Thoát Khỏi Bệnh...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Sau lưng bốn người chơi là cửa thang máy đang toả ra ánh sáng kim loại, trên đầu bọn họ là chiếc đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, lập loè lúc sáng lúc tối, độ sáng có hạn, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh người chơi, còn về phía sâu bên trong hành lang có gì hay không thì hoàn toàn không thể phán đoán.
Vách tường hai bên hành lang cũng như dưới chân sàn nhà đều bị lấm lem bởi nhiều vết bẩn bất quy tắc, tựa như vết máu khô đọng lại.
Cố Cảnh Thịnh nhanh chóng cảm nhận được một loại áp lực kỳ quái, loại áp lực này không chỉ ảnh hưởng tới tinh thần của cô mà kể từ sau khi tiến vào phó bản, cô còn nhận ra sức mạnh, sự nhanh nhẹn và thể lực của mình đều có chút vi diệu giảm xuống.
Trừ việc này ra, điều Cố Cảnh Thịnh quan tâm nhất lúc này đó là sự biến hoá về trang phục của họ.
Quần áo bên trong vẫn được giữ nguyên, nhưng chiếc áo khoác của cô bây giờ lại biến thành một chiếc áo blouse trắng bẩn thỉu.
Cái này chắc được xem như…Cosplay?
Người trẻ tuổi hơn trong số hai người lạ mặt lặng lẽ quan sát bọn họ một lúc, nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt gầy gò của anh ta: “Còn có cả X Quân nữa? Hoá ra mấy người cũng là ba người cùng nhau tiến vào phó bản à?”
Cố Cảnh Thịnh không nói gì, Vệ Gia Thời cẩn thận gật đầu.
“Tôi là Tiểu La, còn vị này... hai người cứ gọi anh ấy là anh Phương là được.”
“Tiểu La tiên sinh, Phương tiên sinh.” Cố Cảnh Thịnh khách khí gật đầu, rồi trước tiên chỉ vào mình, sau lại chỉ Vệ Gia Thời, theo thứ tự giới thiệu nói: “Y Quân, W Quân.”
Anh Phương hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt anh ta còn lạnh hơn cả màu chủ đạo của phó bản lúc này.
Ánh mắt Tiểu La vẫn luôn dừng lại trên người Cố Cảnh Thịnh, cười tủm tỉm nói: “May mắn ghê, không ngờ tới trong game còn có thể gặp được một chị gái xinh đẹp, tôi đột nhiên thấy thích cái phó bản này hơn rồi đấy.”
Cố Cảnh Thịnh liếc mắt nhìn cậu ta, lấy lệ nói: “Cậu cũng là một anh bạn nhỏ trông khá đáng yêu đấy.”
Ngay sau đó, từ trong túi người chơi truyền đến một tiếng rung.
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Cập nhật quy tắc trò chơi.
Quy tắc: 1. Phó bản này cho phép người chơi trong cùng một phòng trao đổi tin tức thông qua tin nhắn, nhưng chỉ giới hạn một lần trong một vòng chơi.
2. Trao đổi thông tin sẽ được hiển thị dưới hình thức công khai.
3. Trước khi thoát khỏi bệnh viện, bất cứ hành vi bạo lực nào giữa người chơi và dân bản địa đều không có hạn chế.
4. Bạn là người sợ bóng tối vậy nên không thể di chuyển trong môi trường không có ánh đèn.
Điều kiện qua cửa:
(Độ khó thấp) Thật đáng tiếc làm sao, phó bản cấp độ bình thường sẽ không thể dùng cấp thấp để vượt qua.
(Độ khó bình thường) Nhớ sống sót mà không để bị bắt nha, và nếu bạn may mắn thì có lẽ…
(Độ khó trung cấp) Thành công thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang.
(Độ khó cao cấp) ???
(???) ???
Thành tựu đặc biệt: Chưa mở khoá]
Cố Cảnh Thịnh đọc lướt nhanh qua tin nhắn, nhướn mày đầy thích thú —— từ việc phân tích một vài quy tắc mà nói, có vẻ như việc những người chơi cùng phòng phải tách ra để hoạt động riêng lẻ là một sự sắp xếp bắt buộc của [Boardgame Vui Vẻ], hơn nữa sẽ khá khó mà nửa đường gặp được nhau. Từ “thoát” trong quy tắc thứ 3 đã chứng tỏ rằng, những người bản địa trong toà nhà này không chỉ nguy hiểm mà thực lực trung bình của họ chắc chắn sẽ mạnh hơn những người chơi ở đây; đối với quy tắc thứ 3 mà nói, kết hợp tình huống trước mặt với chiếc áo blouse trắng trên người, bọn họ đã bị áp đặt về thiết lập nhân vật của mình rồi…
“Vãi!”
Sau khi nhận được tin nhắn, nụ cười trên mặt Tiểu La cũng được thu liễm hơn nhiều, cậu ta thử cố gắng tiến sâu hơn vào hành lang, nhưng dù có chạy nhanh đến đâu đi nữa, thì cũng phải dừng lại ở khoảnh khắc trước khi tiến vào bóng tối.
Tất cả đều mang theo điện thoại di động bên mình, nhưng ánh sáng trên màn hình do Boardgame Vui Vẻ sản xuất hoàn toàn là không đủ để xua tan bóng tối bên trong phó bản.
“Gầmmmm——”
Tiếng gào thét như của dã thú, ngập tràn sát ý từ đằng xa truyền đến.
Cố Cảnh Thịnh nói với Vệ Gia Thời: “Đây hẳn là một loại nhắc nhớ về thời gian.”
Lời nói của cô cũng nhanh chóng được xác nhận sau đó——
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bây giờ là [vòng đầu tiên] của người chơi, xin hãy chú ý thời gian.]
Ngay lúc cô nhận được tin nhắn, chiếc đèn tiết kiệm năng lượng trên đầu lúc này bỗng zừ~ zừ~ hai tiếng, khi ánh sáng dần dần biến mất, Cố Cảnh Thịnh thề có chúa là cô nhìn thấy những vết sậm trên mặt đất biến thành chữ “Start!” màu đỏ tươi.
Vệ Gia Thời chần chừ: “Vừa rồi…”
Cố Cảnh Thịnh thấp giọng nói: “Start — trò chơi này bắt đầu rồi.”
Vách tường hai bên hành lang cũng như dưới chân sàn nhà đều bị lấm lem bởi nhiều vết bẩn bất quy tắc, tựa như vết máu khô đọng lại.
Cố Cảnh Thịnh nhanh chóng cảm nhận được một loại áp lực kỳ quái, loại áp lực này không chỉ ảnh hưởng tới tinh thần của cô mà kể từ sau khi tiến vào phó bản, cô còn nhận ra sức mạnh, sự nhanh nhẹn và thể lực của mình đều có chút vi diệu giảm xuống.
Trừ việc này ra, điều Cố Cảnh Thịnh quan tâm nhất lúc này đó là sự biến hoá về trang phục của họ.
Quần áo bên trong vẫn được giữ nguyên, nhưng chiếc áo khoác của cô bây giờ lại biến thành một chiếc áo blouse trắng bẩn thỉu.
Cái này chắc được xem như…Cosplay?
Người trẻ tuổi hơn trong số hai người lạ mặt lặng lẽ quan sát bọn họ một lúc, nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt gầy gò của anh ta: “Còn có cả X Quân nữa? Hoá ra mấy người cũng là ba người cùng nhau tiến vào phó bản à?”
Cố Cảnh Thịnh không nói gì, Vệ Gia Thời cẩn thận gật đầu.
“Tôi là Tiểu La, còn vị này... hai người cứ gọi anh ấy là anh Phương là được.”
“Tiểu La tiên sinh, Phương tiên sinh.” Cố Cảnh Thịnh khách khí gật đầu, rồi trước tiên chỉ vào mình, sau lại chỉ Vệ Gia Thời, theo thứ tự giới thiệu nói: “Y Quân, W Quân.”
Anh Phương hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt anh ta còn lạnh hơn cả màu chủ đạo của phó bản lúc này.
Ánh mắt Tiểu La vẫn luôn dừng lại trên người Cố Cảnh Thịnh, cười tủm tỉm nói: “May mắn ghê, không ngờ tới trong game còn có thể gặp được một chị gái xinh đẹp, tôi đột nhiên thấy thích cái phó bản này hơn rồi đấy.”
Cố Cảnh Thịnh liếc mắt nhìn cậu ta, lấy lệ nói: “Cậu cũng là một anh bạn nhỏ trông khá đáng yêu đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó, từ trong túi người chơi truyền đến một tiếng rung.
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Cập nhật quy tắc trò chơi.
Quy tắc: 1. Phó bản này cho phép người chơi trong cùng một phòng trao đổi tin tức thông qua tin nhắn, nhưng chỉ giới hạn một lần trong một vòng chơi.
2. Trao đổi thông tin sẽ được hiển thị dưới hình thức công khai.
3. Trước khi thoát khỏi bệnh viện, bất cứ hành vi bạo lực nào giữa người chơi và dân bản địa đều không có hạn chế.
4. Bạn là người sợ bóng tối vậy nên không thể di chuyển trong môi trường không có ánh đèn.
Điều kiện qua cửa:
(Độ khó thấp) Thật đáng tiếc làm sao, phó bản cấp độ bình thường sẽ không thể dùng cấp thấp để vượt qua.
(Độ khó bình thường) Nhớ sống sót mà không để bị bắt nha, và nếu bạn may mắn thì có lẽ…
(Độ khó trung cấp) Thành công thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang.
(Độ khó cao cấp) ???
(???) ???
Thành tựu đặc biệt: Chưa mở khoá]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Thịnh đọc lướt nhanh qua tin nhắn, nhướn mày đầy thích thú —— từ việc phân tích một vài quy tắc mà nói, có vẻ như việc những người chơi cùng phòng phải tách ra để hoạt động riêng lẻ là một sự sắp xếp bắt buộc của [Boardgame Vui Vẻ], hơn nữa sẽ khá khó mà nửa đường gặp được nhau. Từ “thoát” trong quy tắc thứ 3 đã chứng tỏ rằng, những người bản địa trong toà nhà này không chỉ nguy hiểm mà thực lực trung bình của họ chắc chắn sẽ mạnh hơn những người chơi ở đây; đối với quy tắc thứ 3 mà nói, kết hợp tình huống trước mặt với chiếc áo blouse trắng trên người, bọn họ đã bị áp đặt về thiết lập nhân vật của mình rồi…
“Vãi!”
Sau khi nhận được tin nhắn, nụ cười trên mặt Tiểu La cũng được thu liễm hơn nhiều, cậu ta thử cố gắng tiến sâu hơn vào hành lang, nhưng dù có chạy nhanh đến đâu đi nữa, thì cũng phải dừng lại ở khoảnh khắc trước khi tiến vào bóng tối.
Tất cả đều mang theo điện thoại di động bên mình, nhưng ánh sáng trên màn hình do Boardgame Vui Vẻ sản xuất hoàn toàn là không đủ để xua tan bóng tối bên trong phó bản.
“Gầmmmm——”
Tiếng gào thét như của dã thú, ngập tràn sát ý từ đằng xa truyền đến.
Cố Cảnh Thịnh nói với Vệ Gia Thời: “Đây hẳn là một loại nhắc nhớ về thời gian.”
Lời nói của cô cũng nhanh chóng được xác nhận sau đó——
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bây giờ là [vòng đầu tiên] của người chơi, xin hãy chú ý thời gian.]
Ngay lúc cô nhận được tin nhắn, chiếc đèn tiết kiệm năng lượng trên đầu lúc này bỗng zừ~ zừ~ hai tiếng, khi ánh sáng dần dần biến mất, Cố Cảnh Thịnh thề có chúa là cô nhìn thấy những vết sậm trên mặt đất biến thành chữ “Start!” màu đỏ tươi.
Vệ Gia Thời chần chừ: “Vừa rồi…”
Cố Cảnh Thịnh thấp giọng nói: “Start — trò chơi này bắt đầu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro