Khởi Đầu Vô Hạn...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Cố Cảnh Thịnh cố gắng không để bản thân tập trung vào đôi mắt ngày càng đỏ sẫm của con thỏ, nhưng ánh mắt nghịch ngợm của cô chẳng lúc nào là nghe theo lời khuyên của đại não.
——Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, nếu cô có thể khống chế bản thân thì đã không thức khuya đọc tiểu thuyết, gọi đồ ăn đêm, vứt máy chạy bộ sang một góc hay ném được đống snack khoai tây chiên, chocolate với coca cola vào thùng rác hết rồi.
Cố Cảnh Thịnh dựa người vào ghế, thả lỏng cơ thể, bẻ các khớp ngón tay để ép mình tập trung. Nếu phán đoán của cô về bài hát mà Chu Thanh Thanh lựa chọn và bối cảnh của nó là chính xác, thì lá bài của cô ta chắc hẳn là [Trai đẹp đi lạc trong vườn hoa].
Người đàn ông được vẽ trên lá bài được bao quanh bởi những bông hoa trong vườn, anh ta dùng tay phải để hái một nhành hoa và đang say mê hít hà hương thơm từ những bông hoa khác.
Cố Cảnh Thịnh thực không muốn đoán xem người đàn ông này ngửi được mùi gì, vì dù sao trong mỗi một bông hoa đều có một cô gái trẻ chỉ còn lại cái đầu, mắt thì đang nhắm nằm ở giữa. Ở điều kiện này thì mùi hôi miệng đã là một liên tưởng cực kỳ tốt bụng rồi đấy.
Trước khi đếm ngược kết thúc, Cố Cảnh Thịnh đã bỏ phiếu bầu của mình, nhìn hành động thì có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm cô đang không ngừng lo lắng. Đây là hình ảnh điển hình chân thực để miêu tả cho câu “Trông thì bình tĩnh như chú chó già, nhưng lại luống cuống hơn bất kỳ ai”—— Chơi game không kích thích, liều mạng mới kích thích TAT.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Kết thúc đếm ngược và bắt đầu tính điểm.]
Sau khi nhận được tin nhắn mới, tai thỏ trắng bắt đầu động đậy, đầu hướng về phía Cố Cảnh Thịnh. Bị đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Chờ đã, đây là có ý gì? Không lẽ mình đoán sai rồi?
Cơ thể Cố Cảnh Thịnh trong nháy mắt cứng đờ, từng lớp biểu bì từ đầu đến chân đều kêu gào muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể vẫn luôn dính chặt vào chiếc ghế, cuối cùng cô chỉ có thể tâm như tro tàn mà dựa người vào ghế, bắt đầu sám hối trước khi chết – nếu có kiến thức âm nhạc quá phong phú là sai, thì cô nguyện trốn học đến hết kiếp sau.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Số điểm người chơi 08321-6 đạt được: 4
Lưu ý: Người chơi thân mến, bạn đã tìm thấy cà rốt chưa nào?]
Cố Cảnh Thịnh mặt vô cảm suy nghĩ, nếu hiện tại cô lên taobao để đặt cà rốt cho con thỏ này ngay lập tức rồi sau đó chọn chuyển phát hoả tốc thì gói hàng có thể được mang tới trước khi con thỏ này nhấm nháp cô xong không.
Nhưng…..
Cố Cảnh Thịnh nhìn động từ trước từ “cà rốt” trong tin nhắn, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, điên cuồng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không có củ cà rốt nào ở dưới ghế.
Trên bàn cũng không có – ngoại trừ việc không cách nào để mở bên trong mặt bàn này ra để kiểm tra thì các bộ phận khác đều theo phong cách không thể nào đơn giản hơn được, nhìn một cái là có thể thấy rõ.
Một mùi tanh của rỉ sắt xông ra từ cái miệng sâu hoắm của con quái vật nhỏ.
Cố Cảnh Thịnh khống chế để cơ thể mình không phát run, vội vàng đút hai tay vào túi áo, vừa rồi khi điều chỉnh lại tư thế, cô cảm nhận được một bên vạt áo khoác có thêm cái gì đó, nặng hơn bình thường nhiều.
Quả nhiên trong túi tìm thấy bốn củ cà rốt không biết từ đâu ra.
Số lượng cà rốt tương đồng với số điểm cô đạt được trong trò chơi khiến Cố Cảnh Thịnh không thể không nghi ngờ về sự liên quan chặt chẽ này. Cùng lúc đó sau lưng cô đổ một tầng mồ hôi lạnh ——chỉ cần chậm một chút thì con quái vật này đã nhảy tới đây để tìm miếng mồi ngon là cô rồi, còn về chi tiết cụ thể thể nào thì có thể tham khảo thêm tại vết xe đổ của Nhậm Tùng Sinh.
Cô nhanh chóng cầm trên tay một củ cà rốt màu đỏ tươi ném vào miệng con thỏ, con quái vật nhỏ cứ nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng khôi phục hình dạng miệng trở về kích thước ban đầu —— Cố Cảnh Thịnh để ý thấy màu sắc con ngươi của nó đã đậm đến mức trở thành màu đỏ sẫm rồi.
Trong khi con thỏ đang ăn, hai trong số năm tấm rèm tuyết ở xung quanh Cố Cảnh Thịnh được kéo lên, lộ ra hai xác chết không đầu phía sau, là 08321-2 Tưởng Nghiêm cùng với——
08321-1, Chu Thanh Thanh.
Cố Cảnh Thịnh nhìn chiếc váy mày xanh da trời bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, ngừng thở trong giây lát – Theo quy tắc của trò chơi, nếu cô có thể nhận được 4 điểm thì điều này chứng minh lựa chọn của cô là đúng, hơn nữa trong số người chơi khác thì chắc chắn có ít nhất 1 phiếu bầu sai.
Vì vậy sau vòng chơi này, điểm của người miêu tả phải là 3.
Trong trường hợp này thì chỉ có một khả năng, Chu Thanh Thanh vẫn bị con thỏ tấn công nhưng không tìm thấy củ cà rốt trong thời gian quy định.
Cố Cảnh Thịnh đã hiểu ra, hệ thống này đã copy paste lại cơ chế khen thưởng của một trò chơi rác nào đó – đối phương chỉ chịu trách nhiệm gửi vật phẩm tới, còn tìm thấy “hòm thư” hay không thì phụ thuộc vào bản lĩnh cuả người chơi rồi.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau khi kiểm tra, số người chơi còn sống trong phòng 08321 là: 4
Số người chơi dự bị: 4
Số người chơi chính thức: 0
Có tăng số lượng người chơi hay không: Không]
Cố Cảnh Thịnh suýt chút nữa gắn luôn cái màn hình điện thoại lên chóp mũi của mình, sắc mặt tái nhợt, không biết là do ánh sáng từ điện thoại chiếu vào hay là do các tế bào hồng cầu hiện nay đang đình công tập thể.
Chơi đến bây giờ thì cô đã hiểu rồi, cái trò chơi “tuyệt không tả xiết” này phải có ít nhất 3 người mới có thể chơi được, mà hiện nay mới chỉ qua một vòng, chưa đầy 30 phút thì nhân số đã ít đi gần một nửa.
Với cái tốc độ này thì phòng 08321 có thể kết thúc boardgame một cách nhanh chóng —— bằng cách là tất cả người chơi cùng nhau thăng thiên.
Cố Cảnh Thịnh không tin là khi còn lại hai người chơi, “Boardgame Vui Vẻ” sẽ cho phép họ đoán bài của nhau mà không gặp trở ngại gì, khi đó cũng có thể thêm người chơi, hoặc là…
Quên đi, Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, cô thà tình nguyện bị thiên thạch ghé thăm lần nữa còn hơn là phải tiếp tục suy nghĩ về việc này.
——Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, nếu cô có thể khống chế bản thân thì đã không thức khuya đọc tiểu thuyết, gọi đồ ăn đêm, vứt máy chạy bộ sang một góc hay ném được đống snack khoai tây chiên, chocolate với coca cola vào thùng rác hết rồi.
Cố Cảnh Thịnh dựa người vào ghế, thả lỏng cơ thể, bẻ các khớp ngón tay để ép mình tập trung. Nếu phán đoán của cô về bài hát mà Chu Thanh Thanh lựa chọn và bối cảnh của nó là chính xác, thì lá bài của cô ta chắc hẳn là [Trai đẹp đi lạc trong vườn hoa].
Người đàn ông được vẽ trên lá bài được bao quanh bởi những bông hoa trong vườn, anh ta dùng tay phải để hái một nhành hoa và đang say mê hít hà hương thơm từ những bông hoa khác.
Cố Cảnh Thịnh thực không muốn đoán xem người đàn ông này ngửi được mùi gì, vì dù sao trong mỗi một bông hoa đều có một cô gái trẻ chỉ còn lại cái đầu, mắt thì đang nhắm nằm ở giữa. Ở điều kiện này thì mùi hôi miệng đã là một liên tưởng cực kỳ tốt bụng rồi đấy.
Trước khi đếm ngược kết thúc, Cố Cảnh Thịnh đã bỏ phiếu bầu của mình, nhìn hành động thì có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm cô đang không ngừng lo lắng. Đây là hình ảnh điển hình chân thực để miêu tả cho câu “Trông thì bình tĩnh như chú chó già, nhưng lại luống cuống hơn bất kỳ ai”—— Chơi game không kích thích, liều mạng mới kích thích TAT.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Kết thúc đếm ngược và bắt đầu tính điểm.]
Sau khi nhận được tin nhắn mới, tai thỏ trắng bắt đầu động đậy, đầu hướng về phía Cố Cảnh Thịnh. Bị đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Chờ đã, đây là có ý gì? Không lẽ mình đoán sai rồi?
Cơ thể Cố Cảnh Thịnh trong nháy mắt cứng đờ, từng lớp biểu bì từ đầu đến chân đều kêu gào muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể vẫn luôn dính chặt vào chiếc ghế, cuối cùng cô chỉ có thể tâm như tro tàn mà dựa người vào ghế, bắt đầu sám hối trước khi chết – nếu có kiến thức âm nhạc quá phong phú là sai, thì cô nguyện trốn học đến hết kiếp sau.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Số điểm người chơi 08321-6 đạt được: 4
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu ý: Người chơi thân mến, bạn đã tìm thấy cà rốt chưa nào?]
Cố Cảnh Thịnh mặt vô cảm suy nghĩ, nếu hiện tại cô lên taobao để đặt cà rốt cho con thỏ này ngay lập tức rồi sau đó chọn chuyển phát hoả tốc thì gói hàng có thể được mang tới trước khi con thỏ này nhấm nháp cô xong không.
Nhưng…..
Cố Cảnh Thịnh nhìn động từ trước từ “cà rốt” trong tin nhắn, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, điên cuồng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không có củ cà rốt nào ở dưới ghế.
Trên bàn cũng không có – ngoại trừ việc không cách nào để mở bên trong mặt bàn này ra để kiểm tra thì các bộ phận khác đều theo phong cách không thể nào đơn giản hơn được, nhìn một cái là có thể thấy rõ.
Một mùi tanh của rỉ sắt xông ra từ cái miệng sâu hoắm của con quái vật nhỏ.
Cố Cảnh Thịnh khống chế để cơ thể mình không phát run, vội vàng đút hai tay vào túi áo, vừa rồi khi điều chỉnh lại tư thế, cô cảm nhận được một bên vạt áo khoác có thêm cái gì đó, nặng hơn bình thường nhiều.
Quả nhiên trong túi tìm thấy bốn củ cà rốt không biết từ đâu ra.
Số lượng cà rốt tương đồng với số điểm cô đạt được trong trò chơi khiến Cố Cảnh Thịnh không thể không nghi ngờ về sự liên quan chặt chẽ này. Cùng lúc đó sau lưng cô đổ một tầng mồ hôi lạnh ——chỉ cần chậm một chút thì con quái vật này đã nhảy tới đây để tìm miếng mồi ngon là cô rồi, còn về chi tiết cụ thể thể nào thì có thể tham khảo thêm tại vết xe đổ của Nhậm Tùng Sinh.
Cô nhanh chóng cầm trên tay một củ cà rốt màu đỏ tươi ném vào miệng con thỏ, con quái vật nhỏ cứ nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng khôi phục hình dạng miệng trở về kích thước ban đầu —— Cố Cảnh Thịnh để ý thấy màu sắc con ngươi của nó đã đậm đến mức trở thành màu đỏ sẫm rồi.
Trong khi con thỏ đang ăn, hai trong số năm tấm rèm tuyết ở xung quanh Cố Cảnh Thịnh được kéo lên, lộ ra hai xác chết không đầu phía sau, là 08321-2 Tưởng Nghiêm cùng với——
08321-1, Chu Thanh Thanh.
Cố Cảnh Thịnh nhìn chiếc váy mày xanh da trời bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, ngừng thở trong giây lát – Theo quy tắc của trò chơi, nếu cô có thể nhận được 4 điểm thì điều này chứng minh lựa chọn của cô là đúng, hơn nữa trong số người chơi khác thì chắc chắn có ít nhất 1 phiếu bầu sai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy sau vòng chơi này, điểm của người miêu tả phải là 3.
Trong trường hợp này thì chỉ có một khả năng, Chu Thanh Thanh vẫn bị con thỏ tấn công nhưng không tìm thấy củ cà rốt trong thời gian quy định.
Cố Cảnh Thịnh đã hiểu ra, hệ thống này đã copy paste lại cơ chế khen thưởng của một trò chơi rác nào đó – đối phương chỉ chịu trách nhiệm gửi vật phẩm tới, còn tìm thấy “hòm thư” hay không thì phụ thuộc vào bản lĩnh cuả người chơi rồi.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau khi kiểm tra, số người chơi còn sống trong phòng 08321 là: 4
Số người chơi dự bị: 4
Số người chơi chính thức: 0
Có tăng số lượng người chơi hay không: Không]
Cố Cảnh Thịnh suýt chút nữa gắn luôn cái màn hình điện thoại lên chóp mũi của mình, sắc mặt tái nhợt, không biết là do ánh sáng từ điện thoại chiếu vào hay là do các tế bào hồng cầu hiện nay đang đình công tập thể.
Chơi đến bây giờ thì cô đã hiểu rồi, cái trò chơi “tuyệt không tả xiết” này phải có ít nhất 3 người mới có thể chơi được, mà hiện nay mới chỉ qua một vòng, chưa đầy 30 phút thì nhân số đã ít đi gần một nửa.
Với cái tốc độ này thì phòng 08321 có thể kết thúc boardgame một cách nhanh chóng —— bằng cách là tất cả người chơi cùng nhau thăng thiên.
Cố Cảnh Thịnh không tin là khi còn lại hai người chơi, “Boardgame Vui Vẻ” sẽ cho phép họ đoán bài của nhau mà không gặp trở ngại gì, khi đó cũng có thể thêm người chơi, hoặc là…
Quên đi, Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, cô thà tình nguyện bị thiên thạch ghé thăm lần nữa còn hơn là phải tiếp tục suy nghĩ về việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro