Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Đánh Ta, Ngươi...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Chúng đệ tử cũng muốn xuất chiến, nhưng mà thực lực không cho phép.
Lúc này.
Tầm mắt của Diệp Diệt Đạo rơi vào trên người của Tiêu Linh Khanh: “Tới đi, muốn chiến, ta thành toàn cho ngươi!”
m thanh ngừng lại.
Mắt hắn nhìn Diệp Thương Vân và chúng tộc lão, thấy trên mặt bọn họ hiện lên vẻ tán thưởng, Diệp Diệt Đạo dời bước đi lên phía trước: “Xuất kiếm.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Tôn Giả tầng một, miễn cưỡng coi như không tệ, tu vi như vậy mà có thể trở thành thần tử của Diệp gia, xem ra các thần tử khác của Diệp gia cũng không có gì đặc biệt.”
Nghe vậy, vẻ mặt của đệ tử chư phong đều cực kỳ khó coi, không ngờ tới Tiêu Linh Khanh tùy tiện, coi trời bằng vung đến như thế, lại không đặt thần tử của Diệp gia vào trong mắt.
Diệp Yêu Nhi biến sắc, con mắt linh động lấp lánh, đánh giá Tiêu Linh Khanh: “Kiếm thể của nàng ta rất mạnh, còn cố gắng che giấu thực lực, một trận chiến này sợ là Diệp Diệt Đạo phải thua.”
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ bước liên tục, đi đến bên cạnh Diệp Diệt Đạo: “Ngươi còn phải khiêu chiến vị kia, một trận chiến này để cho ta lên đi!”
Diệp Diệt Đạo vừa muốn nói cái gì, thấy sắc mặt của Diệp Yêu Nhi trầm xuống, hắn thu khí tức lại: “Nếu Yêu Nhi muội muội muốn chiến, vậy thì giao cho ngươi!”
Tiêu Linh Khanh nhìn Diệp Yêu Nhi: “Ngươi hết sức thông minh, còn mạnh hơn hắn, làm đối thủ của ta là vừa hay!”
Sau một khắc, kiếm uy mạnh mẽ tràn ra từ thân thể của nàng, tóc đen bay múa, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm hình rắn, mũi chân chạm nhẹ, đột nhiên bay nhanh về phía trước.
“Đằng Xà Kiếm!” Diệp Thương Vân liếc mắt là đã nhìn ra trường kiếm trong lòng bàn tay Tiêu Linh Khanh, lại là một trong ba chí bảo trấn quốc của Hoang Cổ Thần Quốc - Đằng Xà Kiếm.
Bởi vậy có thể hiểu được rằng Hoang Cổ Đại Đế vô cùng coi trọng Tiêu Linh Khanh, để cho nàng ta đến Diệp gia bái sư, sợ rằng chẳng qua chỉ là sự mở đầu.
Diệp Yêu Nhi thấy Tiêu Linh Khanh đánh tới, mũi chân xẹt qua trên mặt đất, bóng hình bay ngược về phía sau, tay ngọc khẽ vung xuống dưới, từng tia kiếm ảnh bay ra từ phía sau lưng.
Vù vù.
Vù vù.
Kiếm ảnh giống như mũi tên đang bay, nhanh như tia chớp, hướng về phía Tiêu Linh Khanh mà bắn xuyên qua, khóe miệng của người kia nhấc lên một ý cười: “Vô Lượng Kiếm Thể? Cũng khá đấy, nhưng ở trước mặt kiếm thể của ta, nó vẫn u ám không thể sáng lên như cũ.”
Trong khi nói chuyện, khí thế của nàng ta không giảm, không sợ hãi, không nhìn thẳng vào ánh kiếm bay tới từ phía đối diện, một giây sau, ánh kiếm trực tiếp chui vào trong cơ thể của nàng ta.
Thôn phệ kiếm khí?
Diệp Thương Vân và chúng tộc lão sắc mặt đại biến, Vô Cấu Kiếm Thể là sự tồn tại đứng thứ năm trong bảng xếp hạng kiếm thể, dù vậy cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng được nghe nói rằng Vô Cấu Kiếm Thể có khả năng thôn phệ kiếm khí.
Chẳng lẽ là công pháp mà nàng ta tu luyện có vấn đề…
Kiếm quang bị thôn phệ vào trong cơ thể khiến khí thế trên người Tiêu Linh Khanh mạnh lên, Đằng Xà Kiếm trong lòng bàn tay vung ra ngoài: “Kiếm Động Phong Vân.”
Xùy.
Một kiếm bay ra, ánh bạc trút xuống.
Trên gương mặt tuyệt mĩ của Diệp Yêu Nhi hiện lên sắc lạ, một thanh Thanh Phong Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay: “Nhất Kiếm Vô Lượng!”
Ầm.
Ầm.
Tiếng va đập truyền ra, tiếng chấn vang tận trời.
Sóng xung kích mạnh mẽ như hai vòng trăng tàn, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Dưới sóng khí mạnh mẽ, thân hình của chúng đệ tử liên tục lui về phía sau, đều không thể tin nhìn hai người con gái.
Diệp Yêu Nhi chính là thần tử số ba, có Vô Lượng Kiếm Thể, khác với dáng vẻ ngoài mềm mại dễ thương, kiếm kỹ của nàng bá đạo vô cùng.
Một trận chiến này, thần tử số ba nhất định sẽ chiến thắng, áp chế nhuệ khí của Tiêu Linh Khanh thật tốt, xả giận cho chúng ta, thật sự cho rằng Diệp gia không có ai?
Không sai, nếu so sánh, ta càng thích thần tử số ba, mặc dù nàng cự người ngàn dặm, nhưng nàng chưa từng xem thường chúng ta.
Muốn trách thì trách thực lực chúng ta quá yếu, căn bản không có thể trở thành bạn của thần tử, đến cả tùy tùng còn khó có khả năng, chúng ta không xứng!
Chúng đệ tử bàn luận xôn xao, tầm mắt vẫn rơi trên hư không như cũ, nhìn hai nữ tử đang đại chiến.
Một tên tộc lão ghé mắt nhìn về phía Diệp Thương Vân: “Tộc trưởng, thật không ngờ tới Cửu công chúa của Hoang Cổ trưởng thành nhanh như vậy, sợ là Yêu Nhi cũng không có cách nào để chiến thắng.”
Diệp Thương Vân nói: “Yêu Nhi không yếu như chúng ta nghĩ đâu, nhưng dù sao thời gian con bé tu luyện Vô Lượng Kiếm Thể lại quá ngắn, còn chưa thể nắm giữ sự sâu xa chân chính của Vô Lượng Kiếm Quyết.”
“Thắng bại như thế nào không quan trọng, để cho con bé hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đối với con bé mà nói cũng là một chuyện tốt, không cần dùng kết quả một lần để luận thắng thua.”
Lúc này.
Tầm mắt của Diệp Diệt Đạo rơi vào trên người của Tiêu Linh Khanh: “Tới đi, muốn chiến, ta thành toàn cho ngươi!”
m thanh ngừng lại.
Mắt hắn nhìn Diệp Thương Vân và chúng tộc lão, thấy trên mặt bọn họ hiện lên vẻ tán thưởng, Diệp Diệt Đạo dời bước đi lên phía trước: “Xuất kiếm.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Tôn Giả tầng một, miễn cưỡng coi như không tệ, tu vi như vậy mà có thể trở thành thần tử của Diệp gia, xem ra các thần tử khác của Diệp gia cũng không có gì đặc biệt.”
Nghe vậy, vẻ mặt của đệ tử chư phong đều cực kỳ khó coi, không ngờ tới Tiêu Linh Khanh tùy tiện, coi trời bằng vung đến như thế, lại không đặt thần tử của Diệp gia vào trong mắt.
Diệp Yêu Nhi biến sắc, con mắt linh động lấp lánh, đánh giá Tiêu Linh Khanh: “Kiếm thể của nàng ta rất mạnh, còn cố gắng che giấu thực lực, một trận chiến này sợ là Diệp Diệt Đạo phải thua.”
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ bước liên tục, đi đến bên cạnh Diệp Diệt Đạo: “Ngươi còn phải khiêu chiến vị kia, một trận chiến này để cho ta lên đi!”
Diệp Diệt Đạo vừa muốn nói cái gì, thấy sắc mặt của Diệp Yêu Nhi trầm xuống, hắn thu khí tức lại: “Nếu Yêu Nhi muội muội muốn chiến, vậy thì giao cho ngươi!”
Tiêu Linh Khanh nhìn Diệp Yêu Nhi: “Ngươi hết sức thông minh, còn mạnh hơn hắn, làm đối thủ của ta là vừa hay!”
Sau một khắc, kiếm uy mạnh mẽ tràn ra từ thân thể của nàng, tóc đen bay múa, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm hình rắn, mũi chân chạm nhẹ, đột nhiên bay nhanh về phía trước.
“Đằng Xà Kiếm!” Diệp Thương Vân liếc mắt là đã nhìn ra trường kiếm trong lòng bàn tay Tiêu Linh Khanh, lại là một trong ba chí bảo trấn quốc của Hoang Cổ Thần Quốc - Đằng Xà Kiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vậy có thể hiểu được rằng Hoang Cổ Đại Đế vô cùng coi trọng Tiêu Linh Khanh, để cho nàng ta đến Diệp gia bái sư, sợ rằng chẳng qua chỉ là sự mở đầu.
Diệp Yêu Nhi thấy Tiêu Linh Khanh đánh tới, mũi chân xẹt qua trên mặt đất, bóng hình bay ngược về phía sau, tay ngọc khẽ vung xuống dưới, từng tia kiếm ảnh bay ra từ phía sau lưng.
Vù vù.
Vù vù.
Kiếm ảnh giống như mũi tên đang bay, nhanh như tia chớp, hướng về phía Tiêu Linh Khanh mà bắn xuyên qua, khóe miệng của người kia nhấc lên một ý cười: “Vô Lượng Kiếm Thể? Cũng khá đấy, nhưng ở trước mặt kiếm thể của ta, nó vẫn u ám không thể sáng lên như cũ.”
Trong khi nói chuyện, khí thế của nàng ta không giảm, không sợ hãi, không nhìn thẳng vào ánh kiếm bay tới từ phía đối diện, một giây sau, ánh kiếm trực tiếp chui vào trong cơ thể của nàng ta.
Thôn phệ kiếm khí?
Diệp Thương Vân và chúng tộc lão sắc mặt đại biến, Vô Cấu Kiếm Thể là sự tồn tại đứng thứ năm trong bảng xếp hạng kiếm thể, dù vậy cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng được nghe nói rằng Vô Cấu Kiếm Thể có khả năng thôn phệ kiếm khí.
Chẳng lẽ là công pháp mà nàng ta tu luyện có vấn đề…
Kiếm quang bị thôn phệ vào trong cơ thể khiến khí thế trên người Tiêu Linh Khanh mạnh lên, Đằng Xà Kiếm trong lòng bàn tay vung ra ngoài: “Kiếm Động Phong Vân.”
Xùy.
Một kiếm bay ra, ánh bạc trút xuống.
Trên gương mặt tuyệt mĩ của Diệp Yêu Nhi hiện lên sắc lạ, một thanh Thanh Phong Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay: “Nhất Kiếm Vô Lượng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm.
Ầm.
Tiếng va đập truyền ra, tiếng chấn vang tận trời.
Sóng xung kích mạnh mẽ như hai vòng trăng tàn, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Dưới sóng khí mạnh mẽ, thân hình của chúng đệ tử liên tục lui về phía sau, đều không thể tin nhìn hai người con gái.
Diệp Yêu Nhi chính là thần tử số ba, có Vô Lượng Kiếm Thể, khác với dáng vẻ ngoài mềm mại dễ thương, kiếm kỹ của nàng bá đạo vô cùng.
Một trận chiến này, thần tử số ba nhất định sẽ chiến thắng, áp chế nhuệ khí của Tiêu Linh Khanh thật tốt, xả giận cho chúng ta, thật sự cho rằng Diệp gia không có ai?
Không sai, nếu so sánh, ta càng thích thần tử số ba, mặc dù nàng cự người ngàn dặm, nhưng nàng chưa từng xem thường chúng ta.
Muốn trách thì trách thực lực chúng ta quá yếu, căn bản không có thể trở thành bạn của thần tử, đến cả tùy tùng còn khó có khả năng, chúng ta không xứng!
Chúng đệ tử bàn luận xôn xao, tầm mắt vẫn rơi trên hư không như cũ, nhìn hai nữ tử đang đại chiến.
Một tên tộc lão ghé mắt nhìn về phía Diệp Thương Vân: “Tộc trưởng, thật không ngờ tới Cửu công chúa của Hoang Cổ trưởng thành nhanh như vậy, sợ là Yêu Nhi cũng không có cách nào để chiến thắng.”
Diệp Thương Vân nói: “Yêu Nhi không yếu như chúng ta nghĩ đâu, nhưng dù sao thời gian con bé tu luyện Vô Lượng Kiếm Thể lại quá ngắn, còn chưa thể nắm giữ sự sâu xa chân chính của Vô Lượng Kiếm Quyết.”
“Thắng bại như thế nào không quan trọng, để cho con bé hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đối với con bé mà nói cũng là một chuyện tốt, không cần dùng kết quả một lần để luận thắng thua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro