Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)
Cực Phẩm Đan Dược
Nhất Niên Thành Thần
2024-11-20 16:10:54
Diệp Ca cẩn thận khống chế hỏa hầu, lần đầu tiên, trong lòng hắn có chút khẩn trương.
Thấy dược thảo hoàn toàn hóa thành đan dịch, Diệp Ca lập tức đánh ra một đạo Linh quyết, bắn vào đan lô.
Lúc này bên trong đan lô truyền ra một mùi cháy khét.
Ngửi được mùi khét, Diệp Ca biến sắc, lập tức thu đan hỏa lại.
Những vẫn chậm một bước, dược dịch đã bị đốt cháy khét.
Diệp Ca nhắm mắt suy tư, loại tình huống này là mình đánh Linh quyết vào đã chậm, nhiệt độ hỏa diễm rất cao.
Lấy ra dược dịch bị đốt cháy khét đổ đi rồi một lần nữa nhóm lửa, ném vào một phần ngưng khí thảo.
Lần này Diệp Ca cẩn thận quan sát, trong nháy mắt dược dịch vừa hòa tan đã lập tức đánh ra Linh quyết.
Linh quyết bắn vào đan lô, hỏa diễm lập tức bao trùm đan dịch, điên cuồng bắt đầu xoay tròn.
Một bước này là để luyện hóa tạp chất.
Sau mấy hơi thở, tạp chất trong dược dịch đã hoàn toàn bị luyện hóa.
Hỏa diễm lại thay đổi hình dạng, dược dịch bị giảm đi một phần năm, hiển nhiên một phần năm kia đều là tạp chất.
Diệp Ca lộ ra sắc mặt vui mừng, dựa theo ghi chép trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, bước đầu tiên này thành công thì sẽ không thất bại nữa.
Đây là đan dược đơn giản nhất, chỉ có một loại linh dược, không cần dung hợp dược dịch gì đó.
Tiếp theo trực tiếp thành đan là được.
Diệp Ca đánh ra thành đan quyết trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết.
Linh quyết tiến vào đan lô, hỏa diễm lần nữa bao trùm dược dịch. Sau đó chia thành hai mươi đốm lửa nhỏ điên cuồng xoay tròn tại chỗ.
Mấy hơi thở sau, hỏa diễm tan đi.
Chỉ để lại hai mươi viên thuốc, lơ lửng bên trong đan lô.
Diệp Ca lộ ta sắc mặt vui mừng, xuất ra một bình thuốc, nhấc cái nắp ra, đánh ra thu đan quyết vào đan lô.
Sau một khắc, hai mươi viên thuốc chỉnh tề từ bên trong đan lô bay ra, rồi vững vàng tiến vào bình thuốc.
Diệp Ca lập tức lấy ra một viên Ngưng Khí đan, nhìn kỹ.
Sau đó hắn kinh hô một tiếng, trên viên đan dược kia có mười đan văn, đây là cực phẩm đan dược.
Điều này đại biểu dược hiệu của viên đan dược kia được tăng lên gấp mười lần.
Các luyện đan sư có thể luyện ra đan được cũng không tệ rồi, có rất ít người có thể luyện ra loại mang đan văn.
Luyện đan sư có thể luyện ra hai ba vạch đan văn đã rất lợi hại.
Đại sư có thể luyện ra cực phẩm đan dược, càng là hiếm thấy.
Diệp Ca kinh thán không thôi, không nghĩ tới mình luyện đan lần đầu tiên mà có thể luyện ra cực phẩm đan dược, hơn nữa còn là một lần hai mươi khỏa.
Căn cứ vào bản bách khoa toàn thư luyện đan cơ sở, một lò đan dược nhiều nhất chỉ có thể thành mười khỏa đan.
Mình thế mà luyện thành đan hai mươi khỏa, quá nghịch thiên.
Đây thật chuyện khó tin, đều là công lao của Hỗn Độn Luyện Đan Quyết.
Sau này mình dựa vào luyện đan sẽ phát tài.
Đáng tiếc cũng chỉ có thể nghĩ thôi, Diệp Ca rất rõ ràng, nếu loại đan dược này lộ ra ngoài, mình chết như thế nào sẽ không biết.
Thu hồi đan dược, Diệp Ca tiếp tục luyện đan, lần này hắn muốn luyện ra đan dược phổ thông.
Sau khi luyện hai mươi mấy lần, Diệp Ca rốt cục hoàn toàn nắm giữ Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, hắn có thể tùy ý khống chế thành đan gì.
Diệp Ca hài lòng gật gật đầu, không ngừng lại chút nào, tiếp tục luyện chế.
Trong quá trình đó còn tìm một loại luyện đan pháp phổ thông từ bên trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, hắn luyện mấy lô.
Mặc dù là luyện đan pháp phổ thông nhưng vẫn rất lợi hại.
Một lần luyện là ba ngày liên tục không ngủ không nghỉ.
Trong quá trình luyện đan vì linh lực không đủ, chỉ cần một viên Ngưng Khí đan cực phẩm là linh lực trong nháy mắt sẽ khôi phục, dược hiệu không thua kém nhị phẩm đan dược để Diệp Ca lần nữa cảm thán:"Lợi hại, càng xác định không thể để cho người khác biết."
Hắn để tất cả đan dược cực phẩm vào balo hệ thống.
Tất cả Ngưng Khí đan phổ thông đều là loại một đan văn thì đặt vào túi trữ vật.
Thế này dù túi trữ vật có mất đi cũng không sợ.
Giờ phút này dừng lại, bụng Diệp Ca lại bắt đầu sôi lên.
Diệp Ca lập tức cảm giác được ngực đã dán đến lưng, đói đến mức muốn ngất đi.
Diệp Ca lén lút ra khỏi phòng bế quan, lại lén lén lút lút tiến vào phòng bếp.
Cẩn thận đóng cửa lại, xác định không bị Vạn Linh Nhi phát hiện.
Nhẹ nhàng thở ra, nếu như bị đối phương nhìn thấy, mình nhất định sẽ không kịp ăn.
Vạn Linh Nhi bình thường khá dễ nói chuyện, thế nhưng đến thời gian ăn cơm, thì giống như đổi thành một người khác vậy, phi thường bảo vệ thức ăn. Hơn nữa ngay cả cơm của ngươi đều bảo vệ kia, không đợi nàng ăn no thì ngươi mơ tưởng được ăn.
Nếu là bình thường thì thôi, hiện tại Diệp Ca đói không chịu được, nếu vừa ngửi mùi thơm mà lại không thể ăn thì sẽ xảy ra nhân mạng.
Dù sao Diệp Ca làm cơm thật sự quá ngon, mỗi lần nấu cơm, bản thân hắn cũng không ngừng chảy nước bọt.
Đơn giản làm một nồi mì sợi, lại nấu một nồi thịt bò, vì có thể nhanh chóng ăn được thịt bò, thậm chí Diệp Ca còn dùng một chút đan hỏa màu tím.
Lúc đầu thịt bò cần hầm hai giờ, thế mà chỉ mười phút đồng hồ đã làm xong.
Thời gian tương đương với một nồi mì sợi.
Trước khi mở vung nồi, Diệp Ca lại lén lén lút lút ghé vào cửa sổ, nhìn bốn phía một chút, sau khi xác định không có ai, hắn mới lập tức múc cho mình một bát mì sợi lớn, thả nửa bát thịt bò.
Lập tức bắt đầu ăn.
Giờ phút này ở cách đó không xa, có hai vị nữ tu ngự kiếm bay về phía chủ phong, một người mị hoặc mê người, một người chim sa cá lặn.
Rất nhanh hai nữ tử này đã hạ xuống chỗ ở của Vạn Linh Nhi, hai người này chính là Vạn Linh Nhi cùng Bạch Tịch Dao.
Mấy ngày nay Diệp Ca bế quan, Vạn Linh Nhi không được ăn cơm, rất nhàm chán nên ra ngoài dạo một vòng.
Lúc trở về vừa vặn gặp phải Bạch Tịch Dao, Bạch Tịch Dao là bằng hữu rất tốt của nàng, nàng lập tức mời nàng ấy tới trong nhà chơi.
Bạch Tịch Dao cũng đang có ý này, hôm nay nàng đến vì Diệp Ca.
Nhìn xem có thể thu lấy Diệp Ca hay không, dù không thể thu về cũng phải cọ bữa cơm lại đi.
Vạn Linh Nhi luôn luôn lạnh lùng ở trước mặt người ngoài, giờ phút này mặt mũi lại tràn đầy ý cười, nàng cười cười nói nói cùng Bạch Tịch Dao đi vào phủ.
Có thể thấy được đây là một đôi khuê mật tốt.
Hai người vừa mới vào nhà, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm phi thường nồng đậm.
Hai người vô thức nhún nhún cái mũi, đôi mắt lập tức sáng lên.
Vạn Linh Nhi không nói hai lời, lập tức phóng tới phòng bếp.
Bạch Tịch Dao theo sát phía sau.
Lúc này Diệp Ca vừa ăn xong một tô mì, vừa định mức thêm cho mình một bát lớn tràn đầy. Hắn còn chưa xoay người lại bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "Cạch".
Cửa phòng bếp bị một cước đá văng.
Diệp Ca biến sắc, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Hắn còn không xoay người đã bị một cánh tay ngọc nhỏ dài, đẩy sang một bên rồi cầm lấy bát mì đầy của Diệp Ca, rồi vội vã đi tới trước bàn, cầm lấy đũa lập tức ăn.
Ngay cả Bạch Tịch Dao đứng bên đều không được để ý.
Diệp Ca biến sắc, vừa định nói đó là bát ta đã ăn qua thì thấy Vạn Linh Nhi đã ăn rồi. Hắn lập tức ngậm miệng, hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái, chỉ là trong lòng thầm nghĩ cho ngươi đoạt, ăn nước bọt của ta!
Lại nghĩ một chút, đây có tính là gián tiếp hôn môi không, ngẫm lại còn có chút kích động nhỏ.
Lúc này Bạch Tịch Dao cũng bất chấp, vội vàng nói: "Sư đệ nhanh cho ta một bát."
Diệp Ca lấy lại tinh thần, nhận ra là Bạch Tịch Dao.
"Sư tỷ, ngươi cũng tới à, chờ một lát, có ngay "
Nói xong lập tức lấy ra một cái bát, muốn đựng mì cho Bạch Tịch Dao.
Lại bị Bạch Tịch Dao ngăn lại, Diệp Ca nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Bạch Tịch Dao đỏ mặt, cầm một cái bát lớn từ bên cạnh, lớn như cái bát của Vạn Linh Nhi vậy.
"Sư đệ dùng cái này."
Diệp Ca bừng tỉnh đại ngộ, đây là ghét bỏ bát quá nhỏ.
Hắn thầm than một tiếng, xem ra chính mình không được ăn, hắn vốn cố ý cầm cái chén nhỏ vì hắn vừa ăn một bát mà thôi, mới vừa nếm được vị.
Giờ khắc này lại tăng thêm một Bạch Tịch Dao, mình sẽ không còn để ăn.
Múc cho Bạch Tịch Dao một bát lớn.
"Thật cảm tạ sư đệ." Bạch Tịch Dao vô cùng vui vẻ nói, bưng cái bát lớn hơn cả đầu mình, bắt đầu điên cuồng ăn.
Hai mỹ nữ, cầm bát còn lớn hơn đầu của mình, ăn không để ý hình tượng.
Hình ảnh kia quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn...
Thấy dược thảo hoàn toàn hóa thành đan dịch, Diệp Ca lập tức đánh ra một đạo Linh quyết, bắn vào đan lô.
Lúc này bên trong đan lô truyền ra một mùi cháy khét.
Ngửi được mùi khét, Diệp Ca biến sắc, lập tức thu đan hỏa lại.
Những vẫn chậm một bước, dược dịch đã bị đốt cháy khét.
Diệp Ca nhắm mắt suy tư, loại tình huống này là mình đánh Linh quyết vào đã chậm, nhiệt độ hỏa diễm rất cao.
Lấy ra dược dịch bị đốt cháy khét đổ đi rồi một lần nữa nhóm lửa, ném vào một phần ngưng khí thảo.
Lần này Diệp Ca cẩn thận quan sát, trong nháy mắt dược dịch vừa hòa tan đã lập tức đánh ra Linh quyết.
Linh quyết bắn vào đan lô, hỏa diễm lập tức bao trùm đan dịch, điên cuồng bắt đầu xoay tròn.
Một bước này là để luyện hóa tạp chất.
Sau mấy hơi thở, tạp chất trong dược dịch đã hoàn toàn bị luyện hóa.
Hỏa diễm lại thay đổi hình dạng, dược dịch bị giảm đi một phần năm, hiển nhiên một phần năm kia đều là tạp chất.
Diệp Ca lộ ra sắc mặt vui mừng, dựa theo ghi chép trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, bước đầu tiên này thành công thì sẽ không thất bại nữa.
Đây là đan dược đơn giản nhất, chỉ có một loại linh dược, không cần dung hợp dược dịch gì đó.
Tiếp theo trực tiếp thành đan là được.
Diệp Ca đánh ra thành đan quyết trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết.
Linh quyết tiến vào đan lô, hỏa diễm lần nữa bao trùm dược dịch. Sau đó chia thành hai mươi đốm lửa nhỏ điên cuồng xoay tròn tại chỗ.
Mấy hơi thở sau, hỏa diễm tan đi.
Chỉ để lại hai mươi viên thuốc, lơ lửng bên trong đan lô.
Diệp Ca lộ ta sắc mặt vui mừng, xuất ra một bình thuốc, nhấc cái nắp ra, đánh ra thu đan quyết vào đan lô.
Sau một khắc, hai mươi viên thuốc chỉnh tề từ bên trong đan lô bay ra, rồi vững vàng tiến vào bình thuốc.
Diệp Ca lập tức lấy ra một viên Ngưng Khí đan, nhìn kỹ.
Sau đó hắn kinh hô một tiếng, trên viên đan dược kia có mười đan văn, đây là cực phẩm đan dược.
Điều này đại biểu dược hiệu của viên đan dược kia được tăng lên gấp mười lần.
Các luyện đan sư có thể luyện ra đan được cũng không tệ rồi, có rất ít người có thể luyện ra loại mang đan văn.
Luyện đan sư có thể luyện ra hai ba vạch đan văn đã rất lợi hại.
Đại sư có thể luyện ra cực phẩm đan dược, càng là hiếm thấy.
Diệp Ca kinh thán không thôi, không nghĩ tới mình luyện đan lần đầu tiên mà có thể luyện ra cực phẩm đan dược, hơn nữa còn là một lần hai mươi khỏa.
Căn cứ vào bản bách khoa toàn thư luyện đan cơ sở, một lò đan dược nhiều nhất chỉ có thể thành mười khỏa đan.
Mình thế mà luyện thành đan hai mươi khỏa, quá nghịch thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây thật chuyện khó tin, đều là công lao của Hỗn Độn Luyện Đan Quyết.
Sau này mình dựa vào luyện đan sẽ phát tài.
Đáng tiếc cũng chỉ có thể nghĩ thôi, Diệp Ca rất rõ ràng, nếu loại đan dược này lộ ra ngoài, mình chết như thế nào sẽ không biết.
Thu hồi đan dược, Diệp Ca tiếp tục luyện đan, lần này hắn muốn luyện ra đan dược phổ thông.
Sau khi luyện hai mươi mấy lần, Diệp Ca rốt cục hoàn toàn nắm giữ Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, hắn có thể tùy ý khống chế thành đan gì.
Diệp Ca hài lòng gật gật đầu, không ngừng lại chút nào, tiếp tục luyện chế.
Trong quá trình đó còn tìm một loại luyện đan pháp phổ thông từ bên trong Hỗn Độn Luyện Đan Quyết, hắn luyện mấy lô.
Mặc dù là luyện đan pháp phổ thông nhưng vẫn rất lợi hại.
Một lần luyện là ba ngày liên tục không ngủ không nghỉ.
Trong quá trình luyện đan vì linh lực không đủ, chỉ cần một viên Ngưng Khí đan cực phẩm là linh lực trong nháy mắt sẽ khôi phục, dược hiệu không thua kém nhị phẩm đan dược để Diệp Ca lần nữa cảm thán:"Lợi hại, càng xác định không thể để cho người khác biết."
Hắn để tất cả đan dược cực phẩm vào balo hệ thống.
Tất cả Ngưng Khí đan phổ thông đều là loại một đan văn thì đặt vào túi trữ vật.
Thế này dù túi trữ vật có mất đi cũng không sợ.
Giờ phút này dừng lại, bụng Diệp Ca lại bắt đầu sôi lên.
Diệp Ca lập tức cảm giác được ngực đã dán đến lưng, đói đến mức muốn ngất đi.
Diệp Ca lén lút ra khỏi phòng bế quan, lại lén lén lút lút tiến vào phòng bếp.
Cẩn thận đóng cửa lại, xác định không bị Vạn Linh Nhi phát hiện.
Nhẹ nhàng thở ra, nếu như bị đối phương nhìn thấy, mình nhất định sẽ không kịp ăn.
Vạn Linh Nhi bình thường khá dễ nói chuyện, thế nhưng đến thời gian ăn cơm, thì giống như đổi thành một người khác vậy, phi thường bảo vệ thức ăn. Hơn nữa ngay cả cơm của ngươi đều bảo vệ kia, không đợi nàng ăn no thì ngươi mơ tưởng được ăn.
Nếu là bình thường thì thôi, hiện tại Diệp Ca đói không chịu được, nếu vừa ngửi mùi thơm mà lại không thể ăn thì sẽ xảy ra nhân mạng.
Dù sao Diệp Ca làm cơm thật sự quá ngon, mỗi lần nấu cơm, bản thân hắn cũng không ngừng chảy nước bọt.
Đơn giản làm một nồi mì sợi, lại nấu một nồi thịt bò, vì có thể nhanh chóng ăn được thịt bò, thậm chí Diệp Ca còn dùng một chút đan hỏa màu tím.
Lúc đầu thịt bò cần hầm hai giờ, thế mà chỉ mười phút đồng hồ đã làm xong.
Thời gian tương đương với một nồi mì sợi.
Trước khi mở vung nồi, Diệp Ca lại lén lén lút lút ghé vào cửa sổ, nhìn bốn phía một chút, sau khi xác định không có ai, hắn mới lập tức múc cho mình một bát mì sợi lớn, thả nửa bát thịt bò.
Lập tức bắt đầu ăn.
Giờ phút này ở cách đó không xa, có hai vị nữ tu ngự kiếm bay về phía chủ phong, một người mị hoặc mê người, một người chim sa cá lặn.
Rất nhanh hai nữ tử này đã hạ xuống chỗ ở của Vạn Linh Nhi, hai người này chính là Vạn Linh Nhi cùng Bạch Tịch Dao.
Mấy ngày nay Diệp Ca bế quan, Vạn Linh Nhi không được ăn cơm, rất nhàm chán nên ra ngoài dạo một vòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trở về vừa vặn gặp phải Bạch Tịch Dao, Bạch Tịch Dao là bằng hữu rất tốt của nàng, nàng lập tức mời nàng ấy tới trong nhà chơi.
Bạch Tịch Dao cũng đang có ý này, hôm nay nàng đến vì Diệp Ca.
Nhìn xem có thể thu lấy Diệp Ca hay không, dù không thể thu về cũng phải cọ bữa cơm lại đi.
Vạn Linh Nhi luôn luôn lạnh lùng ở trước mặt người ngoài, giờ phút này mặt mũi lại tràn đầy ý cười, nàng cười cười nói nói cùng Bạch Tịch Dao đi vào phủ.
Có thể thấy được đây là một đôi khuê mật tốt.
Hai người vừa mới vào nhà, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm phi thường nồng đậm.
Hai người vô thức nhún nhún cái mũi, đôi mắt lập tức sáng lên.
Vạn Linh Nhi không nói hai lời, lập tức phóng tới phòng bếp.
Bạch Tịch Dao theo sát phía sau.
Lúc này Diệp Ca vừa ăn xong một tô mì, vừa định mức thêm cho mình một bát lớn tràn đầy. Hắn còn chưa xoay người lại bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "Cạch".
Cửa phòng bếp bị một cước đá văng.
Diệp Ca biến sắc, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Hắn còn không xoay người đã bị một cánh tay ngọc nhỏ dài, đẩy sang một bên rồi cầm lấy bát mì đầy của Diệp Ca, rồi vội vã đi tới trước bàn, cầm lấy đũa lập tức ăn.
Ngay cả Bạch Tịch Dao đứng bên đều không được để ý.
Diệp Ca biến sắc, vừa định nói đó là bát ta đã ăn qua thì thấy Vạn Linh Nhi đã ăn rồi. Hắn lập tức ngậm miệng, hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái, chỉ là trong lòng thầm nghĩ cho ngươi đoạt, ăn nước bọt của ta!
Lại nghĩ một chút, đây có tính là gián tiếp hôn môi không, ngẫm lại còn có chút kích động nhỏ.
Lúc này Bạch Tịch Dao cũng bất chấp, vội vàng nói: "Sư đệ nhanh cho ta một bát."
Diệp Ca lấy lại tinh thần, nhận ra là Bạch Tịch Dao.
"Sư tỷ, ngươi cũng tới à, chờ một lát, có ngay "
Nói xong lập tức lấy ra một cái bát, muốn đựng mì cho Bạch Tịch Dao.
Lại bị Bạch Tịch Dao ngăn lại, Diệp Ca nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Bạch Tịch Dao đỏ mặt, cầm một cái bát lớn từ bên cạnh, lớn như cái bát của Vạn Linh Nhi vậy.
"Sư đệ dùng cái này."
Diệp Ca bừng tỉnh đại ngộ, đây là ghét bỏ bát quá nhỏ.
Hắn thầm than một tiếng, xem ra chính mình không được ăn, hắn vốn cố ý cầm cái chén nhỏ vì hắn vừa ăn một bát mà thôi, mới vừa nếm được vị.
Giờ khắc này lại tăng thêm một Bạch Tịch Dao, mình sẽ không còn để ăn.
Múc cho Bạch Tịch Dao một bát lớn.
"Thật cảm tạ sư đệ." Bạch Tịch Dao vô cùng vui vẻ nói, bưng cái bát lớn hơn cả đầu mình, bắt đầu điên cuồng ăn.
Hai mỹ nữ, cầm bát còn lớn hơn đầu của mình, ăn không để ý hình tượng.
Hình ảnh kia quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro