Thoát Khỏi Bệnh...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Cửa thang máy phía sau chẳng những không có nút bấm bên cạnh mà phía trên cũng không có biển báo tầng, nếu không phải cô nghe thấy tiếng thang máy vận hành lúc tải xuống phó bản, Cố Cảnh Thịnh cũng sẽ hoài nghi bọn họ có thật sự đi ra từ nơi này hay không.
Tiểu La thử tiến lên để cậy cửa thang máy, sau đó bị anh Phương ngăn cản, giọng nói trầm thấp:
“Nhớ phải cẩn thận, quái vật có thể xông ra đấy.”
Tiểu La nhíu mày: “Từ gợi ý trước đó thì những con quái vật bên trong chính là bệnh nhân của cái bệnh viên tâm thần này đúng không? Chúng ta hiện giờ đang tạm thời đóng vai bác sĩ à?”
Không ai trả lời câu hỏi của Tiểu La.
Hành lang trên tường treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, trên đó có dán một số thông báo, nhưng đã bị những vết máu khô cũ che mờ đi hoàn toàn.
Mà cho dù không bị làm mờ đi nữa thì Cố Cảnh Thịnh cũng chẳng có bao nhiêu tự tin trong việc đọc hiểu thứ này, xét thấy từ “start” vừa xuất hiện ban nãy, cô đoán chắc nếu muốn thu thập đủ manh mối trong phó bản lần này, sẽ cần dùng tới bản lĩnh của bạn học Vệ Gia Thời rồi.
Mặc dù không thể thấy rõ thông báo, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn dùng tay kéo bảng hiệu gỗ xuống, để lộ ra số “3” la mã (III) ở đằng sau.
“Ba?” Tiểu La lẩm bẩm, nói: “Vậy bây giờ chúng ta đang ở tầng 3 à?”
Anh Phương hiểu rõ tính cách bạn cùng phòng của mình, chỉ đơn giản nói: “Cho dù có ở tầng 1 đi nữa thì cậu cũng không thể nhảy ra ngoài cửa sổ mà thông qua phó bản đâu.”
Tiểu La thở dài tiếc nuối.
Ngoài những chiếc đèn tiết kiệm năng lượng trên cao và bảng thông báo trên tường, hành lang này còn có thêm một cánh cửa.
Cả bốn người đều thấy nhìn thấy cánh cửa này, nhưng không ai chủ động tiến tới mở.
“Bang! Bang! Bang!”
Âm thanh của vật nặng đập xuống mặt đất truyền tới, xét theo khoảng cách thì có vẻ gần hơn tiếng gào rú lúc nãy nhiều.
Không có thời gian để chậm trễ, Cố Cảnh Thịnh thuần thục sử dụng đạo cụ trên người mình — vầng hào quang [Bạn tốt thám tử] trên đầu, cộng thêm việc chuẩn bị kích hoạt [Cơn thịnh nộ của Newton] bất cứ lúc nào.
Tiểu La cùng anh Phương thấy vậy liền trao đổi bằng ánh mắt.
Vệ Gia Thời thấy khá lo lắng, ngăn cản cô: “Không thì để tôi…”
Cố Cảnh Thịnh ngắt lời cậu ta: “Sẽ khiến tôi an tâm hơn.” Tiến lên một bước, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Mùi khét cùng bụi bặm tràn ra từ khe cửa khiến Cố Cảnh Thịnh cảm thấy rất khó chịu, nhờ ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng tìm được công tắc đèn.
“Tạch.”
Khi đèn được bật sáng, lực cản của bóng tối ngăn cản họ đi vào lập tức biến mất, Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy trên sàn nhà, trên tường hay thậm chí là trên trần nhà đều có đầy những vết cháy, như thể bị lửa thiêu rụi.
Đây hình như là một văn phòng, bàn ghế bên trong hầu hết đã bị cháy thành than, tài liệu trên đó cũng đã trở thành một nắm tro xám trắng, nhưng dù sao trong cái rủi cũng có cái may, hai kệ tủ kính ở bên cạnh do cách xa nguồn lửa nên bị ảnh hưởng khá ít.
Cố Cảnh Thịnh mở chiếc tủ bên trái trước, lấy cuốn sổ notebook màu đen duy nhất bên trong ra.
Phía trên bề mặt quyển sổ có dấu vết bị một vật sắc nhọn đâm xuyên qua, phần lớn các trang giấy đều thấm máu, dính chặt vào nhau không thể tách rời.
Cố Cảnh Thịnh cũng không thấy tiếc nuối gì, ngược lại còn cảm thấy hiếm khi [Boardgame Vui Vẻ] tri kỷ thế này —— nếu cuốn sổ mà được 10/10 thì cô cũng chẳng có tự tin tìm ra manh mối trước khi thời gian vòng đầu tiên kết thúc đâu.
“Anna đúng là một cô bé bất cẩn, tôi đã dặn dò cô bé nhiều lần rồi — nếu công tắc điều khiển của văn phòng không hoạt động thì có thể ra đại sảnh để bật cầu dao chính hoặc gọi cho kỹ thuật viên bảo trì.”
“Đèn tiết kiệm năng lượng chết tiệt! Tôi tin rằng nó hoàn toàn không thể sử dụng nhưng viện trưởng lại không nghĩ vậy.”
“Khi đi kiểm tra phòng bệnh tôi đã gặp Johan tiên sinh đang cầm một cuốn sách toán học trên tay, ngài ấy hẳn là một vị cấp trên tuyệt vời, không chỉ nhiệt tình, ngay thẳng mà còn có kiến thức uyên bác.”
Cuốn sổ này hình như là nhật ký của một bác sỹ nào đó, ở giữa có mấy trang không đọc được, Cố Cảnh Thịnh lại tiếp tục lật——
“Viện điều dưỡng lại vừa mua một chiếc hộp mật mã mới, không lẽ viện trưởng thật sự cho rằng nơi này của chúng ta còn có thứ gì đó đáng giá để trộm à?”
“Tôi rất tệ trong việc sự dụng chiếc hộp mật mã, tôi ghét những thứ có mật khẩu.”
“Johan tiên sinh quả là một người đàn ông thông minh và tốt bụng.”
Cố Cảnh Thịnh ra hiệu cho bạn cùng phòng, nói: “Chúng ta cũng may mắn đấy chứ…Nhanh tìm thử xem còn manh mối nào khác không, trong phòng này chắc chắn có một cái hộp.”
Đây là lần đầu tiên Vệ Gia Thời tiến vào phó bản, toàn bộ hành trình đều đi theo bước chân đồng đội, nghe lời tiếp tục tìm kiếm manh mối trong đống đổ nát.
Tiểu La thử tiến lên để cậy cửa thang máy, sau đó bị anh Phương ngăn cản, giọng nói trầm thấp:
“Nhớ phải cẩn thận, quái vật có thể xông ra đấy.”
Tiểu La nhíu mày: “Từ gợi ý trước đó thì những con quái vật bên trong chính là bệnh nhân của cái bệnh viên tâm thần này đúng không? Chúng ta hiện giờ đang tạm thời đóng vai bác sĩ à?”
Không ai trả lời câu hỏi của Tiểu La.
Hành lang trên tường treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, trên đó có dán một số thông báo, nhưng đã bị những vết máu khô cũ che mờ đi hoàn toàn.
Mà cho dù không bị làm mờ đi nữa thì Cố Cảnh Thịnh cũng chẳng có bao nhiêu tự tin trong việc đọc hiểu thứ này, xét thấy từ “start” vừa xuất hiện ban nãy, cô đoán chắc nếu muốn thu thập đủ manh mối trong phó bản lần này, sẽ cần dùng tới bản lĩnh của bạn học Vệ Gia Thời rồi.
Mặc dù không thể thấy rõ thông báo, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn dùng tay kéo bảng hiệu gỗ xuống, để lộ ra số “3” la mã (III) ở đằng sau.
“Ba?” Tiểu La lẩm bẩm, nói: “Vậy bây giờ chúng ta đang ở tầng 3 à?”
Anh Phương hiểu rõ tính cách bạn cùng phòng của mình, chỉ đơn giản nói: “Cho dù có ở tầng 1 đi nữa thì cậu cũng không thể nhảy ra ngoài cửa sổ mà thông qua phó bản đâu.”
Tiểu La thở dài tiếc nuối.
Ngoài những chiếc đèn tiết kiệm năng lượng trên cao và bảng thông báo trên tường, hành lang này còn có thêm một cánh cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả bốn người đều thấy nhìn thấy cánh cửa này, nhưng không ai chủ động tiến tới mở.
“Bang! Bang! Bang!”
Âm thanh của vật nặng đập xuống mặt đất truyền tới, xét theo khoảng cách thì có vẻ gần hơn tiếng gào rú lúc nãy nhiều.
Không có thời gian để chậm trễ, Cố Cảnh Thịnh thuần thục sử dụng đạo cụ trên người mình — vầng hào quang [Bạn tốt thám tử] trên đầu, cộng thêm việc chuẩn bị kích hoạt [Cơn thịnh nộ của Newton] bất cứ lúc nào.
Tiểu La cùng anh Phương thấy vậy liền trao đổi bằng ánh mắt.
Vệ Gia Thời thấy khá lo lắng, ngăn cản cô: “Không thì để tôi…”
Cố Cảnh Thịnh ngắt lời cậu ta: “Sẽ khiến tôi an tâm hơn.” Tiến lên một bước, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Mùi khét cùng bụi bặm tràn ra từ khe cửa khiến Cố Cảnh Thịnh cảm thấy rất khó chịu, nhờ ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng tìm được công tắc đèn.
“Tạch.”
Khi đèn được bật sáng, lực cản của bóng tối ngăn cản họ đi vào lập tức biến mất, Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy trên sàn nhà, trên tường hay thậm chí là trên trần nhà đều có đầy những vết cháy, như thể bị lửa thiêu rụi.
Đây hình như là một văn phòng, bàn ghế bên trong hầu hết đã bị cháy thành than, tài liệu trên đó cũng đã trở thành một nắm tro xám trắng, nhưng dù sao trong cái rủi cũng có cái may, hai kệ tủ kính ở bên cạnh do cách xa nguồn lửa nên bị ảnh hưởng khá ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Thịnh mở chiếc tủ bên trái trước, lấy cuốn sổ notebook màu đen duy nhất bên trong ra.
Phía trên bề mặt quyển sổ có dấu vết bị một vật sắc nhọn đâm xuyên qua, phần lớn các trang giấy đều thấm máu, dính chặt vào nhau không thể tách rời.
Cố Cảnh Thịnh cũng không thấy tiếc nuối gì, ngược lại còn cảm thấy hiếm khi [Boardgame Vui Vẻ] tri kỷ thế này —— nếu cuốn sổ mà được 10/10 thì cô cũng chẳng có tự tin tìm ra manh mối trước khi thời gian vòng đầu tiên kết thúc đâu.
“Anna đúng là một cô bé bất cẩn, tôi đã dặn dò cô bé nhiều lần rồi — nếu công tắc điều khiển của văn phòng không hoạt động thì có thể ra đại sảnh để bật cầu dao chính hoặc gọi cho kỹ thuật viên bảo trì.”
“Đèn tiết kiệm năng lượng chết tiệt! Tôi tin rằng nó hoàn toàn không thể sử dụng nhưng viện trưởng lại không nghĩ vậy.”
“Khi đi kiểm tra phòng bệnh tôi đã gặp Johan tiên sinh đang cầm một cuốn sách toán học trên tay, ngài ấy hẳn là một vị cấp trên tuyệt vời, không chỉ nhiệt tình, ngay thẳng mà còn có kiến thức uyên bác.”
Cuốn sổ này hình như là nhật ký của một bác sỹ nào đó, ở giữa có mấy trang không đọc được, Cố Cảnh Thịnh lại tiếp tục lật——
“Viện điều dưỡng lại vừa mua một chiếc hộp mật mã mới, không lẽ viện trưởng thật sự cho rằng nơi này của chúng ta còn có thứ gì đó đáng giá để trộm à?”
“Tôi rất tệ trong việc sự dụng chiếc hộp mật mã, tôi ghét những thứ có mật khẩu.”
“Johan tiên sinh quả là một người đàn ông thông minh và tốt bụng.”
Cố Cảnh Thịnh ra hiệu cho bạn cùng phòng, nói: “Chúng ta cũng may mắn đấy chứ…Nhanh tìm thử xem còn manh mối nào khác không, trong phòng này chắc chắn có một cái hộp.”
Đây là lần đầu tiên Vệ Gia Thời tiến vào phó bản, toàn bộ hành trình đều đi theo bước chân đồng đội, nghe lời tiếp tục tìm kiếm manh mối trong đống đổ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro