Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Chương 48
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-09 18:36:33
Tuy các balo bề ngoài đều giống nhau, nhưng đồ bên trong lại hoàn toàn khác xa.
Lúc nhân viên công tác thu dọn balo, Trịnh Diêu cũng liếc mắt nhìn một cái. Cũng nhờ vậy mà cô âm thầm nhận ra một vấn đề.
“Cậu nói xem, đồ trong balo mà tổ tiết mục phân chia cho tớ, có phải là đã bị ai động tay động chân rồi hay không?”
Những trang bị này tuy đối với cô là dư dả, nhưng nếu là với người bình thường, vậy thì thật sự rất khó khăn.
Đặc biệt là sau khi Trịnh Diêu tìm hiểu về nguyên chủ. Khả năng sinh tồn của Trịnh Tú thậm chí còn kém hơn người bình thường rất nhiều.
Tiểu Lý không chút do dự mà trả lời: “Đương nhiên rồi. Cho dù là show sinh tồn nơi hoang dã cũng không dám quá đáng như vậy, chắc chắn là do Trịnh Bác Viễn làm!”
“Hả, cậu đi đâu vậy?”
Vốn dĩ, Tiểu Lý chỉ trả lời theo thói quen chứ không có gì chắc chắn, dù sao trước giờ Trịnh Bác Viễn cũng không đối xử tốt với Tú Tú.
Nhưng nào ngờ cậu vừa dứt lời, Trịnh Diêu suy tư một chút, sau đó mặc kệ lịch trình tiếp theo của tổ tiết mục, cứ như vậy mà bước lại gần đống balo kia.
Lúc hai người nói chuyện, âm lượng vô cùng thấp, cho nên cũng chỉ có hai người nghe thấy.
Bước lên vài bước, Trịnh Diêu quay lại nhìn người quay phim phía sau lưng.
Người quay phim thấy vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, theo bản năng mà đi theo quay cô.
“Cô ấy muốn làm gì vậy?”
Ngay lúc cư dân mạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Diêu đã bước theo nhân viên công tác đang sắp xếp lại balo vào một căn phòng nhỏ trước mặt.
Trịnh Diêu bước đi nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ âm thanh gì, cho nên cũng không bị bất kỳ nhân viên công tác nào phát hiện.
Người quay phim và Tiểu Lý bị cô ảnh hưởng, cũng rón ra rón rén bước theo.
Đẩy cửa phòng ra, trước ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo cụ, Trịnh Diêu ngay lập tức chú ý đến chiếc rương bốc thăm trúng thưởng.
Không xong rồi!
Nhân viên công tác biết chuyện ai nấy đều sửng sốt, ngay lập tức đứng bật dậy tính cản cô lại.
Nhưng động tác của đối phương cho dù có nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng Trịnh Diêu được.
Vốn dĩ chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng chính biểu hiện hoảng loạn của nhân viên công tác đã chứng minh suy đoán của cô là đúng, ngay lập tức khiến cô càng thêm chắc chắn và quyết tâm vạch trần sự thật.
Trước mặt tất cả mọi người, Trịnh Diêu dứt khoát giơ tay đập vỡ chiếc rương bốc thăm.
Chiếc rương gỗ vỡ tan tành, cư dân mạng còn chưa kịp cảm thán sao lực tay của cô lại mạnh đến như vậy đã ngay lập tức bị máy móc trang bị trong rương thu hút toàn bộ sự chú ý.
“Có gian lận.”
Trịnh Diêu gằn từng chữ một: “Chương trình gian lận, rương bốc thăm đã bị sắp xếp sẵn, có người muốn lấy mạng của tôi.”
Lúc nhân viên công tác thu dọn balo, Trịnh Diêu cũng liếc mắt nhìn một cái. Cũng nhờ vậy mà cô âm thầm nhận ra một vấn đề.
“Cậu nói xem, đồ trong balo mà tổ tiết mục phân chia cho tớ, có phải là đã bị ai động tay động chân rồi hay không?”
Những trang bị này tuy đối với cô là dư dả, nhưng nếu là với người bình thường, vậy thì thật sự rất khó khăn.
Đặc biệt là sau khi Trịnh Diêu tìm hiểu về nguyên chủ. Khả năng sinh tồn của Trịnh Tú thậm chí còn kém hơn người bình thường rất nhiều.
Tiểu Lý không chút do dự mà trả lời: “Đương nhiên rồi. Cho dù là show sinh tồn nơi hoang dã cũng không dám quá đáng như vậy, chắc chắn là do Trịnh Bác Viễn làm!”
“Hả, cậu đi đâu vậy?”
Vốn dĩ, Tiểu Lý chỉ trả lời theo thói quen chứ không có gì chắc chắn, dù sao trước giờ Trịnh Bác Viễn cũng không đối xử tốt với Tú Tú.
Nhưng nào ngờ cậu vừa dứt lời, Trịnh Diêu suy tư một chút, sau đó mặc kệ lịch trình tiếp theo của tổ tiết mục, cứ như vậy mà bước lại gần đống balo kia.
Lúc hai người nói chuyện, âm lượng vô cùng thấp, cho nên cũng chỉ có hai người nghe thấy.
Bước lên vài bước, Trịnh Diêu quay lại nhìn người quay phim phía sau lưng.
Người quay phim thấy vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, theo bản năng mà đi theo quay cô.
“Cô ấy muốn làm gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lúc cư dân mạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Diêu đã bước theo nhân viên công tác đang sắp xếp lại balo vào một căn phòng nhỏ trước mặt.
Trịnh Diêu bước đi nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ âm thanh gì, cho nên cũng không bị bất kỳ nhân viên công tác nào phát hiện.
Người quay phim và Tiểu Lý bị cô ảnh hưởng, cũng rón ra rón rén bước theo.
Đẩy cửa phòng ra, trước ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo cụ, Trịnh Diêu ngay lập tức chú ý đến chiếc rương bốc thăm trúng thưởng.
Không xong rồi!
Nhân viên công tác biết chuyện ai nấy đều sửng sốt, ngay lập tức đứng bật dậy tính cản cô lại.
Nhưng động tác của đối phương cho dù có nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng Trịnh Diêu được.
Vốn dĩ chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng chính biểu hiện hoảng loạn của nhân viên công tác đã chứng minh suy đoán của cô là đúng, ngay lập tức khiến cô càng thêm chắc chắn và quyết tâm vạch trần sự thật.
Trước mặt tất cả mọi người, Trịnh Diêu dứt khoát giơ tay đập vỡ chiếc rương bốc thăm.
Chiếc rương gỗ vỡ tan tành, cư dân mạng còn chưa kịp cảm thán sao lực tay của cô lại mạnh đến như vậy đã ngay lập tức bị máy móc trang bị trong rương thu hút toàn bộ sự chú ý.
“Có gian lận.”
Trịnh Diêu gằn từng chữ một: “Chương trình gian lận, rương bốc thăm đã bị sắp xếp sẵn, có người muốn lấy mạng của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro