Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)
Mời Bạch Tịch Dao Sư Tỷ Ăn Cơm
Nhất Niên Thành Thần
2024-11-20 16:10:54
Rất nhanh hai người đã về tới chủ phong, trực tiếp hạ xuống nơi Vạn Linh Nhi ở.
Hai người đi vào trong phòng khách.
"Sư tỷ mời ngồi, Vạn Linh Nhi tiểu thư đang bế quan, mấy ngày nay hẳn là cũng sẽ không đi ra, ta đi nấu cơm cho ngài, ngài chờ một lát." Diệp Ca đàng hoàng nói.
"Sư đệ còn chưa tự giới thiệu đâu, ta tên là Bạch Tịch Dao."
Diệp Ca gật đầu nói "Tên rất hay, ta tên là Diệp Ca, Diệp trong lá cây, Ca trong tiếng ca."
Bạch Tịch Dao cười một tiếng, tên của sư đệ cũng không tệ, dáng vẻ cũng đẹp mắt.
Diệp Ca sờ tai, cười hắc hắc rồi đi nấu cơm.
Một chiêu Trừ Trần Quyết, toàn bộ phòng bếp lập tức sạch sẽ, một hạt tro bụi cũng không có.
Diệp Ca hài lòng gật gật đầu, lấy từ balo hệ thống ra một đống nguyên liệu nấu ăn.
Nhắm mắt nhớ lại sổ tay Trù Thần, chọn vài món ăn.
Trước tiên làm thịt nổ bì, khi Diệp Ca bắt đầu bận rộn, toàn bộ phòng bếp dần bay lên nồng đậm mùi thơm.
Diệp Ca vừa làm, vừa chảy nước miếng "Đậu, sổ tay Trù Thần lợi hại như vậy, làm đồ ăn lại thơm như vậy, kiếm lời rồi."
Vừa làm vừa ăn, càng ăn càng thèm.
Chờ làm xong, thịt đã bị ăn gần một nửa, còn may là Diệp Ca làm nhiều, cũng đủ một mâm.
Nghĩ đến còn có ba món đồ ăn, còn phải chờ thời gian rất lâu.
So với để cho Bạch Tịch Dao sư tỷ sốt ruột chờ, không bằng bê ra ngoài để đối phương ăn trước.
Nghĩ đến là làm, Diệp Ca bưng thịt nổ bì đã làm xong tới phòng khách.
Lúc này Bạch Tịch Dao đang bình tĩnh ngồi ở phòng khách, cái mũi bỗng nhiên động động mấy lần, hít hà, hai mắt lập tức sáng lên: "Thơm quá."
Mùi thơm này để Bạch Tịch Dao đã lâu không ăn thèm nhỏ dãi, khóe miệng không tự giác chảy ra nước bọt.
Rất nhanh đã phát hiện ra bản thân thất thố, Bạch Tịch Dao gặp bốn phía không người, tranh thủ thời gian xoa xoa.
Nội tâm bắt đầu chờ mong bắt đầu, lúc này Diệp Ca bưng đồ ăn tiến đến.
"Để sư tỷ đợi lâu, lúc đầu dự định bốn món đồ ăn cùng đưa lên, lại sợ sư tỷ chờ quá lâu, cho nên quyết định làm một món đồ ăn đưa cho sư tỷ thưởng thức trước."
"Đây là thịt nổ bì, mời sư tỷ thưởng thức." Nói xong, Diệp Ca thả đĩa đồ ăn xuống.
Sau đó hắn quay người trở về phòng bếp, tiếp tục làm.
Thấy Diệp Ca đi, Bạch Tịch Dao cũng không nhịn được nữa, nàng lập tức cầm lấy đũa lên ăn.
Mới vừa rồi không nói lời cảm tạ là sợ mình há miệng thì nước bọt sẽ chảy ra.
Đến lúc đó hình tượng của mình sẽ mất sạch.
Giờ phút này không còn phải cố kỵ gì, nàng dùng một tay nâng khăn che mặt, một tay dùng đũa không ngừng gắp đồ ăn vào trong miệng.
Vừa ăn vừa nghẹn ngào nói: "Ăn quá ngon, đây thật sự là mỹ vị thế gian, không nghĩ tới đồ ăn lại có thể ngon như vậy."
Giờ phút này, Bạch Tịch Dao đã hoàn toàn không để ý tới hình tượng, ăn đến mức khóe miệng dính đầy mỡ.
Một bên khác, Diệp Ca tiếp tục làm món thứ hai – Tôm hấp dầu.
Nhìn món ăn có vẻ đơn giản, nhưng trong sổ tay Trù Thần lại không đơn giản như vậy, rất phức tạp.
Rất nhanh mùi thơm đã bay ra.
Diệp Ca tự nhiên không thể không ăn trước mấy con, tránh để lát nữa mất mặt một hồi tại Bạch sư tỷ trước mặt.
Rất nhanh, hắn lại bưng tôm hấp dầu tới phòng khách.
Lúc này Bạch Tịch Dao đã an ổn ngồi trên ghế, lại khôi phục vẻ ưu nhã vũ mị trước đó.
Chỉ là bàn ăn trên bàn đã bán đứng nàng, sạch sẽ, ngay cả một chút canh nước đều không còn.
Giống như bị người ta chà qua vô số lần.
Chuyện này trực tiếp khiến Diệp Ca nhìn mà ngây người, sạch sẽ như vậy sao? Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Ca.
Mặc dù còn chưa thấy chân dung của Bạch Tịch Dao, nhưng chắc hẳn sẽ không kém.
Một mỹ nữ cầm đĩa, điên cuồng liếm đĩa xuất hiện trong đầu hắn.
Bạch Tịch Dao cũng phát hiện Diệp Ca nhìn bàn ăn trừng trừng.
Nàng hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Sư đệ ngươi làm đồ ăn quá ngon, sư tỷ nhất thời không nhịn được ăn hết, thuận tiện sử dụng pháp thuật rửa đĩa cho ngươi, ngươi không nên hiểu lầm."
Diệp Ca lộ vẻ ta hiểu, sau đó cười ha hả để lên bàn món thứ hai.
Sau đó xoay người rời đi.
Diệp Ca vừa đi, Bạch Tịch Dao lập tức không nhịn được, trực tiếp tháo khăn che mặt xuống, bởi vì ăn tôm cần hai tay.
Vừa ăn nàng còn vừa tán thưởng: "Ăn ngon, ăn quá ngon, Vạn Linh Nhi thật sự là nhặt được bảo vật, chờ nhìn thấy nàng sẽ thử nói cùng nàng là muốn người xem sao."
Rất nhanh một đĩa tôm cũng hết sạch, Bạch Tịch Dao vô thức muốn liếm đĩa.
Không được, ta là đại mỹ nhân lại làm chuyện thế này, quá mất mặt.
Thế nhưng thực sự là món ăn quá ngon, ta chỉ liếm một ngụm, một ngụm là được, một ngụm cũng sẽ không nhìn ra đâu.
Trong lúc nàng suy nghĩ, nàng lại thần không biết quỷ không hay liếm lên.
Rất nhanh, chuyện khiến Bạch Tịch Dao sụp đổ lại xuất hiện, bất tri bất giác nàng lại liếm sạch cái đĩa.
Bây giờ nên làm cái gì? Cái đĩa thứ nhất còn có thể giải thích, vậy cái đây thứ hai này thì làm sao bây giờ? Ta có nên đi để tránh mất mặt hay không.
Không được, còn có hai món ăn chưa lên, tuyệt đối không có thể đi, vậy cũng chỉ có một biện pháp.
Rất nhanh Diệp Ca đưa lên món thứ ba – Thịt kho tàu.
Bạch Tịch Dao mở miệng "Sư đệ, vừa rồi sư tỷ không cẩn thận đã đánh rơi đĩa, đã giúp ngươi thu dọn rồi."
Diệp Ca vẫn lộ vẻ mặt ta hiểu "Một cái đĩa mà thôi, sư tỷ quẳng thoải máu."
Ngay cả hắn là đầu bếp cũng không nhịn được vừa làm vừa ăn.
Mỹ nhân như thế liếm cái đĩa cũng bình thường, chỉ là suy nghĩ hình ảnh kia một chút lại thấy có chút kích thích.
Lần này Bạch Tịch Dao rút kinh nghiệm xương máu, quyết định tuyệt đối không ăn sạch, muốn chừa chút cho sư đệ, kiên quyết không liếm đĩa, nếu không mình còn biết xấu hổ hay không.
Sau mười phút, Diệp Ca mang một nồi canh thịt dê tới.
Trên mặt bàn vẫn rỗng tuếch, đĩa cũng không có.
Cũng may lần này hắn đặc biệt làm một phần lớn, thịt rất đủ, dùng một cái bát rất lớn để đựng, tránh cho mình làm cơm hồi lâu mà đến cuối cùng mình còn không ăn được một chút.
Mặc dù là mình mời khách, thế nhưng cũng phải ăn chút chứ! Như thế thể diện của Bạch sư tỷ cũng giữ được.
Diệp Ca vừa thả dê canh xuống, Bạch Tịch Dao đã không nhịn được nấc một cái.
Trời ơi, ta làm cái gì vậy? Bạch Tịch Dao lập tức có chút sụp đổ.
Diệp Ca cũng ngẩn ngơ, sau đó giả bộ như không nghe thấy, nhiệt tình nói: "Sư tỷ, nếm thử canh dê đi."
"Không được, sư đệ ta ăn rất no, phi thường cảm tạ ngươi khoản đãi." Ngoài miệng nói là đã no, nhưng tay đã cầm muôi lớn lên múc canh.
Diệp Ca vừa định nói, sau đó lại cố nghẹn trở về.
Sau đó cũng múc cho mình một muôi thịt lớn, bắt đầu ăn.
Ngay từ đầu Bạch Tịch Dao còn rất thục nữ, một tay múc canh, một tay nâng khăn che mặt.
Thế nhưng ăn như vậy quá chậm, cuối cùng nàng trực tiếp lấy khăn che mặt xuống, cũng không để ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, dù sao nàng đã không có mặt mũi nữa rồi.
Nàng vừa tháo khan che mặt xuống, Diệp Ca đã nhìn ngây người.
Đây là dung nhan khuynh quốc khuynh thành, trong vũ mị mang theo một tia thuần khiết, ánh mắt lưu chuyển, thiên kiều bá mị.
Không được hoàn mỹ là đối phương đang cố gắng nuốt cơm khô, hơi phá hủy phần mỹ hảo này.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của Diệp Ca, Bạch Tịch Dao hơi đỏ mặt, lập tức khôi phục vẻ đoan trang, bắt đầu điềm đạm nho nhã ăn uống.
Rất nhanh hai người đã giải quyết xong một chén canh thịt dê lớn.
Bạch Tịch Dao cảm giác bụng mình có chút trướng, lần này sợ là một lần nàng ăn cơm nhiều nhất từ nhỏ đến giờ.
Thật sự là ăn quá ngon, bụng đã rất no nhưng miệng vẫn thèm.
Lần này ngay trước mặt Diệp Ca, Bạch Tịch Dao nhịn được cử động liếm đĩa.
Đứng dậy cáo từ, thật sự là nàng ăn nhiều lắm, lúc này muốn thẳng sống lưng cũng không được.
Nhưng ở trước mặt Diệp Ca, Bạch Tịch Dao không lộ ra vẻ khó chịu.
Nàng rất ưu nhã nói : "Sư đệ, nếu Vạn Linh Nhi đang bế quan, vậy hôm nào sư tỷ ta lại đến bái phỏng."
Hai người khách sáo một phen.
Diệp Ca tiễn đối phương đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Bạch Tịch Dao đã không kịp chờ đợi thả ra phi kiếm. Ngự kiếm bay mất.
Rất nhanh nàng đã bay đi không còn hình bóng, đến khi phát hiện mình đã bay đủ xa, Bạch Tịch Dao lại tranh thủ thời gian khom người xuống.
"Ăn bể bụng rồi, hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi, còn mất mặt ở trước mặt Diệp sư đệ, đều do Diệp sư đệ làm cơm ăn quá ngon."
"Đổi thành bất luận kẻ nào cũng không ngoại lệ" Bạch Tịch Dao tự tìm cho mình một lý do...
Hai người đi vào trong phòng khách.
"Sư tỷ mời ngồi, Vạn Linh Nhi tiểu thư đang bế quan, mấy ngày nay hẳn là cũng sẽ không đi ra, ta đi nấu cơm cho ngài, ngài chờ một lát." Diệp Ca đàng hoàng nói.
"Sư đệ còn chưa tự giới thiệu đâu, ta tên là Bạch Tịch Dao."
Diệp Ca gật đầu nói "Tên rất hay, ta tên là Diệp Ca, Diệp trong lá cây, Ca trong tiếng ca."
Bạch Tịch Dao cười một tiếng, tên của sư đệ cũng không tệ, dáng vẻ cũng đẹp mắt.
Diệp Ca sờ tai, cười hắc hắc rồi đi nấu cơm.
Một chiêu Trừ Trần Quyết, toàn bộ phòng bếp lập tức sạch sẽ, một hạt tro bụi cũng không có.
Diệp Ca hài lòng gật gật đầu, lấy từ balo hệ thống ra một đống nguyên liệu nấu ăn.
Nhắm mắt nhớ lại sổ tay Trù Thần, chọn vài món ăn.
Trước tiên làm thịt nổ bì, khi Diệp Ca bắt đầu bận rộn, toàn bộ phòng bếp dần bay lên nồng đậm mùi thơm.
Diệp Ca vừa làm, vừa chảy nước miếng "Đậu, sổ tay Trù Thần lợi hại như vậy, làm đồ ăn lại thơm như vậy, kiếm lời rồi."
Vừa làm vừa ăn, càng ăn càng thèm.
Chờ làm xong, thịt đã bị ăn gần một nửa, còn may là Diệp Ca làm nhiều, cũng đủ một mâm.
Nghĩ đến còn có ba món đồ ăn, còn phải chờ thời gian rất lâu.
So với để cho Bạch Tịch Dao sư tỷ sốt ruột chờ, không bằng bê ra ngoài để đối phương ăn trước.
Nghĩ đến là làm, Diệp Ca bưng thịt nổ bì đã làm xong tới phòng khách.
Lúc này Bạch Tịch Dao đang bình tĩnh ngồi ở phòng khách, cái mũi bỗng nhiên động động mấy lần, hít hà, hai mắt lập tức sáng lên: "Thơm quá."
Mùi thơm này để Bạch Tịch Dao đã lâu không ăn thèm nhỏ dãi, khóe miệng không tự giác chảy ra nước bọt.
Rất nhanh đã phát hiện ra bản thân thất thố, Bạch Tịch Dao gặp bốn phía không người, tranh thủ thời gian xoa xoa.
Nội tâm bắt đầu chờ mong bắt đầu, lúc này Diệp Ca bưng đồ ăn tiến đến.
"Để sư tỷ đợi lâu, lúc đầu dự định bốn món đồ ăn cùng đưa lên, lại sợ sư tỷ chờ quá lâu, cho nên quyết định làm một món đồ ăn đưa cho sư tỷ thưởng thức trước."
"Đây là thịt nổ bì, mời sư tỷ thưởng thức." Nói xong, Diệp Ca thả đĩa đồ ăn xuống.
Sau đó hắn quay người trở về phòng bếp, tiếp tục làm.
Thấy Diệp Ca đi, Bạch Tịch Dao cũng không nhịn được nữa, nàng lập tức cầm lấy đũa lên ăn.
Mới vừa rồi không nói lời cảm tạ là sợ mình há miệng thì nước bọt sẽ chảy ra.
Đến lúc đó hình tượng của mình sẽ mất sạch.
Giờ phút này không còn phải cố kỵ gì, nàng dùng một tay nâng khăn che mặt, một tay dùng đũa không ngừng gắp đồ ăn vào trong miệng.
Vừa ăn vừa nghẹn ngào nói: "Ăn quá ngon, đây thật sự là mỹ vị thế gian, không nghĩ tới đồ ăn lại có thể ngon như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này, Bạch Tịch Dao đã hoàn toàn không để ý tới hình tượng, ăn đến mức khóe miệng dính đầy mỡ.
Một bên khác, Diệp Ca tiếp tục làm món thứ hai – Tôm hấp dầu.
Nhìn món ăn có vẻ đơn giản, nhưng trong sổ tay Trù Thần lại không đơn giản như vậy, rất phức tạp.
Rất nhanh mùi thơm đã bay ra.
Diệp Ca tự nhiên không thể không ăn trước mấy con, tránh để lát nữa mất mặt một hồi tại Bạch sư tỷ trước mặt.
Rất nhanh, hắn lại bưng tôm hấp dầu tới phòng khách.
Lúc này Bạch Tịch Dao đã an ổn ngồi trên ghế, lại khôi phục vẻ ưu nhã vũ mị trước đó.
Chỉ là bàn ăn trên bàn đã bán đứng nàng, sạch sẽ, ngay cả một chút canh nước đều không còn.
Giống như bị người ta chà qua vô số lần.
Chuyện này trực tiếp khiến Diệp Ca nhìn mà ngây người, sạch sẽ như vậy sao? Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Ca.
Mặc dù còn chưa thấy chân dung của Bạch Tịch Dao, nhưng chắc hẳn sẽ không kém.
Một mỹ nữ cầm đĩa, điên cuồng liếm đĩa xuất hiện trong đầu hắn.
Bạch Tịch Dao cũng phát hiện Diệp Ca nhìn bàn ăn trừng trừng.
Nàng hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Sư đệ ngươi làm đồ ăn quá ngon, sư tỷ nhất thời không nhịn được ăn hết, thuận tiện sử dụng pháp thuật rửa đĩa cho ngươi, ngươi không nên hiểu lầm."
Diệp Ca lộ vẻ ta hiểu, sau đó cười ha hả để lên bàn món thứ hai.
Sau đó xoay người rời đi.
Diệp Ca vừa đi, Bạch Tịch Dao lập tức không nhịn được, trực tiếp tháo khăn che mặt xuống, bởi vì ăn tôm cần hai tay.
Vừa ăn nàng còn vừa tán thưởng: "Ăn ngon, ăn quá ngon, Vạn Linh Nhi thật sự là nhặt được bảo vật, chờ nhìn thấy nàng sẽ thử nói cùng nàng là muốn người xem sao."
Rất nhanh một đĩa tôm cũng hết sạch, Bạch Tịch Dao vô thức muốn liếm đĩa.
Không được, ta là đại mỹ nhân lại làm chuyện thế này, quá mất mặt.
Thế nhưng thực sự là món ăn quá ngon, ta chỉ liếm một ngụm, một ngụm là được, một ngụm cũng sẽ không nhìn ra đâu.
Trong lúc nàng suy nghĩ, nàng lại thần không biết quỷ không hay liếm lên.
Rất nhanh, chuyện khiến Bạch Tịch Dao sụp đổ lại xuất hiện, bất tri bất giác nàng lại liếm sạch cái đĩa.
Bây giờ nên làm cái gì? Cái đĩa thứ nhất còn có thể giải thích, vậy cái đây thứ hai này thì làm sao bây giờ? Ta có nên đi để tránh mất mặt hay không.
Không được, còn có hai món ăn chưa lên, tuyệt đối không có thể đi, vậy cũng chỉ có một biện pháp.
Rất nhanh Diệp Ca đưa lên món thứ ba – Thịt kho tàu.
Bạch Tịch Dao mở miệng "Sư đệ, vừa rồi sư tỷ không cẩn thận đã đánh rơi đĩa, đã giúp ngươi thu dọn rồi."
Diệp Ca vẫn lộ vẻ mặt ta hiểu "Một cái đĩa mà thôi, sư tỷ quẳng thoải máu."
Ngay cả hắn là đầu bếp cũng không nhịn được vừa làm vừa ăn.
Mỹ nhân như thế liếm cái đĩa cũng bình thường, chỉ là suy nghĩ hình ảnh kia một chút lại thấy có chút kích thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này Bạch Tịch Dao rút kinh nghiệm xương máu, quyết định tuyệt đối không ăn sạch, muốn chừa chút cho sư đệ, kiên quyết không liếm đĩa, nếu không mình còn biết xấu hổ hay không.
Sau mười phút, Diệp Ca mang một nồi canh thịt dê tới.
Trên mặt bàn vẫn rỗng tuếch, đĩa cũng không có.
Cũng may lần này hắn đặc biệt làm một phần lớn, thịt rất đủ, dùng một cái bát rất lớn để đựng, tránh cho mình làm cơm hồi lâu mà đến cuối cùng mình còn không ăn được một chút.
Mặc dù là mình mời khách, thế nhưng cũng phải ăn chút chứ! Như thế thể diện của Bạch sư tỷ cũng giữ được.
Diệp Ca vừa thả dê canh xuống, Bạch Tịch Dao đã không nhịn được nấc một cái.
Trời ơi, ta làm cái gì vậy? Bạch Tịch Dao lập tức có chút sụp đổ.
Diệp Ca cũng ngẩn ngơ, sau đó giả bộ như không nghe thấy, nhiệt tình nói: "Sư tỷ, nếm thử canh dê đi."
"Không được, sư đệ ta ăn rất no, phi thường cảm tạ ngươi khoản đãi." Ngoài miệng nói là đã no, nhưng tay đã cầm muôi lớn lên múc canh.
Diệp Ca vừa định nói, sau đó lại cố nghẹn trở về.
Sau đó cũng múc cho mình một muôi thịt lớn, bắt đầu ăn.
Ngay từ đầu Bạch Tịch Dao còn rất thục nữ, một tay múc canh, một tay nâng khăn che mặt.
Thế nhưng ăn như vậy quá chậm, cuối cùng nàng trực tiếp lấy khăn che mặt xuống, cũng không để ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, dù sao nàng đã không có mặt mũi nữa rồi.
Nàng vừa tháo khan che mặt xuống, Diệp Ca đã nhìn ngây người.
Đây là dung nhan khuynh quốc khuynh thành, trong vũ mị mang theo một tia thuần khiết, ánh mắt lưu chuyển, thiên kiều bá mị.
Không được hoàn mỹ là đối phương đang cố gắng nuốt cơm khô, hơi phá hủy phần mỹ hảo này.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của Diệp Ca, Bạch Tịch Dao hơi đỏ mặt, lập tức khôi phục vẻ đoan trang, bắt đầu điềm đạm nho nhã ăn uống.
Rất nhanh hai người đã giải quyết xong một chén canh thịt dê lớn.
Bạch Tịch Dao cảm giác bụng mình có chút trướng, lần này sợ là một lần nàng ăn cơm nhiều nhất từ nhỏ đến giờ.
Thật sự là ăn quá ngon, bụng đã rất no nhưng miệng vẫn thèm.
Lần này ngay trước mặt Diệp Ca, Bạch Tịch Dao nhịn được cử động liếm đĩa.
Đứng dậy cáo từ, thật sự là nàng ăn nhiều lắm, lúc này muốn thẳng sống lưng cũng không được.
Nhưng ở trước mặt Diệp Ca, Bạch Tịch Dao không lộ ra vẻ khó chịu.
Nàng rất ưu nhã nói : "Sư đệ, nếu Vạn Linh Nhi đang bế quan, vậy hôm nào sư tỷ ta lại đến bái phỏng."
Hai người khách sáo một phen.
Diệp Ca tiễn đối phương đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Bạch Tịch Dao đã không kịp chờ đợi thả ra phi kiếm. Ngự kiếm bay mất.
Rất nhanh nàng đã bay đi không còn hình bóng, đến khi phát hiện mình đã bay đủ xa, Bạch Tịch Dao lại tranh thủ thời gian khom người xuống.
"Ăn bể bụng rồi, hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi, còn mất mặt ở trước mặt Diệp sư đệ, đều do Diệp sư đệ làm cơm ăn quá ngon."
"Đổi thành bất luận kẻ nào cũng không ngoại lệ" Bạch Tịch Dao tự tìm cho mình một lý do...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro