tốt, làm gì có ai thích một đứa con gái đi đến đâu là mang tai họa đến đấy, chỉ vì họ mê tiền. Từ ngày đó, cô phải làm việc nhà, vườn tược, nấu ăn, quần áo cũng là đồ bỏ đi của Hạ Trân - con gái của bác. Khi lên cấp hai, cô phải vừa đi học vừa làm việc để kiếm tiền đóng học phí, chứ ông ta chẳng cho một xu nào.
Người làng làm gì có ai không biết chuyện này, lúc đầu nhiều người khuyên cản lắm. Tuy nhiên, trong một lần say xỉn, ông ta đi rêu rao lời thầy bói đã nói với cô: mệnh cô xui xẻo, mang đến thiên tai, khiến cho mọi người càng xa lánh và chán ghét. Mà cũng đúng, từ lúc cô về đây sống, mỗi năm mưa lũ triền miên và dữ dội khiến cho sản lượng cây trồng cũng giảm. Hễ ai đâm đầu vào cờ bạc là thua lỗ, xin làm việc lại bị từ chối,... cứ thế ai mà gặp xui đều do sự xuất hiện của Hạ Băng. Bình thường thì chửi rủa, nặng hơn thì rải muối rải gạo lên đầu cô.
Bên cạnh đó, mỗi lần người bác đó nhậu say là cô sẽ nghe ông ta mắng chửi đến sáng. Chỉ cần cô bật lại hoặc trừng mắt thôi là ông ta càng la lớn hơn, nói cô là đồ vô ơn, mất dạy.
Hiện giờ cô đã tốt nghiệp cấp ba, coi như là đã bước đi hơn một nửa chặng đường. Cô đã đậu vào Học viện Điện ảnh đứng đầu cả nước với số điểm cao ngất ngưỡng và học bổng toàn phần, tuy nhiên gia đình người bác lại muốn gả cô cho một người đàn ông bốn mươi tuổi ở đầu làng. Lý do ư, ông ta có quyền lực nhất trong làng, và nghe đâu rằng số tiền bác nhận được khá cao.
“Rửa chén đi.”
Hạ Trân mang đống chén bát xuống bếp đổ ầm vào trong thau. Vốn là định về phòng, nhưng thấy Hạ Băng không tập trung thì cô ta lâp tức xô mạnh cô gái.
Đang thất thần thì bị cô ta chơi một vố như thế, may mắn cô không bị ngã dập mặt, nhưng chén cơm còn dang dở một nửa kia lại rơi xuống đất. Hạ Băng không nói gì, trực tiếp tát mạnh vào má của Hạ Trân.
“Chị dám tát tôi?”
Nếu như khi nãy Hạ Dương dùng bao nhiêu lực thì cô cũng dùng bấy nhiêu. Một người dãi nắng dầm mưa như Hạ Băng đã quá chai sạn với những chuyện này, nhưng một bà hoàng như Hạ Trân làm gì mạnh mẽ đến mức đó?
Hai vợ chồng nghe tiếng la vội vàng chạy xuống, thấy con gái ôm gò má khóc ỉ ôi và sắc mặt của Hạ Băng cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Mày…”
“Muốn gì thì hỏi con gái bác trước đi. Gia đình chúng ta đã không đủ gạo đủ đồ ăn mà nó còn xô tôi ngã như thế. Tôi còng lưng ra đồng để nó lãng phí một mớ gạo như thế à?”
Nhìn thấy cơm rơi vương vãi trên đất, hai vợ chồng cũng hiểu con gái mình làm gì. Tuy nhiên, giữa con ruột và con chị, bênh vực ai cũng quá rõ ràng.
“Mày không giữ vững còn trách ai? Cút đi, đêm nay ra ngoài kia mà ngủ chứ đừng có vào nhà này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro