Chương 30 - Thành Lập Nhóm Giết Ngược Đám Cướp Lương Thực 2
Nước Dâng Cao 2
2024-08-07 23:27:07
"Không cho người khác, chỉ cho chị thôi." Đậu Đậu không còn sợ người lạ nữa, khăng khăng giơ quả táo lên: "Trong nhà còn nhiều lắm."
Chém gió như vậy, không biết 1801 nuôi dạy thế nào.
"Không được nói với người khác." Đậu Đậu che miệng đảm bảo: "Chỉ nói với chị thôi."
Dở khóc dở cười, Khương Ninh đành phải nhận lấy, đứa lại cho cô bé hai viên kẹo sữa.
WeChat báo có tin nhắn, là Trịnh Vĩ Lệ gửi đến: [A Ninh, nước đã ngập quá nửa tầng một rồi, nếu ngập đến tầng hai thì có tiện cho chị và Lục Vũ mượn chỗ trú một chút được không?]
Trịnh Vĩ Lệ là sinh viên trường thể dục thể thao, là quán quân giải vô địch môn võ chiến đấu tay không sinh viên toàn quốc, là bạn gái sống chung với Lục Vũ.
Lục Vũ, Trương Siêu, Khương Ninh đều là trẻ mồ côi, coi như là lớn lên cùng nhau.
Trương Siêu thiếu thốn tình cảm, chuyên tìm mấy chị gái để tán tỉnh.
Lục Vũ không có cảm giác an toàn, con trai nhưng tướng giống con gái trông như đồ sứ dễ vỡ, từ bé đến lớn được các cô gái theo đuổi, lại phải lòng Trịnh Vĩ Lệ tướng trông giống con trai, vừa gặp đã yêu vươn tay quyến rũ, nói rằng ôm ngủ rất có cảm giác an toàn.
Trịnh Vĩ Lệ rất thích Lục Vũ, coi anh ấy như báu vật, nâng niu như sợ tan chảy.
Bốn người thỉnh thoảng tụ tập, tình cảm coi như cũng tốt.
Kiếp trước điện thoại di động hết pin, kiếp này cố gắng mở mạng là đang chờ Trịnh Vĩ Lệ.
[Chị Vĩ Lệ, đồ đạc của chủ nhà chiếm một gian phòng, chỗ này của em thật sự không di chuyển được nữa, nhưng phòng 1803 còn trống, chị và Lục Vũ có thể chuyển qua đây, nhưng tốc độ phải nhanh lên, nếu lầu hai ngập, em sợ đến lúc đó sẽ bị người khác cướp đi.]
Đợi một hồi lâu, bên kia mới trả lời tin nhắn: [Được, để ý giúp chị.]
Bão và mưa to, thỉnh thoảng còn có sấm sét, chỉ khi nào cùng đường mới có thể mạo hiểm.
Trịnh Vĩ Lệ chỉ hỏi trước, cô ấy trời sinh tính cách lạc quan tích cực, bây giờ mới ngập nửa tầng, chưa chắc đã ngập lên đến tầng hai.
Thực tế là không chỉ ngập đến tầng hai, nhưng chuyện này Khương Ninh không thể tiết lộ được, dù sao thì phòng cũng trống rồi.
Đến giờ ăn, 1801 sang tìm Đậu Đậu.
Ai ngờ Đậu Đậu không muốn đi: "Không muốn, anh hai nấu cơm ăn tiêu chảy."
Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm xấu hổ: "Hôm nay làm theo công thức nấu ăn."
"Hôm qua anh hai cũng nói vậy." Đậu Đậu sợ bị đầu độc "Chị nấu ngon hơn."
Lúc này đến cả Khương Ninh cũng thấy ngại: "Nhà chị nấu mì với nước lọc, ngon lành gì chứ?"
Hoắc Dực Thâm không chiều chuộng cô bé: "Đậu Đậu."
Ngũ quan anh lạnh lùng tuấn tú, toàn thân tỏa ra vẻ lãnh đạm xa cách khó gần, mặt khi trầm xuống lại càng làm không khí lạnh lẽo hơn.
Đậu Đậu ỉu xìu trong chốc lát, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Đi tới cửa, Hoắc Dực Thâm xoay người nó: "Khương Ninh, rác ở hành lang không có quản lý dọn dẹp, hay là thương lượng một chút?"
Rác vài ngày không dọn, cho dù đóng nắp lại vẫn thối, Khương Ninh còn muốn tìm một cơ hội để xử lý, ai ngờ 1801 lại nói trước.
Môi trường công cộng không thể thương lượng, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận, trước tiên là xử lý đống rác, sau này mỗi nhà tự xử lý rác của nhà mình, không được đổ ra hành lang nữa.
Quản lý đình trệ, những hộ gia đình ở các tầng khác đều vứt rác xuống, đương nhiên Khương Ninh không có ý kiến gì, cô bịt mũi ném từng túi rác xuống.
Trịnh Vĩ Lệ có thể sẽ chuyển tới, Khương Ninh cũng nói với 1801.
1801 không có ý kiến, nhưng chỉ có 2 chìa khóa.
Đây không phải vấn đề, mấu chốt là Trịnh Vĩ Lệ biết đánh nhau, trong lúc tận thế đã nhiều lần giải vây thay cô, thậm chí có lần còn cho cô hai cân mì sợi.
Hoàn cảnh ác liệt như vậy, cô ấy có thể tặng lương thực bảo vệ tính mạng cho người khác, nhân phẩm vẫn vượt qua được khảo nghiệm.
Đáng tiếc là sau này không gặp lại nữa, sống chết ra sao cũng không ai biết.
Dù không thiếu lương thực, nhưng muốn sống sót ở thời kỳ tận thế đầy rẫy tội ác, một mình chiến đấu thì quả là ảo tưởng viển vông.
Nhất là những cô gái sống một mình, trông yếu đuối đáng thương lại có chút nhan sắc, sẽ bị người hết lương thực nghĩ đến đầu tiên.
Mạnh đến mấy cũng không thể phòng bị hết được.
Nếu có cơ hội, cô không ngại tìm bạn đồng hành.
Về nhà tắm rửa thay quần áo, mấy ngày nay cô đã làm rất nhiều món ăn có gia vị đậm đà, cộng lại đủ ăn bốn năm tháng, mấy ngày tới có thể làm các món ăn nhạt, như sủi cảo, mì sợi, cháo bát bảo, chè đậu xanh..., đến lúc đó là có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Bão vẫn tiếp tục, mưa lớn đã giảm bớt đôi chút, nhưng mực nước vẫn tiếp tục dâng cao...
Chém gió như vậy, không biết 1801 nuôi dạy thế nào.
"Không được nói với người khác." Đậu Đậu che miệng đảm bảo: "Chỉ nói với chị thôi."
Dở khóc dở cười, Khương Ninh đành phải nhận lấy, đứa lại cho cô bé hai viên kẹo sữa.
WeChat báo có tin nhắn, là Trịnh Vĩ Lệ gửi đến: [A Ninh, nước đã ngập quá nửa tầng một rồi, nếu ngập đến tầng hai thì có tiện cho chị và Lục Vũ mượn chỗ trú một chút được không?]
Trịnh Vĩ Lệ là sinh viên trường thể dục thể thao, là quán quân giải vô địch môn võ chiến đấu tay không sinh viên toàn quốc, là bạn gái sống chung với Lục Vũ.
Lục Vũ, Trương Siêu, Khương Ninh đều là trẻ mồ côi, coi như là lớn lên cùng nhau.
Trương Siêu thiếu thốn tình cảm, chuyên tìm mấy chị gái để tán tỉnh.
Lục Vũ không có cảm giác an toàn, con trai nhưng tướng giống con gái trông như đồ sứ dễ vỡ, từ bé đến lớn được các cô gái theo đuổi, lại phải lòng Trịnh Vĩ Lệ tướng trông giống con trai, vừa gặp đã yêu vươn tay quyến rũ, nói rằng ôm ngủ rất có cảm giác an toàn.
Trịnh Vĩ Lệ rất thích Lục Vũ, coi anh ấy như báu vật, nâng niu như sợ tan chảy.
Bốn người thỉnh thoảng tụ tập, tình cảm coi như cũng tốt.
Kiếp trước điện thoại di động hết pin, kiếp này cố gắng mở mạng là đang chờ Trịnh Vĩ Lệ.
[Chị Vĩ Lệ, đồ đạc của chủ nhà chiếm một gian phòng, chỗ này của em thật sự không di chuyển được nữa, nhưng phòng 1803 còn trống, chị và Lục Vũ có thể chuyển qua đây, nhưng tốc độ phải nhanh lên, nếu lầu hai ngập, em sợ đến lúc đó sẽ bị người khác cướp đi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi một hồi lâu, bên kia mới trả lời tin nhắn: [Được, để ý giúp chị.]
Bão và mưa to, thỉnh thoảng còn có sấm sét, chỉ khi nào cùng đường mới có thể mạo hiểm.
Trịnh Vĩ Lệ chỉ hỏi trước, cô ấy trời sinh tính cách lạc quan tích cực, bây giờ mới ngập nửa tầng, chưa chắc đã ngập lên đến tầng hai.
Thực tế là không chỉ ngập đến tầng hai, nhưng chuyện này Khương Ninh không thể tiết lộ được, dù sao thì phòng cũng trống rồi.
Đến giờ ăn, 1801 sang tìm Đậu Đậu.
Ai ngờ Đậu Đậu không muốn đi: "Không muốn, anh hai nấu cơm ăn tiêu chảy."
Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm xấu hổ: "Hôm nay làm theo công thức nấu ăn."
"Hôm qua anh hai cũng nói vậy." Đậu Đậu sợ bị đầu độc "Chị nấu ngon hơn."
Lúc này đến cả Khương Ninh cũng thấy ngại: "Nhà chị nấu mì với nước lọc, ngon lành gì chứ?"
Hoắc Dực Thâm không chiều chuộng cô bé: "Đậu Đậu."
Ngũ quan anh lạnh lùng tuấn tú, toàn thân tỏa ra vẻ lãnh đạm xa cách khó gần, mặt khi trầm xuống lại càng làm không khí lạnh lẽo hơn.
Đậu Đậu ỉu xìu trong chốc lát, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Đi tới cửa, Hoắc Dực Thâm xoay người nó: "Khương Ninh, rác ở hành lang không có quản lý dọn dẹp, hay là thương lượng một chút?"
Rác vài ngày không dọn, cho dù đóng nắp lại vẫn thối, Khương Ninh còn muốn tìm một cơ hội để xử lý, ai ngờ 1801 lại nói trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Môi trường công cộng không thể thương lượng, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận, trước tiên là xử lý đống rác, sau này mỗi nhà tự xử lý rác của nhà mình, không được đổ ra hành lang nữa.
Quản lý đình trệ, những hộ gia đình ở các tầng khác đều vứt rác xuống, đương nhiên Khương Ninh không có ý kiến gì, cô bịt mũi ném từng túi rác xuống.
Trịnh Vĩ Lệ có thể sẽ chuyển tới, Khương Ninh cũng nói với 1801.
1801 không có ý kiến, nhưng chỉ có 2 chìa khóa.
Đây không phải vấn đề, mấu chốt là Trịnh Vĩ Lệ biết đánh nhau, trong lúc tận thế đã nhiều lần giải vây thay cô, thậm chí có lần còn cho cô hai cân mì sợi.
Hoàn cảnh ác liệt như vậy, cô ấy có thể tặng lương thực bảo vệ tính mạng cho người khác, nhân phẩm vẫn vượt qua được khảo nghiệm.
Đáng tiếc là sau này không gặp lại nữa, sống chết ra sao cũng không ai biết.
Dù không thiếu lương thực, nhưng muốn sống sót ở thời kỳ tận thế đầy rẫy tội ác, một mình chiến đấu thì quả là ảo tưởng viển vông.
Nhất là những cô gái sống một mình, trông yếu đuối đáng thương lại có chút nhan sắc, sẽ bị người hết lương thực nghĩ đến đầu tiên.
Mạnh đến mấy cũng không thể phòng bị hết được.
Nếu có cơ hội, cô không ngại tìm bạn đồng hành.
Về nhà tắm rửa thay quần áo, mấy ngày nay cô đã làm rất nhiều món ăn có gia vị đậm đà, cộng lại đủ ăn bốn năm tháng, mấy ngày tới có thể làm các món ăn nhạt, như sủi cảo, mì sợi, cháo bát bảo, chè đậu xanh..., đến lúc đó là có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Bão vẫn tiếp tục, mưa lớn đã giảm bớt đôi chút, nhưng mực nước vẫn tiếp tục dâng cao...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro