Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Hai Năm Sau, Ki...
Phạm Thần
2024-10-19 20:51:05
Diệp Yêu Nhi lạnh lùng nói: “Vẫn là tộc trưởng hiểu bọn ta, bế quan năm năm rồi, đã đến lúc ra ngoài xem thế nào, nhân tiện tẩy lễ Kiếm Thể.”
Diệp Thương Vân cười nói: “Được! Được! Được! Các ngươi đều là niềm hy vọng trong tương lai của Diệp gia, lão già này nhìn thấy các ngươi trưởng thành, rất đỗi vui mừng.”
Diệp Diệt Đạo bỗng nhiên nói: “Tộc trưởng! Diệt Đạo nghe nói vị ở Kiếm Mộ kia đã xuất quan rồi, không biết hắn có giống như nhiều đệ tử cũng đi đến Kiếm trủng tẩy lễ Kiếm Thể?”
Diệp Thương Vân nói: “Hắn sẽ đến.”
Diệp Diệt Đạo gật đầu: “Tốt nhất là như vậy! Nếu có thể được lão tổ coi trọng thì chắc chắn sẽ có điểm hơn người. Diệt Đạo muốn học hỏi hắn, tộc trưởng thấy thế nào?”
“Đương nhiên là được, gia tộc có quy định, trên buổi lễ long trọng ở Kiếm trủng, các đệ tử thức tỉnh Kiếm Thể đều có cơ hội học hỏi một lần. Ngươi muốn học hỏi Trường Sinh là chuyện tốt, giúp ích cho kiếm đạo của ngươi.”
Diệp Thương Vân chậm rãi mở miệng nói.
Sắc mặt Diệp Diệt Đạo hơi thay đổi, hắn ta có thể nghe ra ẩn ý của tộc trưởng, ý là hắn ta không bằng Diệp Trường Sinh.
Hắn ta không tin.
Bế quan năm năm, Biến Dị Kiếm Thể đã giúp hắn ta nâng cao căn cơ tu luyện lên đến Tôn Giả tầng một. Cho dù là Diệp Yêu Nhi thì hắn ta cũng không xem ra gì.
Đây là nguyên nhân tại sao hắn ta muốn trực tiếp học hỏi Diệp Trường Sinh.
Vào đúng lúc này.
Diệp Hàn Vân đưa đệ tử Ngọc Kiếm Phong xuất hiện, mọi người từ trên phi kiếm bay xuống, bước đến trước lạy và nói: “Tham kiến tộc trưởng! Tham kiến các tộc lão.”
Diệp Thương Vân nói: “Đệ tử Ngọc Kiếm Phong đến rồi, Kiếm Cung thập bát phong, đệ tử trong ngoài viện đều đã đến, đại điển thức tỉnh Kiếm Thể bây giờ bắt đầu.”
“Hôm nay, tham gia đại điển thức tỉnh Kiếm Thể có Thần tử số ba Diệp Yêu Nhi, Thần tử số năm Diệp Phá Quân, Thần tử số bảy Diệp Diệt Đạo, còn có Diệp Trường Sinh chưa đến.”
“Trận khiêu chiến bây giờ bắt đầu, đệ tử chủ phong có thể tùy ý khiêu chiến với các Thần tử, người thắng trận có thể trực tiếp thay thế vị trí của Thần tử, hưởng thụ đãi ngộ của Thần tử.”
Nghe xong.
Tiêu Linh Khanh từ trong đội ngũ bước ra, áo trắng hơn tuyết, tóc dài nhẹ tung bay, cúi lạy bẩm: “Đệ tử Ngọc Kiếm Phong Tiêu Linh Khanh khiêu chiến với Diệp Trường Sinh của Kiếm Mộ.”
Diệp Thương Vân lạnh lùng nói: “Giờ ngươi chỉ là đệ tử bình thường của Ngọc Kiếm Phong, vẫn chưa có tư cách khiêu chiến với Trường Sinh.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Vậy dám hỏi Diệp tộc trưởng, làm thế nào mới có thể khiêu chiến với hắn?”
Một bên khác, Diệp Hàn Vân nói: “Đệ tử bình thường chỉ có đánh bại một đệ tử thiên kiêu, sau đó đánh bại một Thần tử mới có cơ hội khiêu chiến với Trường Sinh.”
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Thì ra đơn giản như vậy, vậy ta sẽ khiêu chiến với đệ tử thiên kiêu và Thần tử số bảy trước.”
Nghe thấy Tiêu Linh Khanh muốn khiêu chiến với mình, Diệp Diệt Đạo chẳng thèm ngó ngàng, ngạo mạn nói: “Dựa vào ngươi, cũng xứng?”
“Xứng hay không, đánh rồi mới biết.” Tiêu Linh Khanh lạnh lùng nói, nàng ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Không biết đệ tử thiên kiêu kia có đồng ý đấu với ta một trận không?”
Đệ tử chư phong sớm đã nghe qua tên húy của Tiêu Linh Khanh, Cửu Công Chúa Hoang Cổ Thần Quốc, có Vô Cấu Kiếm Thể. Tuy chỉ là đệ tử bình thường nhưng cảnh giới sớm đã vượt lên trên đệ tử thiên kiêu.
Bốn đệ tử thiên kiêu trên đỉnh Ngọc Kiếm Phong đều là bại tướng dưới tay nàng ta, đây là chuyện xảy ra một năm trước. Giờ các đệ tử hoàn toàn không biết nàng ta đã mạnh đến mức độ nào.
Tiêu Linh Khanh thấy không có ai đứng ra ứng chiến: “Tộc trưởng! Nếu đệ tử thiên kiêu không có ai bằng lòng xuất chiến thì có phải ta có thể trực tiếp khiêu chiến với Thần tử số bảy?”
Sắc mặt Diệp Thương Vân cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Không có ai dám đứng ra đấu với Cửu Công Chúa một trận sao?”
Kiếm Trì.
Đệ tử chư phong hai mặt nhìn nhau, không một người nào dám xuất chiến đánh với Tiêu Linh Khanh một trận.
Thấy cảnh này, Diệp Thương Vân lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, thắng bại không quan trọng, có dám nghênh chiến hay không lại là chuyện khác.
Đến cả dũng khí đánh một trận còn không có, vậy thì đạo tâm của bọn họ đã nát, tương lai trên con đường kiếm đạo khó mà có tiền đồ.
Kiếm Tu, tuy gãy vẫn bất khuất, như thanh kiếm trong lòng bàn tay, mỗi giờ mỗi khắc giấu mũi nhọn trong vỏ, một khi kiếm ra khỏi vỏ, chắc chắn thấy máu.
Đáng tiếc bọn họ đến cả rút kiếm cũng không dám.
Đệ tử chư phong phát giác được tầm mắt của Diệp Thương Vân và phong chủ, từng người xấu hổ cúi đầu xuống, thanh danh của Tiêu Linh Khanh truyền xa, như sấm bên tai đệ tử chư phong.
Gia nhập Ngọc Kiếm phong thời gian hai năm, một thân tu vi tăng lên một đại cảnh giới, đầu tiên là trên thực lực nghiền ép bọn họ, lại thêm Vô Cấu Kiếm Thể mạnh mẽ.
Diệp Thương Vân cười nói: “Được! Được! Được! Các ngươi đều là niềm hy vọng trong tương lai của Diệp gia, lão già này nhìn thấy các ngươi trưởng thành, rất đỗi vui mừng.”
Diệp Diệt Đạo bỗng nhiên nói: “Tộc trưởng! Diệt Đạo nghe nói vị ở Kiếm Mộ kia đã xuất quan rồi, không biết hắn có giống như nhiều đệ tử cũng đi đến Kiếm trủng tẩy lễ Kiếm Thể?”
Diệp Thương Vân nói: “Hắn sẽ đến.”
Diệp Diệt Đạo gật đầu: “Tốt nhất là như vậy! Nếu có thể được lão tổ coi trọng thì chắc chắn sẽ có điểm hơn người. Diệt Đạo muốn học hỏi hắn, tộc trưởng thấy thế nào?”
“Đương nhiên là được, gia tộc có quy định, trên buổi lễ long trọng ở Kiếm trủng, các đệ tử thức tỉnh Kiếm Thể đều có cơ hội học hỏi một lần. Ngươi muốn học hỏi Trường Sinh là chuyện tốt, giúp ích cho kiếm đạo của ngươi.”
Diệp Thương Vân chậm rãi mở miệng nói.
Sắc mặt Diệp Diệt Đạo hơi thay đổi, hắn ta có thể nghe ra ẩn ý của tộc trưởng, ý là hắn ta không bằng Diệp Trường Sinh.
Hắn ta không tin.
Bế quan năm năm, Biến Dị Kiếm Thể đã giúp hắn ta nâng cao căn cơ tu luyện lên đến Tôn Giả tầng một. Cho dù là Diệp Yêu Nhi thì hắn ta cũng không xem ra gì.
Đây là nguyên nhân tại sao hắn ta muốn trực tiếp học hỏi Diệp Trường Sinh.
Vào đúng lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hàn Vân đưa đệ tử Ngọc Kiếm Phong xuất hiện, mọi người từ trên phi kiếm bay xuống, bước đến trước lạy và nói: “Tham kiến tộc trưởng! Tham kiến các tộc lão.”
Diệp Thương Vân nói: “Đệ tử Ngọc Kiếm Phong đến rồi, Kiếm Cung thập bát phong, đệ tử trong ngoài viện đều đã đến, đại điển thức tỉnh Kiếm Thể bây giờ bắt đầu.”
“Hôm nay, tham gia đại điển thức tỉnh Kiếm Thể có Thần tử số ba Diệp Yêu Nhi, Thần tử số năm Diệp Phá Quân, Thần tử số bảy Diệp Diệt Đạo, còn có Diệp Trường Sinh chưa đến.”
“Trận khiêu chiến bây giờ bắt đầu, đệ tử chủ phong có thể tùy ý khiêu chiến với các Thần tử, người thắng trận có thể trực tiếp thay thế vị trí của Thần tử, hưởng thụ đãi ngộ của Thần tử.”
Nghe xong.
Tiêu Linh Khanh từ trong đội ngũ bước ra, áo trắng hơn tuyết, tóc dài nhẹ tung bay, cúi lạy bẩm: “Đệ tử Ngọc Kiếm Phong Tiêu Linh Khanh khiêu chiến với Diệp Trường Sinh của Kiếm Mộ.”
Diệp Thương Vân lạnh lùng nói: “Giờ ngươi chỉ là đệ tử bình thường của Ngọc Kiếm Phong, vẫn chưa có tư cách khiêu chiến với Trường Sinh.”
Tiêu Linh Khanh nói: “Vậy dám hỏi Diệp tộc trưởng, làm thế nào mới có thể khiêu chiến với hắn?”
Một bên khác, Diệp Hàn Vân nói: “Đệ tử bình thường chỉ có đánh bại một đệ tử thiên kiêu, sau đó đánh bại một Thần tử mới có cơ hội khiêu chiến với Trường Sinh.”
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Thì ra đơn giản như vậy, vậy ta sẽ khiêu chiến với đệ tử thiên kiêu và Thần tử số bảy trước.”
Nghe thấy Tiêu Linh Khanh muốn khiêu chiến với mình, Diệp Diệt Đạo chẳng thèm ngó ngàng, ngạo mạn nói: “Dựa vào ngươi, cũng xứng?”
“Xứng hay không, đánh rồi mới biết.” Tiêu Linh Khanh lạnh lùng nói, nàng ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Không biết đệ tử thiên kiêu kia có đồng ý đấu với ta một trận không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đệ tử chư phong sớm đã nghe qua tên húy của Tiêu Linh Khanh, Cửu Công Chúa Hoang Cổ Thần Quốc, có Vô Cấu Kiếm Thể. Tuy chỉ là đệ tử bình thường nhưng cảnh giới sớm đã vượt lên trên đệ tử thiên kiêu.
Bốn đệ tử thiên kiêu trên đỉnh Ngọc Kiếm Phong đều là bại tướng dưới tay nàng ta, đây là chuyện xảy ra một năm trước. Giờ các đệ tử hoàn toàn không biết nàng ta đã mạnh đến mức độ nào.
Tiêu Linh Khanh thấy không có ai đứng ra ứng chiến: “Tộc trưởng! Nếu đệ tử thiên kiêu không có ai bằng lòng xuất chiến thì có phải ta có thể trực tiếp khiêu chiến với Thần tử số bảy?”
Sắc mặt Diệp Thương Vân cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Không có ai dám đứng ra đấu với Cửu Công Chúa một trận sao?”
Kiếm Trì.
Đệ tử chư phong hai mặt nhìn nhau, không một người nào dám xuất chiến đánh với Tiêu Linh Khanh một trận.
Thấy cảnh này, Diệp Thương Vân lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, thắng bại không quan trọng, có dám nghênh chiến hay không lại là chuyện khác.
Đến cả dũng khí đánh một trận còn không có, vậy thì đạo tâm của bọn họ đã nát, tương lai trên con đường kiếm đạo khó mà có tiền đồ.
Kiếm Tu, tuy gãy vẫn bất khuất, như thanh kiếm trong lòng bàn tay, mỗi giờ mỗi khắc giấu mũi nhọn trong vỏ, một khi kiếm ra khỏi vỏ, chắc chắn thấy máu.
Đáng tiếc bọn họ đến cả rút kiếm cũng không dám.
Đệ tử chư phong phát giác được tầm mắt của Diệp Thương Vân và phong chủ, từng người xấu hổ cúi đầu xuống, thanh danh của Tiêu Linh Khanh truyền xa, như sấm bên tai đệ tử chư phong.
Gia nhập Ngọc Kiếm phong thời gian hai năm, một thân tu vi tăng lên một đại cảnh giới, đầu tiên là trên thực lực nghiền ép bọn họ, lại thêm Vô Cấu Kiếm Thể mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro