Thoát Khỏi Bệnh...
Thiên Trạch Thời Nhược
2024-09-10 19:31:50
Tiểu La nghiêng người qua thăm dò, tươi cười hỏi: “Chuyện gì may mắn đấy?”
Cố Cảnh Thịnh không có ý định giấu diếm suy nghĩ của mình, ăn ngay nói thật: “May mắn là cuốn sổ này đều được viết bằng tiếng Trung chứ sao nữa.”
Tiểu La: “……”
Trong cuốn sổ không còn nội dung gì khác, ngoại trừ bản thân mình ra thì anh Phương cũng không thấy yên tâm với kết luận mà những người chơi khác đưa ra, Cố Cảnh Thịnh thấy thế liền đơn gian đưa cuốn sổ cho anh ta rồi tự mình đi mở ngăn tủ tiếp theo.
Tiểu La cũng nhìn thấy chiếc tủ, nhưng anh ta không vội vàng tiến tới tranh đoạt với Cố Cảnh Thịnh — khắp nơi trong [Boardgame Vui Vẻ] đều tràn ngập ác ý, không ai biết liệu có nguy hiểm gì trong tủ hay không, hiện giờ đã có sẵn một người liều lĩnh sẵn sàng đi trước dò đường thì coi như cậu ta bớt thêm được một việc.
[Hoắc Văn tới Tiểu La:
Tiểu Viên Ca, anh Phương, hai người đang ở đâu?
Trên tường chỗ này viết số “1” la mã (I), vậy tôi hẳn là ở tầng 1, nhưng cho dù tôi có làm cách nào thì đều không thoát ra ngoài được! Cửa sổ trong phòng cũng không thể bị phá bởi bất cứ thứ gì! Tôi nên làm gì bây giờ?”]
Di động rung lên lần nữa, nhưng người gửi không phải [Boardgame Vui Vẻ].
Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng có thể liên kết quy tắc trò chơi với thực tế, hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là “Trao đổi thông tin sẽ được hiển thị dưới hình thức công khai.”
Mặc dù đọc cùng một tin nhắn, nhưng tâm trạng của Tiểu La và anh Phương hoàn toàn khác biệt với Vệ Gia Thời và Cố Cảnh Thịnh.
Tiểu La nắm chặt di động, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay, trên gương mặt trẻ tuổi nhanh chóng hiện lên một tia âm hiểm: “Đúng là loại phụ nữ ồn ào…”
Vệ Gia Thời dừng động tác trên tay, liếc mắt nhìn Tiểu La —— cậu ta có vẻ không đồng tình với việc nói xấu sau lưng bạn cùng phòng của mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Kinh nghiệm xoát phó bản của Tiểu La rõ ràng phong phú hơn Vệ Gia Thời rất nhiều, cậu ta khinh thường liếc mắt nhìn đối phương: “Đã ngu ngốc lại còn ngây thơ, quả nhiên cũng chỉ là người mới.”
Cố Cảnh Thịnh lạnh lùng nhắc nhở: “Kể cả có là người mới đi nữa, W Quân cũng là người mới trong phòng chúng tôi.”
Tiểu La trầm mặt một lúc, “Hừ” một tiếng, dùng chân đá đá đống tài liệu tro bụi, ra vẻ không thèm để ý rồi nói: “Nếu chị gái xinh đẹp đã lên tiếng rồi thì tôi cũng nên cho người đẹp chút thể diện vậy.”
Tất nhiên La Tiểu Viên sẽ không vì Cố Cảnh Thịnh xinh đẹp mà nhượng bộ, tuy cậu ta quả thật thích mỹ nữ, nhưng cũng chẳng có phẩm chất thương hương tiếc ngọc gì, điều khiến cậu ta kiêng kỵ chính là thái độ bình tĩnh trầm ổn của đối phương như một người chơi cao cấp.
Đương nhiên La Tiểu Viên lúc này cũng không nghĩ tới, bình tĩnh có thể là do đối phương tự tin nắm chắc, hoặc có thể là do kỹ năng diễn xuất điêu luyện cộng thêm thần kinh thô. =_=
Sau khi Hoắc Văn gửi tin nhắn, Cố Cảnh Thịnh còn lần lượt nhận được thêm một vài tin nhắn từ những người chơi khác, mở đầu theo kiểu người này tới người kia, còn kết thúc là khi bị tất cả những người chơi khác đọc được, không để lại một chút sự riêng tư nào trong việc trao đổi tin tức.
[Mạc Thang Thang tới Đại Chu:
Đại Chu, tôi ở tầng 1, nhưng Xu Xu không ở cùng tôi lúc này! Phòng thứ nhất không có gì, phòng thứ hai lại bị khoá nhưng tôi không biết cách giải mật mã! Tôi nên làm gì bây giờ?]
Cố Cảnh Thịnh nhìn tin nhắn thứ hai, gân xanh trên trán chợt nổi lên — rốt cuộc hiểu được em gái Hoắc Văn kia vì lý do gì mà hoảng loạn như vậy, nhưng mấy người đó cũng đã lãng phí hai cơ hội gửi đi tin nhắn rồi mà sao không tiện thể gửi luôn chút mô tả tình huống mật mã để có thể hợp sức trong khi liên lạc với đồng đội cơ chứ?
——Trong một phó bản cho phép người chơi gửi đáp án cho nhau, thì nỗi cô đơn lớn nhất lúc này của Cố Cảnh Thịnh chính là không được nhìn thấy đề bài của người khác.
Manh mối duy nhất cô nhận được từ hai tin nhắn đó là nhóm người chơi sẽ bị phân tán ở những khu vực khác nhau, hơn nữa thông tin của người chơi trong tin nhắn được bảo vệ mười phần xuất sắc — nếu Tiểu La tự xưng mình là “Tiểu La” với mấy người Cố Cảnh Thịnh, thì tên người nhận trong phần tin nhắn này cũng chỉ tiết lộ họ chứ không phải tên riêng, không phải “Tiểu Viên ca” trong miệng Hoắc Văn.
Trong tủ kính thứ hai cũng có một cuốn sổ, bên trong không có chữ viết tay, chỉ kẹp một tờ báo đã được cắt ra.
——《 Tưởng nhớ viện điều dưỡng “Rosemary” 》
Dựa vào dấu vết hiện có thì tờ báo này từng bị người nào đó dùng bút marker đánh dấu loè loẹt theo phong cách trừu tượng cùng chủ nghĩa siêu thực, Cố Cảnh Thịnh nheo mắt cố gắng nhìn ra từng chữ.
“Tôi sẽ không bao giờ quên đi khoảng thời gian hạnh phúc khi ở “Rosemary” này, chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói, tôi không thể tưởng tượng ra đây lại là một viện điều dưỡng dành cho những bệnh nhân đặc biệt, nó trông giống như một nông trang xinh đẹp hơn.”
Cố Cảnh Thịnh không có ý định giấu diếm suy nghĩ của mình, ăn ngay nói thật: “May mắn là cuốn sổ này đều được viết bằng tiếng Trung chứ sao nữa.”
Tiểu La: “……”
Trong cuốn sổ không còn nội dung gì khác, ngoại trừ bản thân mình ra thì anh Phương cũng không thấy yên tâm với kết luận mà những người chơi khác đưa ra, Cố Cảnh Thịnh thấy thế liền đơn gian đưa cuốn sổ cho anh ta rồi tự mình đi mở ngăn tủ tiếp theo.
Tiểu La cũng nhìn thấy chiếc tủ, nhưng anh ta không vội vàng tiến tới tranh đoạt với Cố Cảnh Thịnh — khắp nơi trong [Boardgame Vui Vẻ] đều tràn ngập ác ý, không ai biết liệu có nguy hiểm gì trong tủ hay không, hiện giờ đã có sẵn một người liều lĩnh sẵn sàng đi trước dò đường thì coi như cậu ta bớt thêm được một việc.
[Hoắc Văn tới Tiểu La:
Tiểu Viên Ca, anh Phương, hai người đang ở đâu?
Trên tường chỗ này viết số “1” la mã (I), vậy tôi hẳn là ở tầng 1, nhưng cho dù tôi có làm cách nào thì đều không thoát ra ngoài được! Cửa sổ trong phòng cũng không thể bị phá bởi bất cứ thứ gì! Tôi nên làm gì bây giờ?”]
Di động rung lên lần nữa, nhưng người gửi không phải [Boardgame Vui Vẻ].
Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng có thể liên kết quy tắc trò chơi với thực tế, hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là “Trao đổi thông tin sẽ được hiển thị dưới hình thức công khai.”
Mặc dù đọc cùng một tin nhắn, nhưng tâm trạng của Tiểu La và anh Phương hoàn toàn khác biệt với Vệ Gia Thời và Cố Cảnh Thịnh.
Tiểu La nắm chặt di động, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay, trên gương mặt trẻ tuổi nhanh chóng hiện lên một tia âm hiểm: “Đúng là loại phụ nữ ồn ào…”
Vệ Gia Thời dừng động tác trên tay, liếc mắt nhìn Tiểu La —— cậu ta có vẻ không đồng tình với việc nói xấu sau lưng bạn cùng phòng của mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Kinh nghiệm xoát phó bản của Tiểu La rõ ràng phong phú hơn Vệ Gia Thời rất nhiều, cậu ta khinh thường liếc mắt nhìn đối phương: “Đã ngu ngốc lại còn ngây thơ, quả nhiên cũng chỉ là người mới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Thịnh lạnh lùng nhắc nhở: “Kể cả có là người mới đi nữa, W Quân cũng là người mới trong phòng chúng tôi.”
Tiểu La trầm mặt một lúc, “Hừ” một tiếng, dùng chân đá đá đống tài liệu tro bụi, ra vẻ không thèm để ý rồi nói: “Nếu chị gái xinh đẹp đã lên tiếng rồi thì tôi cũng nên cho người đẹp chút thể diện vậy.”
Tất nhiên La Tiểu Viên sẽ không vì Cố Cảnh Thịnh xinh đẹp mà nhượng bộ, tuy cậu ta quả thật thích mỹ nữ, nhưng cũng chẳng có phẩm chất thương hương tiếc ngọc gì, điều khiến cậu ta kiêng kỵ chính là thái độ bình tĩnh trầm ổn của đối phương như một người chơi cao cấp.
Đương nhiên La Tiểu Viên lúc này cũng không nghĩ tới, bình tĩnh có thể là do đối phương tự tin nắm chắc, hoặc có thể là do kỹ năng diễn xuất điêu luyện cộng thêm thần kinh thô. =_=
Sau khi Hoắc Văn gửi tin nhắn, Cố Cảnh Thịnh còn lần lượt nhận được thêm một vài tin nhắn từ những người chơi khác, mở đầu theo kiểu người này tới người kia, còn kết thúc là khi bị tất cả những người chơi khác đọc được, không để lại một chút sự riêng tư nào trong việc trao đổi tin tức.
[Mạc Thang Thang tới Đại Chu:
Đại Chu, tôi ở tầng 1, nhưng Xu Xu không ở cùng tôi lúc này! Phòng thứ nhất không có gì, phòng thứ hai lại bị khoá nhưng tôi không biết cách giải mật mã! Tôi nên làm gì bây giờ?]
Cố Cảnh Thịnh nhìn tin nhắn thứ hai, gân xanh trên trán chợt nổi lên — rốt cuộc hiểu được em gái Hoắc Văn kia vì lý do gì mà hoảng loạn như vậy, nhưng mấy người đó cũng đã lãng phí hai cơ hội gửi đi tin nhắn rồi mà sao không tiện thể gửi luôn chút mô tả tình huống mật mã để có thể hợp sức trong khi liên lạc với đồng đội cơ chứ?
——Trong một phó bản cho phép người chơi gửi đáp án cho nhau, thì nỗi cô đơn lớn nhất lúc này của Cố Cảnh Thịnh chính là không được nhìn thấy đề bài của người khác.
Manh mối duy nhất cô nhận được từ hai tin nhắn đó là nhóm người chơi sẽ bị phân tán ở những khu vực khác nhau, hơn nữa thông tin của người chơi trong tin nhắn được bảo vệ mười phần xuất sắc — nếu Tiểu La tự xưng mình là “Tiểu La” với mấy người Cố Cảnh Thịnh, thì tên người nhận trong phần tin nhắn này cũng chỉ tiết lộ họ chứ không phải tên riêng, không phải “Tiểu Viên ca” trong miệng Hoắc Văn.
Trong tủ kính thứ hai cũng có một cuốn sổ, bên trong không có chữ viết tay, chỉ kẹp một tờ báo đã được cắt ra.
——《 Tưởng nhớ viện điều dưỡng “Rosemary” 》
Dựa vào dấu vết hiện có thì tờ báo này từng bị người nào đó dùng bút marker đánh dấu loè loẹt theo phong cách trừu tượng cùng chủ nghĩa siêu thực, Cố Cảnh Thịnh nheo mắt cố gắng nhìn ra từng chữ.
“Tôi sẽ không bao giờ quên đi khoảng thời gian hạnh phúc khi ở “Rosemary” này, chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói, tôi không thể tưởng tượng ra đây lại là một viện điều dưỡng dành cho những bệnh nhân đặc biệt, nó trông giống như một nông trang xinh đẹp hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro