Tâm Ý Lục Hợp Q...
2024-09-12 16:54:09
Đánh gãy chân... còn mẹ nó lại ném ra khỏi Hàm Dương?
Lý Diễn lập tức hiểu rõ, vì sao phụ thân mình lại có giao tình với lão già Trương này và còn khiến đối phương cam tâm tình nguyện giúp mình mưu tính. Có lẽ chỉ có phụ thân với cái tính hào sảng ấy mới chịu nổi cái miệng thối của lão già này.
Mặc dù trong lòng có chút oán thầm, nhưng giờ phút này hắn đã chẳng buồn nói gì thêm.
Lý Diễn không thèm để ý đến Trương Sư Đồng nữa, mà quay đầu đi đến chiếc ghế bên cạnh. Hắn cởi bỏ thanh quan ải đao đeo bên hông, chậm rãi tháo nút thắt, rồi từ trong tay áo gỡ xuống một chiếc đao nhỏ đeo trên cổ tay trái.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, mang theo một loại cảm giác như đang thực hiện một nghi thức nào đó.
"Lão hổ trong tay áo đao cũng học xong rồi à?"
Trương Nguyên Thượng ngồi trên cao, nhìn thấy thanh đoản đao, dường như khơi dậy một phần ký ức, nhưng rất nhanh đã chú ý đến thần sắc của Lý Diễn, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười đầy thú vị: "Có chút ý tứ đấy..."
Trong thế giới này, võ giả tập võ là để giết người.
Phần lớn thời gian đều là giữ cho thân hình buông lỏng, không giống như mấy tên đần đi ngang qua đường gây chú ý, một khi bộc phát thì chính là lôi đình chi kích.
------------
Chú giải:
1. Chín lăn mười tám ngã = một kỹ thuật trong Nhu Thuật, gồm các tư thế quật ngã đối thủ và các tư thể để khi bị quật ngã không nhận tổn thương nhiều nhất.
Nhu Thuật là môn võ cổ xưa của Nhật được sáng tạo bởi các Samurai, nổi tiếng với các đòn khoá tay chây hay quật ngã. Nhu Thuật có nhiều biến thể hiện đại như Judo = nhu đạo, Aikido = hiệp khí đạo, Nhu thuật Brazil, . . . 9 lăn 18 ngã hình như là cộng gộp các phái lại với nhau.
2. Nghiêng người hoán bàng thủ thế = một tay mở ra đưa về trước, một tay nắm hờ để sau lưng, hai chân đứng hơi chéo trước sau.
3. Nghiêng người hoán bàng tung chiêu = tay từ sau lưng vung như vung roi đánh về phía trước, tận dụng toàn bộ lực eo lưng, vai tay, có nhiều biến thể.
Ps: Đây chỉ là thông tin mà tui tra được trên mạng, có thể tác giả có ý khác, không chắc đúng nhé.
Nhưng Lý Diễn lúc này là đang luận võ, song phương đều không có cơ hội đánh lén, vì vậy hắn tận dụng những động tác thoát y để điều chỉnh trạng thái trong khoảng thời gian ngắn.
Khi hắn quay người lại, ánh mắt đã sáng ngời, như hàn băng lóe lên.
Đối diện, Trương Sư Đồng cũng không còn cái vẻ cà lơ phất phơ ban đầu, không nói một lời, hai tay nắm chặt, thân thể hơi cong, hai chân trước sau nửa ngồi, cực kỳ giống một con gà trống lớn.
Chân gà?
Lý Diễn khẽ nhíu mày, cũng nghiêng người đổi bàng, dọn xong tư thế.
Đừng coi thường chân gà này, với địch nhân thì không hề dễ chịu chút nào.
Tâm ý lục hợp quyền giảng cứu ra thế hổ vồ, tay ưng trảo, chân gà, long thân, eo gấu, hổ ôm đầu, có thể truyền khắp tứ phương, không phải là trò đùa.
Chân gà là yếu tố quan trọng trong tâm ý lục hợp quyền, tốc độ và sức mạnh phát lực đều liên quan đến nó. Câu nói "Đi ý như cuốn gió, nhanh chậm toàn bằng chân sau đạp, từng bước không rời chân gà" cũng xuất phát từ đây.
Cảm giác trực quan nhất chính là chọi gà.
Bay vút lên nhào tới, tấn công và phòng ngự, bất kỳ thời điểm nào cũng đều kết thúc trong một chiêu.
Vì vậy, có câu chuyện xưa gọi là "Luyện quyền không luyện chân, đến già thua trẻ ranh".
Phụ thân Lý Hổ, khi hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm phong phú. Khi còn sống, những chiêu thức quyền pháp lưu truyền rộng rãi đều từng được ông giảng giải.
Lúc đó Lý Diễn còn nhỏ, như thiếu niên thông thường đoán chừng đã sớm quên, nhưng hắn dù sao cũng có một linh hồn trưởng thành, tất cả mấu chốt đều đã lưng thuộc làu.
Tâm ý lục hợp quyền, đồng dạng môn phái rất đông, lại mỗi người đều mang đặc sắc riêng.
Ví dụ như ở Thương Châu, chiêu thức mạnh mẽ, Tấn Châu thì xảo trá, Trung Nguyên lại truyền thừa những chiêu thức tàn nhẫn bá đạo.
Lý Diễn quan sát cách Trương Sư Đồng ra tay, liền biết hắn truyền thừa có liên quan đến Tấn Châu.
Tấn Châu, nơi các đại thương nhân đông đảo, có rất nhiều tiêu cục hội tụ, võ học cũng cực kỳ hưng thịnh.
Trương Sư Đồng trước đó mời hắn, nói câu "Mang ba phần cười, để ba phần lý, uống ba phần rượu", Lý Diễn liền có chút suy đoán, bởi vì đây là câu nói quen thuộc của tiêu sư hành tiêu.
Tiêu sư hộ tiêu, khi nhân tình đạo lý không thông mới động thủ, nhưng một khi động thủ thì lại cực kỳ bí ẩn gian xảo, lại phải thích ứng với các loại hoàn cảnh, bởi vậy quyền pháp cũng có đặc thù riêng.
Xem ra, phải cẩn thận đối phương giở trò ám thủ...
Ngay khi Lý Diễn còn đang suy nghĩ, Trương Sư Đồng đã thân động, chân trước chân sau giao thoa, một bước đệm đã rút ngắn khoảng cách.
Lý Diễn nhíu mày, nghiêng người lui lại.
Sớm nghe nói tâm ý lục hợp quyền khi xuất thủ vai không động, giờ chính thức giao thủ, hắn mới cảm giác được sự khó khăn, càng không nhìn ra đối phương muốn làm gì.
Trương Sư Đồng đã phát lực, khoảng cách này không đáng kể chút nào, tay phải lắc một cái, trực tiếp chộp về phía hai mắt Lý Diễn.
Chưởng phong gào thét, khiến hai mắt Lý Diễn nhói đau, không thể không ngửa người ra sau.
Nhưng đây chỉ là hư chiêu, tay trái Trương Sư Đồng khẽ nắm, như búa đinh, đâm vào phần bụng hắn. Nếu bị đánh trúng, Lý Diễn e rằng sẽ giống Mạnh Hải Thành, hơi thở cũng không thông.
Nhưng Lý Diễn dám luận võ, sao lại chỉ là chủ nghĩa hình thức.
Tay phải hắn thuận thế gạt đi, ngăn trở đòn đánh của Trương Sư Đồng, đồng thời lật cổ tay biến trảo, giữ chặt cổ tay đối phương.
Đây cũng là tinh túy của hồng quyền, xảo quyệt ra đòn!
Hồng quyền chưa bao giờ là luyện cách bị đánh, thân pháp linh hoạt, bất kể là tấn công, lui lại, ra đòn, hay phòng ngự, đều là để chuẩn bị cho công kích.
Dù là xoay tay lại, cũng muốn hại người.
Chỉ cần tiếp đó nắm chặt, chiêu tiếp theo liền có thể khiến địch thủ bị thương!
Ai ngờ, chiêu đó của Trương Sư Đồng vẫn là hư chiêu.
Tay trái lắc một cái, như bùn trơn tuột ra khỏi tay Lý Diễn, như hổ vồ, thân thể lần nữa gia tốc, một vai dựa vào, đâm vào ngực Lý Diễn.
Động tác của hai người, nhanh như ánh sáng, chỉ diễn ra trong tích tắc.
Lý Diễn chỉ cảm thấy ngực một buồn bực, như bị trâu rừng đụng vào, bay rớt ra ngoài.
Phía sau hắn là một hàng ghế.
Mắt thấy sắp đụng vào, chân phải Lý Diễn khẽ chống, mượn lực lộn ngược ra sau, cử trọng nhược khinh, đứng yên trên ghế.
Hai tay hắn giao thoa khẽ chống, như thể chưa từng bị tấn công.
"Ồ, rất kháng đánh nha..."
Trương Sư Đồng cười hắc hắc, trực tiếp tiến lên là một cú đá ngang.
"Thằng ranh con, đừng đánh hư ghế của ta!"
Trên ghế bành, Trương lão đầu lập tức bất mãn.
Nhưng chiêu đó của Trương Sư Đồng, đồng dạng là hư chiêu.
Hắn quét cái ghế, để ép Lý Diễn phải nhảy xuống.
Quả nhiên, Lý Diễn đã nhảy lên, đùi phải quét qua, đá về phía đầu hắn.
Ranh con bị lừa rồi!
Trương Sư Đồng trong lòng vui mừng, đùi phải đã thuận thế thu hồi, một cú đạp chỉ lên trời.
Khi luận võ, sàn đấu cần phải ổn định, ít ai nhảy lên đập nện, bởi vì trên không trung khó mà phát lực, sơ ý một chút liền nguy hiểm.
Nhưng cú đạp chỉ lên trời này vừa đá ra, hắn liền cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy trên không trung, Lý Diễn thân thể uốn éo, tay trái quơ tới, đã giữ lại chân của hắn, đồng thời kéo mạnh, kẹp lại cổ Trương Sư Đồng.
Sau đó, Lý Diễn xoay người, mượn lực toàn thân, Trương Sư Đồng như bị nhổ củ cải, trong nháy mắt bị nhấc bổng, bay ra ngoài, đâm mạnh vào
xà ngang trong đại sảnh.
Một chiêu này, lại là mượn lý niệm công kích kiếp trước, kết hợp hồng quyền cầm pháp và chín lăn mười tám ngã.
Trương Sư Đồng bị đánh rắn chắc, lúc rơi xuống đất lập tức bày ra tư thế, trên mặt không còn nụ cười: "Ngươi đây là loại hồng quyền gì?"
"Loại hồng quyền có thể đánh ngã người!"
Lý Diễn hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vọt tới trước.
Chỉ một chút đó thôi, hắn đã phát giác có gì không ổn.
Lời khuyên của phụ thân Lý Hổ lại nổi lên trong lòng:
"Tâm ý lục hợp quyền xuất thủ vai bất động, đưa tay xông về phía trước, tùy tâm sinh ý, từ ý hóa quyền, khó khăn nhất là nắm lấy."
Điều quan trọng nhất là đặc điểm công kích của nó: Như nước lật sóng!
Một khi đã bị chiếm thượng phong, liền sẽ đối mặt với những đợt sóng nước công kích không ngừng, lâu phòng tất mất, khó mà quay đầu lại.
Vì vậy, hắn trực tiếp lựa chọn đoạt công.
"Tới tốt lắm!"
Trương Sư Đồng không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui mừng, bước chân gà nhảy lên hướng về phía trước, đưa tay đánh thẳng tâm quyền.
Nhưng một quyền này, chỉ là giả.
Khi Lý Diễn tay phải chặn xuống, đẩy quyền ra đồng thời, Trương Sư Đồng đã nhanh chóng co rút tay lại, lòng bàn tay hướng vào trong, đột nhiên khẽ đẩy lên.
Tâm ý lục hợp quyền, song thủ bắt!
Chiêu đánh tâm quyền gọi hổ vồ, chiêu sau nghiêng lên đánh vào cằm, được gọi là lão Viên treo ấn, vượn trắng hiến đào.
Trương Sư Đồng nhắm thẳng vào cằm Lý Diễn mà tấn công.
Nếu trúng chiêu, Lý Diễn sẽ lập tức té xỉu.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, Lý Diễn đột ngột ngửa cổ ra sau, đồng thời nghiêng người hoán bàng, chân trái bước lên trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Khoảng cách là yếu tố mấu chốt trong cách đấu.
Một bước nhỏ này đã đủ để Lý Diễn khẽ đẩy tay, khiến Trương Sư Đồng lộ ra sơ hở, đồng thời lắc bả vai, tay phải đột nhiên đánh ra.
Trương Sư Đồng đã bị che mất tầm nhìn, hoàn toàn không thấy rõ cú đánh phía dưới bàn tay.
Hồng quyền ba mươi sáu chiêu tay bài thủ: Diệp để tàng hoa!
Ban đầu Trương Sư Đồng còn chưa để tâm.
Hắn chỉ cần rút tay lại, phòng ngừa bị Lý Diễn dùng hư chiêu để âm thầm tấn công.
Cùng lắm thì chịu một chưởng.
Nếu bị xảo quyệt lừa gạt, bất luận là hồng quyền diều hâu ban vai, hay đeo kiếm chân, trúng một chiêu cũng đã đủ để trận luận võ này kết thúc.
Ai ngờ Lý Diễn vừa hạ chưởng, sắc mặt Trương Sư Đồng liền biến đổi.
Chưa kịp phản ứng, một cỗ lực đạo mạnh mẽ lại đánh bay hắn lần nữa, phịch một tiếng đụng vào trụ tử, rồi tuột xuống.
"Ám kình?!"
Ngồi trên ghế, Trương Nguyên Thượng cũng đứng lên.
Hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng không lo lắng.
Đánh người như vẽ tranh, nhìn thì hung mãnh, nhưng lại là thu tay đúng lúc.
Nếu ám kình dùng âm kình, trực kích vào tim, đó mới là hạ tử thủ.
Quả nhiên, Trương Sư Đồng lập tức đứng dậy, sắc mặt khó coi: "Hảo tiểu tử, xem ra không thể lưu thủ nữa!"
Hắn cũng đã bước vào ám kình, mặc dù cùng Lý Diễn không khác nhau nhiều, chỉ là vừa mới nắm giữ, không cách nào làm được cử trọng nhược khinh, kình lực bách chuyển thiên hồi.
Nhưng dùng thì khác hẳn, cũng đã là hai chuyện khác nhau.
"Dừng tay đi!"
Trên ghế bành, Trương Nguyên Thượng lại ngồi xuống, khoát tay nói: "Lại không có gì là tử thù, giữ lại lực mà lên lôi đài liều mạng."
"Tiểu tử, những chuyện khác không cần phải lo lắng, có ta an bài, bọn hắn sẽ không dám động tay chân trên lôi đài. Nhưng thắng thua, thì phải xem ngươi!"
Trương Sư Đồng cũng phủi bụi trên người, mở miệng nói: "Chu Bạch kia tuổi không lớn lắm, nhưng so với ta thì mạnh hơn một chút, nếu không đánh tan được hầu quyền 'Tròn' của hắn thì chẳng còn gì để đánh."
"Đa tạ!"
Lý Diễn chắp tay, cầm quần áo rồi rời đi.
Hắn đã đạt được mục đích của mình khi đến đây.
Đầu tiên, Trương Nguyên Thượng đã hứa sẽ an bài lôi đài, không để xảy ra ngoài ý muốn.
Thứ hai, lão nhân này cũng ngầm nhắc nhở hắn.
Chu Bạch, người cùng tuổi với Trương Sư Đồng, dù bản lĩnh không kém, nhưng một người đã hai mươi bảy hai mươi tám, còn một người mới mười bảy tuổi, tiềm lực khác biệt rất lớn.
Trận sinh tử lôi này, có lẽ không cần vận dụng Đại La pháp thân.
Nhìn Lý Diễn rời khỏi võ quán, Trương Sư Đồng không còn xúc động như trước, nhướng mày, trừng mắt như cá chết mở miệng: "Ngược lại là có chút Lý Hổ uy phong, tuổi còn nhỏ đã nắm giữ ám kình, trách không được ngông cuồng như thế..."
"Nhưng phụ thân, Chu Bạch chỉ sợ lợi hại hơn, ngươi đây là đang cược a!"
"Đương nhiên là đang đánh cược!"
Trương Nguyên Thượng bưng thuốc lào hít vài hơi, thản nhiên nói:
"Cái này nhân sinh tại thế, ai không cược vài lần. Chu Bàn đã dựng vào tuyến với Trường An, nếu không cược, sau này liền không còn cơ hội để cược nữa..."
"Như thua cuộc thì sao?"
"Lão phu đã cược thua một lần, nhiều lắm là mặt mo không muốn, chịu lấy chửi rủa mà thôi. Lần này tính cả ngươi, nếu thua, thì thành thật mà đi Thương Châu..."
"Cái này... Cái này không công bằng!"
"Con trai mà đòi công bằng với lão tử, muốn ăn đòn à!"
...
"Thế nào, thế nào?"
Sa Lý Phi cùng Vương Đạo Huyền đứng chờ ở đầu phố.
Thấy Lý Diễn ra ngoài, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"An bài thỏa đáng rồi."
Lý Diễn trầm ngâm một chút: "Hai vị, mặc dù Trương lão đầu đã cam đoan, nhưng Thiết Đao Bang toàn là hạ lưu, chuyện bãi tha ma và ăn mày rất có thể là do bọn chúng gây ra, không chừng sẽ còn ra ám chiêu. Hai ngày này đừng chạy lung tung."
"Còn nữa, ta cần thứ gì đó."
"Thứ gì?"
"Tần Hán trống trận!"
Lý Diễn lập tức hiểu rõ, vì sao phụ thân mình lại có giao tình với lão già Trương này và còn khiến đối phương cam tâm tình nguyện giúp mình mưu tính. Có lẽ chỉ có phụ thân với cái tính hào sảng ấy mới chịu nổi cái miệng thối của lão già này.
Mặc dù trong lòng có chút oán thầm, nhưng giờ phút này hắn đã chẳng buồn nói gì thêm.
Lý Diễn không thèm để ý đến Trương Sư Đồng nữa, mà quay đầu đi đến chiếc ghế bên cạnh. Hắn cởi bỏ thanh quan ải đao đeo bên hông, chậm rãi tháo nút thắt, rồi từ trong tay áo gỡ xuống một chiếc đao nhỏ đeo trên cổ tay trái.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, mang theo một loại cảm giác như đang thực hiện một nghi thức nào đó.
"Lão hổ trong tay áo đao cũng học xong rồi à?"
Trương Nguyên Thượng ngồi trên cao, nhìn thấy thanh đoản đao, dường như khơi dậy một phần ký ức, nhưng rất nhanh đã chú ý đến thần sắc của Lý Diễn, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười đầy thú vị: "Có chút ý tứ đấy..."
Trong thế giới này, võ giả tập võ là để giết người.
Phần lớn thời gian đều là giữ cho thân hình buông lỏng, không giống như mấy tên đần đi ngang qua đường gây chú ý, một khi bộc phát thì chính là lôi đình chi kích.
------------
Chú giải:
1. Chín lăn mười tám ngã = một kỹ thuật trong Nhu Thuật, gồm các tư thế quật ngã đối thủ và các tư thể để khi bị quật ngã không nhận tổn thương nhiều nhất.
Nhu Thuật là môn võ cổ xưa của Nhật được sáng tạo bởi các Samurai, nổi tiếng với các đòn khoá tay chây hay quật ngã. Nhu Thuật có nhiều biến thể hiện đại như Judo = nhu đạo, Aikido = hiệp khí đạo, Nhu thuật Brazil, . . . 9 lăn 18 ngã hình như là cộng gộp các phái lại với nhau.
2. Nghiêng người hoán bàng thủ thế = một tay mở ra đưa về trước, một tay nắm hờ để sau lưng, hai chân đứng hơi chéo trước sau.
3. Nghiêng người hoán bàng tung chiêu = tay từ sau lưng vung như vung roi đánh về phía trước, tận dụng toàn bộ lực eo lưng, vai tay, có nhiều biến thể.
Ps: Đây chỉ là thông tin mà tui tra được trên mạng, có thể tác giả có ý khác, không chắc đúng nhé.
Nhưng Lý Diễn lúc này là đang luận võ, song phương đều không có cơ hội đánh lén, vì vậy hắn tận dụng những động tác thoát y để điều chỉnh trạng thái trong khoảng thời gian ngắn.
Khi hắn quay người lại, ánh mắt đã sáng ngời, như hàn băng lóe lên.
Đối diện, Trương Sư Đồng cũng không còn cái vẻ cà lơ phất phơ ban đầu, không nói một lời, hai tay nắm chặt, thân thể hơi cong, hai chân trước sau nửa ngồi, cực kỳ giống một con gà trống lớn.
Chân gà?
Lý Diễn khẽ nhíu mày, cũng nghiêng người đổi bàng, dọn xong tư thế.
Đừng coi thường chân gà này, với địch nhân thì không hề dễ chịu chút nào.
Tâm ý lục hợp quyền giảng cứu ra thế hổ vồ, tay ưng trảo, chân gà, long thân, eo gấu, hổ ôm đầu, có thể truyền khắp tứ phương, không phải là trò đùa.
Chân gà là yếu tố quan trọng trong tâm ý lục hợp quyền, tốc độ và sức mạnh phát lực đều liên quan đến nó. Câu nói "Đi ý như cuốn gió, nhanh chậm toàn bằng chân sau đạp, từng bước không rời chân gà" cũng xuất phát từ đây.
Cảm giác trực quan nhất chính là chọi gà.
Bay vút lên nhào tới, tấn công và phòng ngự, bất kỳ thời điểm nào cũng đều kết thúc trong một chiêu.
Vì vậy, có câu chuyện xưa gọi là "Luyện quyền không luyện chân, đến già thua trẻ ranh".
Phụ thân Lý Hổ, khi hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm phong phú. Khi còn sống, những chiêu thức quyền pháp lưu truyền rộng rãi đều từng được ông giảng giải.
Lúc đó Lý Diễn còn nhỏ, như thiếu niên thông thường đoán chừng đã sớm quên, nhưng hắn dù sao cũng có một linh hồn trưởng thành, tất cả mấu chốt đều đã lưng thuộc làu.
Tâm ý lục hợp quyền, đồng dạng môn phái rất đông, lại mỗi người đều mang đặc sắc riêng.
Ví dụ như ở Thương Châu, chiêu thức mạnh mẽ, Tấn Châu thì xảo trá, Trung Nguyên lại truyền thừa những chiêu thức tàn nhẫn bá đạo.
Lý Diễn quan sát cách Trương Sư Đồng ra tay, liền biết hắn truyền thừa có liên quan đến Tấn Châu.
Tấn Châu, nơi các đại thương nhân đông đảo, có rất nhiều tiêu cục hội tụ, võ học cũng cực kỳ hưng thịnh.
Trương Sư Đồng trước đó mời hắn, nói câu "Mang ba phần cười, để ba phần lý, uống ba phần rượu", Lý Diễn liền có chút suy đoán, bởi vì đây là câu nói quen thuộc của tiêu sư hành tiêu.
Tiêu sư hộ tiêu, khi nhân tình đạo lý không thông mới động thủ, nhưng một khi động thủ thì lại cực kỳ bí ẩn gian xảo, lại phải thích ứng với các loại hoàn cảnh, bởi vậy quyền pháp cũng có đặc thù riêng.
Xem ra, phải cẩn thận đối phương giở trò ám thủ...
Ngay khi Lý Diễn còn đang suy nghĩ, Trương Sư Đồng đã thân động, chân trước chân sau giao thoa, một bước đệm đã rút ngắn khoảng cách.
Lý Diễn nhíu mày, nghiêng người lui lại.
Sớm nghe nói tâm ý lục hợp quyền khi xuất thủ vai không động, giờ chính thức giao thủ, hắn mới cảm giác được sự khó khăn, càng không nhìn ra đối phương muốn làm gì.
Trương Sư Đồng đã phát lực, khoảng cách này không đáng kể chút nào, tay phải lắc một cái, trực tiếp chộp về phía hai mắt Lý Diễn.
Chưởng phong gào thét, khiến hai mắt Lý Diễn nhói đau, không thể không ngửa người ra sau.
Nhưng đây chỉ là hư chiêu, tay trái Trương Sư Đồng khẽ nắm, như búa đinh, đâm vào phần bụng hắn. Nếu bị đánh trúng, Lý Diễn e rằng sẽ giống Mạnh Hải Thành, hơi thở cũng không thông.
Nhưng Lý Diễn dám luận võ, sao lại chỉ là chủ nghĩa hình thức.
Tay phải hắn thuận thế gạt đi, ngăn trở đòn đánh của Trương Sư Đồng, đồng thời lật cổ tay biến trảo, giữ chặt cổ tay đối phương.
Đây cũng là tinh túy của hồng quyền, xảo quyệt ra đòn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng quyền chưa bao giờ là luyện cách bị đánh, thân pháp linh hoạt, bất kể là tấn công, lui lại, ra đòn, hay phòng ngự, đều là để chuẩn bị cho công kích.
Dù là xoay tay lại, cũng muốn hại người.
Chỉ cần tiếp đó nắm chặt, chiêu tiếp theo liền có thể khiến địch thủ bị thương!
Ai ngờ, chiêu đó của Trương Sư Đồng vẫn là hư chiêu.
Tay trái lắc một cái, như bùn trơn tuột ra khỏi tay Lý Diễn, như hổ vồ, thân thể lần nữa gia tốc, một vai dựa vào, đâm vào ngực Lý Diễn.
Động tác của hai người, nhanh như ánh sáng, chỉ diễn ra trong tích tắc.
Lý Diễn chỉ cảm thấy ngực một buồn bực, như bị trâu rừng đụng vào, bay rớt ra ngoài.
Phía sau hắn là một hàng ghế.
Mắt thấy sắp đụng vào, chân phải Lý Diễn khẽ chống, mượn lực lộn ngược ra sau, cử trọng nhược khinh, đứng yên trên ghế.
Hai tay hắn giao thoa khẽ chống, như thể chưa từng bị tấn công.
"Ồ, rất kháng đánh nha..."
Trương Sư Đồng cười hắc hắc, trực tiếp tiến lên là một cú đá ngang.
"Thằng ranh con, đừng đánh hư ghế của ta!"
Trên ghế bành, Trương lão đầu lập tức bất mãn.
Nhưng chiêu đó của Trương Sư Đồng, đồng dạng là hư chiêu.
Hắn quét cái ghế, để ép Lý Diễn phải nhảy xuống.
Quả nhiên, Lý Diễn đã nhảy lên, đùi phải quét qua, đá về phía đầu hắn.
Ranh con bị lừa rồi!
Trương Sư Đồng trong lòng vui mừng, đùi phải đã thuận thế thu hồi, một cú đạp chỉ lên trời.
Khi luận võ, sàn đấu cần phải ổn định, ít ai nhảy lên đập nện, bởi vì trên không trung khó mà phát lực, sơ ý một chút liền nguy hiểm.
Nhưng cú đạp chỉ lên trời này vừa đá ra, hắn liền cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy trên không trung, Lý Diễn thân thể uốn éo, tay trái quơ tới, đã giữ lại chân của hắn, đồng thời kéo mạnh, kẹp lại cổ Trương Sư Đồng.
Sau đó, Lý Diễn xoay người, mượn lực toàn thân, Trương Sư Đồng như bị nhổ củ cải, trong nháy mắt bị nhấc bổng, bay ra ngoài, đâm mạnh vào
xà ngang trong đại sảnh.
Một chiêu này, lại là mượn lý niệm công kích kiếp trước, kết hợp hồng quyền cầm pháp và chín lăn mười tám ngã.
Trương Sư Đồng bị đánh rắn chắc, lúc rơi xuống đất lập tức bày ra tư thế, trên mặt không còn nụ cười: "Ngươi đây là loại hồng quyền gì?"
"Loại hồng quyền có thể đánh ngã người!"
Lý Diễn hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vọt tới trước.
Chỉ một chút đó thôi, hắn đã phát giác có gì không ổn.
Lời khuyên của phụ thân Lý Hổ lại nổi lên trong lòng:
"Tâm ý lục hợp quyền xuất thủ vai bất động, đưa tay xông về phía trước, tùy tâm sinh ý, từ ý hóa quyền, khó khăn nhất là nắm lấy."
Điều quan trọng nhất là đặc điểm công kích của nó: Như nước lật sóng!
Một khi đã bị chiếm thượng phong, liền sẽ đối mặt với những đợt sóng nước công kích không ngừng, lâu phòng tất mất, khó mà quay đầu lại.
Vì vậy, hắn trực tiếp lựa chọn đoạt công.
"Tới tốt lắm!"
Trương Sư Đồng không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui mừng, bước chân gà nhảy lên hướng về phía trước, đưa tay đánh thẳng tâm quyền.
Nhưng một quyền này, chỉ là giả.
Khi Lý Diễn tay phải chặn xuống, đẩy quyền ra đồng thời, Trương Sư Đồng đã nhanh chóng co rút tay lại, lòng bàn tay hướng vào trong, đột nhiên khẽ đẩy lên.
Tâm ý lục hợp quyền, song thủ bắt!
Chiêu đánh tâm quyền gọi hổ vồ, chiêu sau nghiêng lên đánh vào cằm, được gọi là lão Viên treo ấn, vượn trắng hiến đào.
Trương Sư Đồng nhắm thẳng vào cằm Lý Diễn mà tấn công.
Nếu trúng chiêu, Lý Diễn sẽ lập tức té xỉu.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, Lý Diễn đột ngột ngửa cổ ra sau, đồng thời nghiêng người hoán bàng, chân trái bước lên trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Khoảng cách là yếu tố mấu chốt trong cách đấu.
Một bước nhỏ này đã đủ để Lý Diễn khẽ đẩy tay, khiến Trương Sư Đồng lộ ra sơ hở, đồng thời lắc bả vai, tay phải đột nhiên đánh ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Sư Đồng đã bị che mất tầm nhìn, hoàn toàn không thấy rõ cú đánh phía dưới bàn tay.
Hồng quyền ba mươi sáu chiêu tay bài thủ: Diệp để tàng hoa!
Ban đầu Trương Sư Đồng còn chưa để tâm.
Hắn chỉ cần rút tay lại, phòng ngừa bị Lý Diễn dùng hư chiêu để âm thầm tấn công.
Cùng lắm thì chịu một chưởng.
Nếu bị xảo quyệt lừa gạt, bất luận là hồng quyền diều hâu ban vai, hay đeo kiếm chân, trúng một chiêu cũng đã đủ để trận luận võ này kết thúc.
Ai ngờ Lý Diễn vừa hạ chưởng, sắc mặt Trương Sư Đồng liền biến đổi.
Chưa kịp phản ứng, một cỗ lực đạo mạnh mẽ lại đánh bay hắn lần nữa, phịch một tiếng đụng vào trụ tử, rồi tuột xuống.
"Ám kình?!"
Ngồi trên ghế, Trương Nguyên Thượng cũng đứng lên.
Hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng không lo lắng.
Đánh người như vẽ tranh, nhìn thì hung mãnh, nhưng lại là thu tay đúng lúc.
Nếu ám kình dùng âm kình, trực kích vào tim, đó mới là hạ tử thủ.
Quả nhiên, Trương Sư Đồng lập tức đứng dậy, sắc mặt khó coi: "Hảo tiểu tử, xem ra không thể lưu thủ nữa!"
Hắn cũng đã bước vào ám kình, mặc dù cùng Lý Diễn không khác nhau nhiều, chỉ là vừa mới nắm giữ, không cách nào làm được cử trọng nhược khinh, kình lực bách chuyển thiên hồi.
Nhưng dùng thì khác hẳn, cũng đã là hai chuyện khác nhau.
"Dừng tay đi!"
Trên ghế bành, Trương Nguyên Thượng lại ngồi xuống, khoát tay nói: "Lại không có gì là tử thù, giữ lại lực mà lên lôi đài liều mạng."
"Tiểu tử, những chuyện khác không cần phải lo lắng, có ta an bài, bọn hắn sẽ không dám động tay chân trên lôi đài. Nhưng thắng thua, thì phải xem ngươi!"
Trương Sư Đồng cũng phủi bụi trên người, mở miệng nói: "Chu Bạch kia tuổi không lớn lắm, nhưng so với ta thì mạnh hơn một chút, nếu không đánh tan được hầu quyền 'Tròn' của hắn thì chẳng còn gì để đánh."
"Đa tạ!"
Lý Diễn chắp tay, cầm quần áo rồi rời đi.
Hắn đã đạt được mục đích của mình khi đến đây.
Đầu tiên, Trương Nguyên Thượng đã hứa sẽ an bài lôi đài, không để xảy ra ngoài ý muốn.
Thứ hai, lão nhân này cũng ngầm nhắc nhở hắn.
Chu Bạch, người cùng tuổi với Trương Sư Đồng, dù bản lĩnh không kém, nhưng một người đã hai mươi bảy hai mươi tám, còn một người mới mười bảy tuổi, tiềm lực khác biệt rất lớn.
Trận sinh tử lôi này, có lẽ không cần vận dụng Đại La pháp thân.
Nhìn Lý Diễn rời khỏi võ quán, Trương Sư Đồng không còn xúc động như trước, nhướng mày, trừng mắt như cá chết mở miệng: "Ngược lại là có chút Lý Hổ uy phong, tuổi còn nhỏ đã nắm giữ ám kình, trách không được ngông cuồng như thế..."
"Nhưng phụ thân, Chu Bạch chỉ sợ lợi hại hơn, ngươi đây là đang cược a!"
"Đương nhiên là đang đánh cược!"
Trương Nguyên Thượng bưng thuốc lào hít vài hơi, thản nhiên nói:
"Cái này nhân sinh tại thế, ai không cược vài lần. Chu Bàn đã dựng vào tuyến với Trường An, nếu không cược, sau này liền không còn cơ hội để cược nữa..."
"Như thua cuộc thì sao?"
"Lão phu đã cược thua một lần, nhiều lắm là mặt mo không muốn, chịu lấy chửi rủa mà thôi. Lần này tính cả ngươi, nếu thua, thì thành thật mà đi Thương Châu..."
"Cái này... Cái này không công bằng!"
"Con trai mà đòi công bằng với lão tử, muốn ăn đòn à!"
...
"Thế nào, thế nào?"
Sa Lý Phi cùng Vương Đạo Huyền đứng chờ ở đầu phố.
Thấy Lý Diễn ra ngoài, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"An bài thỏa đáng rồi."
Lý Diễn trầm ngâm một chút: "Hai vị, mặc dù Trương lão đầu đã cam đoan, nhưng Thiết Đao Bang toàn là hạ lưu, chuyện bãi tha ma và ăn mày rất có thể là do bọn chúng gây ra, không chừng sẽ còn ra ám chiêu. Hai ngày này đừng chạy lung tung."
"Còn nữa, ta cần thứ gì đó."
"Thứ gì?"
"Tần Hán trống trận!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro