Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)
Muốn Cát Ta Thận, Không Cửa
Nhất Niên Thành Thần
2024-11-20 16:10:54
Trong phòng bếp không có đồ ăn, Vạn Linh Nhi đã sớm tích cốc, chỉ thỉnh thoảng ăn một bữa cơm.
Đa số thời gian, phòng bếp đều dùng để những nữ đệ tử tạp dịch của nàng dùng.
Diệp Ca ngự kiếm xuống núi, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, để vào ba lô của hệ thống.
Là thời điểm nên mua một túi trữ vật, hiện tại hắn cũng là người có tiền, Diệp Ca vừa nghĩ như vậy, vừa ngự kiếm đi vào thị trường giao dịch ở.
Đây là một quảng trường rất lớn, các đệ tử Phiếu Miểu tông ở trên quảng trường bày quầy bán hàng.
Cứ cách bốn năm mét sẽ có một quầy hàng.
Diệp Ca hiếu kỳ quan sát bốn phía, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua hắn tới thị trường giao dịch.
Các đệ tử bày quầy bán hàng đều rất yên tĩnh, không có giống thị trường phổ thông sẽ gào to chào hàng, các đệ tử đi ngang qua sẽ nhìn kỹ, đến khi mở miệng hỏi giá bọn hắn mới có thể đáp lời.
Rất nhanh đã nhìn thấy ở một quầy hàng có bán túi trữ vật.
Chủ quán là một vị nữ tu mỹ mạo.
"Đạo hữu, túi trữ vật này bán thế nào?" Diệp Ca tiến lên hỏi thăm.
Nữ tử đang nhắm mắt ngồi ở kia mở mắt ra nhìn thoáng qua Diệp Ca, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, một nam nhân rất tuấn mỹ.
Trên mặt nữ tử bất chợt mỉm cười "Nhìn trang phục của sư đệ là đệ tử tạp dịch, không phải tỷ tỷ ta chê cười ngươi, ngươi không mua nổi đâu, nhưng nếu ngươi ngủ với sư tỷ ta mấy đêm, tỷ tỷ sẽ tặng cho ngươi một cái, thế nào?"
Diệp Ca chấn kinh, trực tiếp như vậy sao?
Ta đẹp trai đến như vậy à? Âm mưu, khẳng định là âm mưu, chỉ cần ta đồng ý, ban đêm đi khẳng định sẽ bị cắt thận gì đó.
Nghĩ tới đây, Diệp Ca khẽ cười nói: "Sư tỷ nói giỡn, tiểu đệ tuy là đệ tử tạp dịch, thế nhưng hầu hạ đại nhân vật, bình thường ta được ban thưởng không ít linh thạch, mua một túi trữ vật thì vẫn có thể."
Ánh mắt nữ tử kia lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười nói: "Vậy thì thật sự là sư tỷ nhìn lầm, hai khối linh thạch trung phẩm hoặc là 200 khối linh thạch hạ phẩm, sư tỷ ưu đãi giảm cho ngươi mười khối linh thạch, để sư tỷ hôn một cái là được."
Diệp Ca lại im lặng, nghĩ thầm nhìn ta tuổi trẻ dễ bị lừa có phải không, nếu ta thật sự đẹp trai như vậy, ba năm này ta còn cần sống khổ như vậy à.
Rõ ràng là có âm mưu, cố gắng hôn ta một cái, ta sẽ bị trúng độc, sau đó lại ép ta đến chỗ không có ai, lại ra tay cắt thận của ta à, không có cửa đâu.
Diệp Ca rrực tiếp móc ra 200 linh thạch hạ phẩm đưa cho nữ tu.
" Sư đệ nhận ý tốt của sư tỷ, nhưng đại nhân vật mà ta hầu hạ nói nếu là ta làm bừa ở bên ngoài sẽ hung hăng xử phạt ta, cho nên vẫn nên thôi đi."
Diệp Ca giả bộ chất phác gãi đầu một cái rồi nói.
Nữ tử thầm than đáng tiếc, một tiểu nam nhân đẹp trai như vậy mà mình không thể âu yếm.
Chắc đại nhân vật mà hắn hầu hạ cũng là nữ nhân, không phải như thế thì sao lại bắt hắn không được làm loạn ở bên ngoài chứ, chắc đã trở thành độc chiếm đối phương.
Sau đó giao dịch hoàn thành.
Diệp Ca nhanh chóng rời đi.
Ta liên tục cường điệu ta có chỗ dựa, chắc hẳn nàng ta đã bị trấn trụ, hẳn là sẽ không âm thầm bắt đi ta đâu nhỉ!
Tu Chân giới quả nhiên rất đáng sợ, chỉ tùy tiện mua chút đồ mà lại bị nữ tà tu để mắt tới, ta phải nhanh chòn trở về.
Diệp Ca xuyên qua đám người, trên đường có không ít nữ đệ tử nhìn hắn chằm chằm nhưng Diệp Ca sốt ruột trở về nên không chú ý.
Ngay khi hắn đi ngang qua một quầy hàng, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: "Kiểm tra được phụ cận có đồ tốt."
Diệp Ca lập tức dừng bước, trong lòng thầm nghĩ: "Vật gì tốt?"
"Không biết, chỉ cảm ứng được là có đồ tốt, vị trí đã đánh dấu tốt cho ngươi, kí chủ tự mình lựa chọn."
Sau đó trước mắt Diệp Ca xuất hiện một mũi tên màu đỏ.
Đi theo mũi tên vào một quầy hàng, bên trên quầy hàng trưng bày mấy vật phẩm vụn vặt lẻ tẻ.
Chủ quán là một tu sĩ bộ dáng đại thúc trung niên.
Một nữ tử đưa lưng về phía Diệp Ca, đứng trước mặt chủ quán nói gì đó.
Mũi tên màu đỏ trước mắt rơi xuống một vòng tay bạc xinh đẹp trên sạp hàng.
Lúc này nữ tử kia đã bàn bạc giá cả vòng tay xong với chủ quán, 100 linh thạch hạ phẩm.
Diệp Ca nghe thấy được, đây chính là vật phẩm hệ thống đều nhắc nhở, khẳng định là bảo bối tốt, nói cái gì ta cũng phải mua lại.
Lập tức tiến lên phía trước nói: "Chậm đã, ta trả 110 linh thạch hạ phẩm."
Cánh tay chủ quán trung niên đưa vòng tay ra lập tức dừng lại. Sau đó cười cười nhìn về phía Diệp Ca: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi xác định ngươi trả 110 linh thạch hạ phẩm sao?"
"Ta xác định, hiện tại có thể lập tức giao linh thạch." Diệp Ca bình tĩnh nói.
Nữ tử đứng bên rối lên, xoay người nhìn về phía Diệp Ca, vừa muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thoáng qua Diệp Ca, con mắt lập tức lập tức không chuyển động được nữa.
Lời mắng đến miệng cũng nuốt trở vào, nam tử rất đẹp trai, so với đại sư huynh còn đẹp trai hơn thật nhiều.
Trên gương mặt nàng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo.
Thấy nữ tử kia quay đầu, Diệp Ca ngại ngùng nói : "Thật xin lỗi sư tỷ, ta vô cùng thích vòng tay này, vừa rồi quá sốt ruột nên nhanh chóng mở miệng."
Nữ tử chẳng những không nổi giận, ngược lại còn cười nói: "Không sao, đây chỉ là kiện pháp khí hoàng cấp hạ phẩm, ta cũng chỉ để ý kiểu dáng, mua về cũng chỉ để tồn kho thôi, ngươi ưa thích thì cứ việc mua đi."
Chủ quán trung niên nghe thế thì thầm than đáng tiếc, nếu hai người đấu giá thì tốt, giá cả chí ít có thể tăng lên gấp đôi.
"Đa tạ sư tỷ." Diệp Ca ôm quyền cảm tạ, sau đó xuất ra 110 khối linh thạch hạ phẩm đưa cho chủ quán.
Diệp Ca tiện tay thu lấy vòng tay.
Rồi ôm quyền với nữ tử kia: "Đa tạ sư tỷ nhường cho ta, ta còn có việc đi trước, ngày khác mời sư tỷ ăn cơm."
Ai ngờ nữ tử kia lại ra bài không theo sáo lộ nói : "Không cần ngày khác, hiện tại đã giữa trưa, vừa vặn đến giờ cơm, bây giờ ngươi có thể mời ta ăn."
Đầu óc Diệp Ca choáng váng, ta chỉ tùy tiện nói lời khách khí, ngươi làm sao lại ra bài không theo sáo lộ thế? thế này bảo ta nói thế nào.
Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù che mặt không thấy rõ dung mạo, nhưng từ dáng người như ma quỷ của nàng cùng khí chất quần áo thì cũng có thể thấy được đây tuyệt đối là mỹ nữ cấp bậc hồng nhan họa thủy.
Nếu là nam tử khác chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng lúc này Diệp Ca lại phạm khó.
Làm sao lại tà môn như thế chứ, làm sao hôm nay từng nữ nhân đều có mưu đồ làm loạn với ta.
Hắn căn bản không có nghĩ đến nguyên nhân là do mị thần thể.
Trong lúc suy tư, giọng nói mềm mại đáng yêu của nữ tử lại vang lên lần nữa "Làm sao, không muốn mời tỷ tỷ ta ăn cơm?"
Diệp Ca lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười nói: "Được thôi sư tỷ, muốn đi nơi nào ăn? Ta mời khách."
Nữ tử khẽ cười một tiếng "Đi nơi ngươi ở, ngươi làm cho tỷ tỷ ăn không được sao?"
"A! Ta ở chủ phong, đỉnh núi, dẫn người đi tới đó ta sợ người ta hầu hạ sẽ xé ta." Diệp Ca khổ sở nói.
Nữ tử nhíu lông mày lại "Ngươi thế mà lại ở chủ phong, ngươi đang hầu hạ ai?"
"Vạn Linh Nhi."
"Lại là nàng, nàng lại tìm nam nhân hầu hạ mình, sao có thể chứ, chẳng lẽ là...."
Nói đến đây, nữ tử lại nhìn Diệp Ca vài lần.
Chẳng lẽ bị vị sự đệ đẹp trai này mạnh mẽ kéo về? Phải mau mau đến xem.
"Hóa ra là Vạn Linh Nhi sư muội, ta và nàng ấy là hảo bằng hữu, ta thường xuyên đi tới chỗ nàng ấy chơi, trùng hợp đã lâu không đi, đi cùng một chỗ đi!" Nữ tử vũ mị cười một tiếng, chủ động dắt tay Diệp Ca rồi nói.
Diệp Ca giật mình, muốn rút tay ra nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.
Nữ tử cười ha ha, thả ra một thanh phi kiếm lôi kéo Diệp Ca lên phi kiếm.
Sau đó trong ánh mắt hâm mộ của chúng nữ ở phụ cận, hai người bay mất.
"Đáng tiếc, nam nhân đẹp trai như vậy bị người khác nhanh chân đến trước."
"Đúng vậy! Ta đã theo một đường, không nghĩ tới lại bị nữ nhân kia chặn mất."
Mấy nữ nhân ảo não nói...
Đa số thời gian, phòng bếp đều dùng để những nữ đệ tử tạp dịch của nàng dùng.
Diệp Ca ngự kiếm xuống núi, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, để vào ba lô của hệ thống.
Là thời điểm nên mua một túi trữ vật, hiện tại hắn cũng là người có tiền, Diệp Ca vừa nghĩ như vậy, vừa ngự kiếm đi vào thị trường giao dịch ở.
Đây là một quảng trường rất lớn, các đệ tử Phiếu Miểu tông ở trên quảng trường bày quầy bán hàng.
Cứ cách bốn năm mét sẽ có một quầy hàng.
Diệp Ca hiếu kỳ quan sát bốn phía, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua hắn tới thị trường giao dịch.
Các đệ tử bày quầy bán hàng đều rất yên tĩnh, không có giống thị trường phổ thông sẽ gào to chào hàng, các đệ tử đi ngang qua sẽ nhìn kỹ, đến khi mở miệng hỏi giá bọn hắn mới có thể đáp lời.
Rất nhanh đã nhìn thấy ở một quầy hàng có bán túi trữ vật.
Chủ quán là một vị nữ tu mỹ mạo.
"Đạo hữu, túi trữ vật này bán thế nào?" Diệp Ca tiến lên hỏi thăm.
Nữ tử đang nhắm mắt ngồi ở kia mở mắt ra nhìn thoáng qua Diệp Ca, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, một nam nhân rất tuấn mỹ.
Trên mặt nữ tử bất chợt mỉm cười "Nhìn trang phục của sư đệ là đệ tử tạp dịch, không phải tỷ tỷ ta chê cười ngươi, ngươi không mua nổi đâu, nhưng nếu ngươi ngủ với sư tỷ ta mấy đêm, tỷ tỷ sẽ tặng cho ngươi một cái, thế nào?"
Diệp Ca chấn kinh, trực tiếp như vậy sao?
Ta đẹp trai đến như vậy à? Âm mưu, khẳng định là âm mưu, chỉ cần ta đồng ý, ban đêm đi khẳng định sẽ bị cắt thận gì đó.
Nghĩ tới đây, Diệp Ca khẽ cười nói: "Sư tỷ nói giỡn, tiểu đệ tuy là đệ tử tạp dịch, thế nhưng hầu hạ đại nhân vật, bình thường ta được ban thưởng không ít linh thạch, mua một túi trữ vật thì vẫn có thể."
Ánh mắt nữ tử kia lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười nói: "Vậy thì thật sự là sư tỷ nhìn lầm, hai khối linh thạch trung phẩm hoặc là 200 khối linh thạch hạ phẩm, sư tỷ ưu đãi giảm cho ngươi mười khối linh thạch, để sư tỷ hôn một cái là được."
Diệp Ca lại im lặng, nghĩ thầm nhìn ta tuổi trẻ dễ bị lừa có phải không, nếu ta thật sự đẹp trai như vậy, ba năm này ta còn cần sống khổ như vậy à.
Rõ ràng là có âm mưu, cố gắng hôn ta một cái, ta sẽ bị trúng độc, sau đó lại ép ta đến chỗ không có ai, lại ra tay cắt thận của ta à, không có cửa đâu.
Diệp Ca rrực tiếp móc ra 200 linh thạch hạ phẩm đưa cho nữ tu.
" Sư đệ nhận ý tốt của sư tỷ, nhưng đại nhân vật mà ta hầu hạ nói nếu là ta làm bừa ở bên ngoài sẽ hung hăng xử phạt ta, cho nên vẫn nên thôi đi."
Diệp Ca giả bộ chất phác gãi đầu một cái rồi nói.
Nữ tử thầm than đáng tiếc, một tiểu nam nhân đẹp trai như vậy mà mình không thể âu yếm.
Chắc đại nhân vật mà hắn hầu hạ cũng là nữ nhân, không phải như thế thì sao lại bắt hắn không được làm loạn ở bên ngoài chứ, chắc đã trở thành độc chiếm đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó giao dịch hoàn thành.
Diệp Ca nhanh chóng rời đi.
Ta liên tục cường điệu ta có chỗ dựa, chắc hẳn nàng ta đã bị trấn trụ, hẳn là sẽ không âm thầm bắt đi ta đâu nhỉ!
Tu Chân giới quả nhiên rất đáng sợ, chỉ tùy tiện mua chút đồ mà lại bị nữ tà tu để mắt tới, ta phải nhanh chòn trở về.
Diệp Ca xuyên qua đám người, trên đường có không ít nữ đệ tử nhìn hắn chằm chằm nhưng Diệp Ca sốt ruột trở về nên không chú ý.
Ngay khi hắn đi ngang qua một quầy hàng, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: "Kiểm tra được phụ cận có đồ tốt."
Diệp Ca lập tức dừng bước, trong lòng thầm nghĩ: "Vật gì tốt?"
"Không biết, chỉ cảm ứng được là có đồ tốt, vị trí đã đánh dấu tốt cho ngươi, kí chủ tự mình lựa chọn."
Sau đó trước mắt Diệp Ca xuất hiện một mũi tên màu đỏ.
Đi theo mũi tên vào một quầy hàng, bên trên quầy hàng trưng bày mấy vật phẩm vụn vặt lẻ tẻ.
Chủ quán là một tu sĩ bộ dáng đại thúc trung niên.
Một nữ tử đưa lưng về phía Diệp Ca, đứng trước mặt chủ quán nói gì đó.
Mũi tên màu đỏ trước mắt rơi xuống một vòng tay bạc xinh đẹp trên sạp hàng.
Lúc này nữ tử kia đã bàn bạc giá cả vòng tay xong với chủ quán, 100 linh thạch hạ phẩm.
Diệp Ca nghe thấy được, đây chính là vật phẩm hệ thống đều nhắc nhở, khẳng định là bảo bối tốt, nói cái gì ta cũng phải mua lại.
Lập tức tiến lên phía trước nói: "Chậm đã, ta trả 110 linh thạch hạ phẩm."
Cánh tay chủ quán trung niên đưa vòng tay ra lập tức dừng lại. Sau đó cười cười nhìn về phía Diệp Ca: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi xác định ngươi trả 110 linh thạch hạ phẩm sao?"
"Ta xác định, hiện tại có thể lập tức giao linh thạch." Diệp Ca bình tĩnh nói.
Nữ tử đứng bên rối lên, xoay người nhìn về phía Diệp Ca, vừa muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thoáng qua Diệp Ca, con mắt lập tức lập tức không chuyển động được nữa.
Lời mắng đến miệng cũng nuốt trở vào, nam tử rất đẹp trai, so với đại sư huynh còn đẹp trai hơn thật nhiều.
Trên gương mặt nàng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo.
Thấy nữ tử kia quay đầu, Diệp Ca ngại ngùng nói : "Thật xin lỗi sư tỷ, ta vô cùng thích vòng tay này, vừa rồi quá sốt ruột nên nhanh chóng mở miệng."
Nữ tử chẳng những không nổi giận, ngược lại còn cười nói: "Không sao, đây chỉ là kiện pháp khí hoàng cấp hạ phẩm, ta cũng chỉ để ý kiểu dáng, mua về cũng chỉ để tồn kho thôi, ngươi ưa thích thì cứ việc mua đi."
Chủ quán trung niên nghe thế thì thầm than đáng tiếc, nếu hai người đấu giá thì tốt, giá cả chí ít có thể tăng lên gấp đôi.
"Đa tạ sư tỷ." Diệp Ca ôm quyền cảm tạ, sau đó xuất ra 110 khối linh thạch hạ phẩm đưa cho chủ quán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ca tiện tay thu lấy vòng tay.
Rồi ôm quyền với nữ tử kia: "Đa tạ sư tỷ nhường cho ta, ta còn có việc đi trước, ngày khác mời sư tỷ ăn cơm."
Ai ngờ nữ tử kia lại ra bài không theo sáo lộ nói : "Không cần ngày khác, hiện tại đã giữa trưa, vừa vặn đến giờ cơm, bây giờ ngươi có thể mời ta ăn."
Đầu óc Diệp Ca choáng váng, ta chỉ tùy tiện nói lời khách khí, ngươi làm sao lại ra bài không theo sáo lộ thế? thế này bảo ta nói thế nào.
Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù che mặt không thấy rõ dung mạo, nhưng từ dáng người như ma quỷ của nàng cùng khí chất quần áo thì cũng có thể thấy được đây tuyệt đối là mỹ nữ cấp bậc hồng nhan họa thủy.
Nếu là nam tử khác chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng lúc này Diệp Ca lại phạm khó.
Làm sao lại tà môn như thế chứ, làm sao hôm nay từng nữ nhân đều có mưu đồ làm loạn với ta.
Hắn căn bản không có nghĩ đến nguyên nhân là do mị thần thể.
Trong lúc suy tư, giọng nói mềm mại đáng yêu của nữ tử lại vang lên lần nữa "Làm sao, không muốn mời tỷ tỷ ta ăn cơm?"
Diệp Ca lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười nói: "Được thôi sư tỷ, muốn đi nơi nào ăn? Ta mời khách."
Nữ tử khẽ cười một tiếng "Đi nơi ngươi ở, ngươi làm cho tỷ tỷ ăn không được sao?"
"A! Ta ở chủ phong, đỉnh núi, dẫn người đi tới đó ta sợ người ta hầu hạ sẽ xé ta." Diệp Ca khổ sở nói.
Nữ tử nhíu lông mày lại "Ngươi thế mà lại ở chủ phong, ngươi đang hầu hạ ai?"
"Vạn Linh Nhi."
"Lại là nàng, nàng lại tìm nam nhân hầu hạ mình, sao có thể chứ, chẳng lẽ là...."
Nói đến đây, nữ tử lại nhìn Diệp Ca vài lần.
Chẳng lẽ bị vị sự đệ đẹp trai này mạnh mẽ kéo về? Phải mau mau đến xem.
"Hóa ra là Vạn Linh Nhi sư muội, ta và nàng ấy là hảo bằng hữu, ta thường xuyên đi tới chỗ nàng ấy chơi, trùng hợp đã lâu không đi, đi cùng một chỗ đi!" Nữ tử vũ mị cười một tiếng, chủ động dắt tay Diệp Ca rồi nói.
Diệp Ca giật mình, muốn rút tay ra nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.
Nữ tử cười ha ha, thả ra một thanh phi kiếm lôi kéo Diệp Ca lên phi kiếm.
Sau đó trong ánh mắt hâm mộ của chúng nữ ở phụ cận, hai người bay mất.
"Đáng tiếc, nam nhân đẹp trai như vậy bị người khác nhanh chân đến trước."
"Đúng vậy! Ta đã theo một đường, không nghĩ tới lại bị nữ nhân kia chặn mất."
Mấy nữ nhân ảo não nói...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro