Cảm giác bay...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Đưa tin cho Lục Linh, Lục Linh lại chậm chạp không thấy trả lời, đợi suốt bốn ngày mà vẫn không có tin tức truyền về. Điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút gấp gáp, thiếu chút liền định lén đi một mình.
Quân tình tiền tuyến thì lại truyền về không ngừng, đại quân như gió thu quét lạ rụng cuốn sạch khắp U Châu. Ba tên Nhân Hoàng một tổ, chia nhau dẫn cường giả truyền tống qua đó, lấy tốc độ cực khủng bố công chiếm từng tòa đại thành, vẻn vẹn bốn ngày đã liên tục hạ mấy trăm thành.
Hai tên Nhân Hoàng còn lại bỏ chạy về cực nam, xem ra rất có thể sẽ đào thoát ra ngoài. Bởi vì hai tên Nhân Hoàng này không ngờ lại bắt đầu tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu.
Hai người muốn chạy, tự nhiên phải mang đi một ít linh tài Huyền Tinh làm vốn liếng cho ngày sau đông sơn tái khởi. Bọn hắn dám tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ U Châu, sau này hẳn là khó mà lăn lộn ở U Châu được nữa, bởi thế khả năng chạy đi ra đã cao đến chín mươi chín phần trăm.
Lục Linh lại không lập tức phái binh đi phục kích hai người, một là U Châu quá lớn, phải thôn tính từng bước, không thể rải ra quá nhiều người được. Hai là tính cách hai tên Nhân Hoàng này tương đối cương liệt, làm quá ác rất dễ dẫn đến cá chết lưới rách. Mặt khác, hai người này cướp đoạt các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu, như vậy sau này quá trình nhất thống U Châu sẽ càng thêm dễ dàng.
Lục Ly đợi đến sốt ruột trong Vân Thủy Thành, mãi ba ngày sau, tin trả lời của Lục Linh cuối cùng mới được đưa đến. Lục Linh cho phép Lục Ly đi Vạn Phật Thành, chẳng qua Lục Ly phải mang theo Hồ Lang, đồng thời Lục Linh còn đưa cho Hồ Lang một phong tin mật và một bản bí tịch.
- Súc Cốt thuật!
Hồ Lang lướt qua một lượt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Lục Ly cũng tiến lại đảo mắt nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt, mãi lúc sau mới nhớ ra, hỏi:
- Đây chẳng phải bí thuật của Mông Thần ư?
Lần đầu lúc Mông Thần đi theo Lục Ly đến Vân Châu liền từng sử dụng Súc Cốt Thuật, biến thành bộ dạng như một người bình thường.
Lục Ly phần nào hiểu được ý tứ của Lục Linh, để Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, như vậy liền có thể biến hóa ngoại hình, cùng theo Lục Ly tới Trung Châu sẽ không dễ dàng bị người nhận ra.
- Tỷ tỷ ta để ngươi âm thầm theo gót?
Tròng mắt Lục Ly khẽ chớp chớp, lên tiếng dò hỏi, thấy Hồ Lang gật đầu, Lục Ly tính là hiểu ra sách lược của Lục Linh.
Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, bí mật lẻn vào Trung Châu, âm thầm bám theo Lục Ly. Như thế các đại gia tộc Trung Châu sẽ không biết Hồ Lang và Lục Ly là cùng một nhóm, chỉ tưởng là Nhân Hoàng Trung Châu, an toàn của Hồ Lang cũng sẽ được bảo đảm.
Đương nhiên …
Lục Ly càng rõ ràng, mục đích Lục Linh để Hồ Lang đi theo chính là vào lúc then chốt sẽ chết thay cho Lục Ly. Chắc hẳn trong tin mật Lục Linh đưa cho Hồ Lang có dặn dò điểm này.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó lấy ra địa đồ chỉ vào Vạn Phật Thành hỏi:
- Chúng ta tới chỗ này, lấy tốc độ nhanh nhất thì cần mất bao lâu?
Hồ Lang nghĩ ngợi một lúc mới đáp:
- Nếu một đường truyền tống với tốc độ nhanh nhất, chưa đến mười ngày là sẽ đến, nếu bí mật đi đường vòng, sẽ mất chừng khoảng trên dưới nửa tháng.
- Nửa tháng? Vậy cũng được!
Cách thời điểm Vạn Phật Thành đấu giá còn có một tháng rưỡi, Lục Ly phất tay nói:
- Hồ Lang, ngươi sao chép lại một phần Súc Cốt Thuật, ta cũng lĩnh hội thử, để xem có thể biến hóa ngoại hình được không, chúng ta tận hết khả năng đê điệu chút, như vậy sẽ càng an toàn.
- Được … Đa tạ Đại Quốc Sư!
Trên mặt Hồ Lang chớp qua một tia cảm kích, Lục Ly làm vậy cũng là suy nghĩ cho hắn, đê điệu đi đường, như vậy Lục Ly càng không dễ xảy ra chuyện, hi vọng hắn sống sót được cũng sẽ càng lớn. Bằng không một khi Lục Ly xảy ra chuyện, hắn chỉ còn cách bại lộ thân phận, khả năng bị giết sẽ rất cao.
Hồ Lang chép một bản Súc Cốt Thuật đưa cho Lục Ly, sau đó vùi đầu tham ngộ, đây là bí thuật thượng cổ, muốn cảm ngộ được khẳng định sẽ tương đối khó, phải tiêu tốn chút thời gian. Lục Ly cho hắn thời gian hai mươi ngày để cảm ngộ, hai mươi ngày sau bất luận có thành công hay không, hai người đều phải lên đường.
Lục Ly trở lại trong thành bảo, trầm tư suy nghĩ một lúc về chuyến đi Trung Châu lần này, đột nhiên nhớ tới trong Man Thần Đỉnh còn đang nhốt hai người. Hắn vội vàng lấy ra Man Thần Đỉnh, tra xem tình hình bên trong, hắn sợ Cơ Mộng Dao và Dương Vũ chết đói từ lúc nào mà mình không hay.
Bộ dạng Cơ Mộng Dao và Dương Vũ đều rất thảm, thương thế trên người Dương Vũ đã chuyển tốt, dù sao cũng là Quân Hầu Cảnh, năng lực hồi phục tương đối mạnh.
Chỉ là giờ đây hai người đều đang hữu khí vô lực nằm dựa trên vách đỉnh, đầu tóc tán loạn, ánh mắt ảm đạm, nhìn không khác gì hai đứa ăn mày, đến cả sức lực để cử động tay chân đều không có.
Cơ Mộng Dao càng thảm hơn một chút, ôm gối co quắp trong góc, mắt khép hở, mái tóc cháy đen che khuất nửa mặt. Trong mắt toàn là vẻ chán chường, nhịp hô hấp rất chậm, tựa hồ có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Ha ha!
Lục Ly lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, đối với loại nữ tử tâm địa rắn rết này, trừng phạt như thế còn là nhẹ. Sợ hai người chết đói, hắn lấy ra một ít lương khô và nước uống ném vào.
Ầm!
Hai túi nước tử và năm sáu miếng thịt khô ném vào, Cơ Mộng Dao và Dương Vũ bừng tỉnh. Hai người theo bản năng thoáng khẽ giật mình, trong mắt sáng lên một tia sáng nhỏ yếu, thần niệm quét qua, lập tức tròng mắt cả hai bỗng chợt sáng rực lên.
Thời gian dài như vậy không ăn không uống, hai người đã suy nhược vô cùng, mong mỏi lớn nhất trong lòng chính là được ăn uống no nê một bữa.
Hưu!
Dương Vũ tung người vồ tới, như chó đói lao đến chỗ đồ ăn và thức uống. Cơ Mộng Dao theo bản năng cũng muốn xông đến, song rất nhanh lại nổi giận nhìn lên trên nắp đỉnh, cười lạnh nói:
- Lục Ly, làm sao? Sợ chúng ta chết ở trong này? Ta còn tưởng ngươi to gan lắm chứ?
Lục Ly khẽ cười lạnh, nói vọng vào bên trong:
- Ta ném đồ là để cho Dương Vũ ăn, ngươi đừng nghĩ nhiều. Có cốt khí thì cứ đói chết trong đó, ta không ép.
Nói xong Lục Ly liền không để ý tới Cơ Mộng Dao nữa, ăn hay không thì tùy. Bên trong Dương Vũ đã bắt đầu nhai nuốt ngấu nghiến, lâu vậy rồi chưa có thứ gì bỏ bụng, đói đến hoa hết cả mắt, có chút thịt khô mà ăn còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.
Ừng ực, ừng ực!
Nhìn thấy mấy miếng thịt khô lần lượt bị Dương Vũ xử lý, đã có quá nửa thịt khô xuống bụng, Cơ Mộng Dao không ngừng nuốt nước bọt, thấy Dương Vũ vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục nhai nuốt không ngừng, Cơ Mộng Dao cuống lên, phẫn nộ quát:
- Dương Vũ, ngươi muốn chết à …
Thấy Cơ Mộng Dao nhìn mình chằm chằm, Dương Vũ hồi thần lại, ném qua túi nước, còn vứt thêm một miếng thịt khô. Cơ Mộng Dao không chút để ý hình tượng, cầm túi nước lên tu ừng ực một trận, sau đó lại nắm lấy thịt khô nhai ngấu nghiến.
Rất nhanh miếng thịt khô liền bị ăn xong, nhưng vẫn chưa hết đói, Cơ Mộng Dao thấy bên chỗ Dương Vũ còn có một miếng, lập tức hung dữ nói:
- Dương Vũ, ném qua đây.
Dương Vũ có chút tiếc rẻ ném đi qua, Cơ Mộng Dao lại nhai ngấu nghiến. Lát sau sắc mặt Dương Vũ chợt hơi biến, ôm bụng tiến vào trong góc.
Lâu ngày không có gì ăn, đột nhiên nuốt vào nhiều thứ như vậy, dạ dày tự nhiên khó chịu, chỗ này lại không có nhà xí, đành phải giải quyết ngay tại chỗ.
- Dương Vũ, ngươi muốn chết ….
Ngửi được mùi thum thủm, thần niệm quét qua, thấy Dương Vũ đang ngồi xổm xuống đại tiện, thịt khô Cơ Mộng Dao vừa ăn vào thiếu chút thì phun ra sạch.
Chỉ là rất nhanh nét mặt nàng lại hiện vẻ lúng túng, bởi vì bụng nàng cũng bắt đầu khó chịu. Hai người đều thời gian dài không ăn không uống, đột nhiên đánh chén quá độ, có là dạ dày thần thánh đều không chịu được.
Cố nén một lúc, cuối cùng Cơ Mộng Dao nhịn hết nổi, xổm xuống trong góc xả nước ào ào. Nàng cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ quét tới, lập tức xấu hổ đến độ chỉ muốn đập đầu vào vách chết quách cho xong.
Nàng xuất thân đại gia tộc, ngày thường luôn ưu nhã và dè dặt, giờ đây lại đại tiểu tiện ngay trước mặt một tên nam tử, không phát điên mới là lạ.
Chỉ là với bộ dạng lúc này, nàng có thể phát nộ? Có thể “bay lượn” được ư?...
Cơ Mộng Dao chỉ có thể không ngừng chửi mắng ở trong lòng, ngấm ngầm nguyền rủa:
- Ác ma, ác ma, Lục Ly, ngươi chính là ác ma. Ngươi sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế!
Quân tình tiền tuyến thì lại truyền về không ngừng, đại quân như gió thu quét lạ rụng cuốn sạch khắp U Châu. Ba tên Nhân Hoàng một tổ, chia nhau dẫn cường giả truyền tống qua đó, lấy tốc độ cực khủng bố công chiếm từng tòa đại thành, vẻn vẹn bốn ngày đã liên tục hạ mấy trăm thành.
Hai tên Nhân Hoàng còn lại bỏ chạy về cực nam, xem ra rất có thể sẽ đào thoát ra ngoài. Bởi vì hai tên Nhân Hoàng này không ngờ lại bắt đầu tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu.
Hai người muốn chạy, tự nhiên phải mang đi một ít linh tài Huyền Tinh làm vốn liếng cho ngày sau đông sơn tái khởi. Bọn hắn dám tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ U Châu, sau này hẳn là khó mà lăn lộn ở U Châu được nữa, bởi thế khả năng chạy đi ra đã cao đến chín mươi chín phần trăm.
Lục Linh lại không lập tức phái binh đi phục kích hai người, một là U Châu quá lớn, phải thôn tính từng bước, không thể rải ra quá nhiều người được. Hai là tính cách hai tên Nhân Hoàng này tương đối cương liệt, làm quá ác rất dễ dẫn đến cá chết lưới rách. Mặt khác, hai người này cướp đoạt các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu, như vậy sau này quá trình nhất thống U Châu sẽ càng thêm dễ dàng.
Lục Ly đợi đến sốt ruột trong Vân Thủy Thành, mãi ba ngày sau, tin trả lời của Lục Linh cuối cùng mới được đưa đến. Lục Linh cho phép Lục Ly đi Vạn Phật Thành, chẳng qua Lục Ly phải mang theo Hồ Lang, đồng thời Lục Linh còn đưa cho Hồ Lang một phong tin mật và một bản bí tịch.
- Súc Cốt thuật!
Hồ Lang lướt qua một lượt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Lục Ly cũng tiến lại đảo mắt nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt, mãi lúc sau mới nhớ ra, hỏi:
- Đây chẳng phải bí thuật của Mông Thần ư?
Lần đầu lúc Mông Thần đi theo Lục Ly đến Vân Châu liền từng sử dụng Súc Cốt Thuật, biến thành bộ dạng như một người bình thường.
Lục Ly phần nào hiểu được ý tứ của Lục Linh, để Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, như vậy liền có thể biến hóa ngoại hình, cùng theo Lục Ly tới Trung Châu sẽ không dễ dàng bị người nhận ra.
- Tỷ tỷ ta để ngươi âm thầm theo gót?
Tròng mắt Lục Ly khẽ chớp chớp, lên tiếng dò hỏi, thấy Hồ Lang gật đầu, Lục Ly tính là hiểu ra sách lược của Lục Linh.
Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, bí mật lẻn vào Trung Châu, âm thầm bám theo Lục Ly. Như thế các đại gia tộc Trung Châu sẽ không biết Hồ Lang và Lục Ly là cùng một nhóm, chỉ tưởng là Nhân Hoàng Trung Châu, an toàn của Hồ Lang cũng sẽ được bảo đảm.
Đương nhiên …
Lục Ly càng rõ ràng, mục đích Lục Linh để Hồ Lang đi theo chính là vào lúc then chốt sẽ chết thay cho Lục Ly. Chắc hẳn trong tin mật Lục Linh đưa cho Hồ Lang có dặn dò điểm này.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó lấy ra địa đồ chỉ vào Vạn Phật Thành hỏi:
- Chúng ta tới chỗ này, lấy tốc độ nhanh nhất thì cần mất bao lâu?
Hồ Lang nghĩ ngợi một lúc mới đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu một đường truyền tống với tốc độ nhanh nhất, chưa đến mười ngày là sẽ đến, nếu bí mật đi đường vòng, sẽ mất chừng khoảng trên dưới nửa tháng.
- Nửa tháng? Vậy cũng được!
Cách thời điểm Vạn Phật Thành đấu giá còn có một tháng rưỡi, Lục Ly phất tay nói:
- Hồ Lang, ngươi sao chép lại một phần Súc Cốt Thuật, ta cũng lĩnh hội thử, để xem có thể biến hóa ngoại hình được không, chúng ta tận hết khả năng đê điệu chút, như vậy sẽ càng an toàn.
- Được … Đa tạ Đại Quốc Sư!
Trên mặt Hồ Lang chớp qua một tia cảm kích, Lục Ly làm vậy cũng là suy nghĩ cho hắn, đê điệu đi đường, như vậy Lục Ly càng không dễ xảy ra chuyện, hi vọng hắn sống sót được cũng sẽ càng lớn. Bằng không một khi Lục Ly xảy ra chuyện, hắn chỉ còn cách bại lộ thân phận, khả năng bị giết sẽ rất cao.
Hồ Lang chép một bản Súc Cốt Thuật đưa cho Lục Ly, sau đó vùi đầu tham ngộ, đây là bí thuật thượng cổ, muốn cảm ngộ được khẳng định sẽ tương đối khó, phải tiêu tốn chút thời gian. Lục Ly cho hắn thời gian hai mươi ngày để cảm ngộ, hai mươi ngày sau bất luận có thành công hay không, hai người đều phải lên đường.
Lục Ly trở lại trong thành bảo, trầm tư suy nghĩ một lúc về chuyến đi Trung Châu lần này, đột nhiên nhớ tới trong Man Thần Đỉnh còn đang nhốt hai người. Hắn vội vàng lấy ra Man Thần Đỉnh, tra xem tình hình bên trong, hắn sợ Cơ Mộng Dao và Dương Vũ chết đói từ lúc nào mà mình không hay.
Bộ dạng Cơ Mộng Dao và Dương Vũ đều rất thảm, thương thế trên người Dương Vũ đã chuyển tốt, dù sao cũng là Quân Hầu Cảnh, năng lực hồi phục tương đối mạnh.
Chỉ là giờ đây hai người đều đang hữu khí vô lực nằm dựa trên vách đỉnh, đầu tóc tán loạn, ánh mắt ảm đạm, nhìn không khác gì hai đứa ăn mày, đến cả sức lực để cử động tay chân đều không có.
Cơ Mộng Dao càng thảm hơn một chút, ôm gối co quắp trong góc, mắt khép hở, mái tóc cháy đen che khuất nửa mặt. Trong mắt toàn là vẻ chán chường, nhịp hô hấp rất chậm, tựa hồ có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Ha ha!
Lục Ly lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, đối với loại nữ tử tâm địa rắn rết này, trừng phạt như thế còn là nhẹ. Sợ hai người chết đói, hắn lấy ra một ít lương khô và nước uống ném vào.
Ầm!
Hai túi nước tử và năm sáu miếng thịt khô ném vào, Cơ Mộng Dao và Dương Vũ bừng tỉnh. Hai người theo bản năng thoáng khẽ giật mình, trong mắt sáng lên một tia sáng nhỏ yếu, thần niệm quét qua, lập tức tròng mắt cả hai bỗng chợt sáng rực lên.
Thời gian dài như vậy không ăn không uống, hai người đã suy nhược vô cùng, mong mỏi lớn nhất trong lòng chính là được ăn uống no nê một bữa.
Hưu!
Dương Vũ tung người vồ tới, như chó đói lao đến chỗ đồ ăn và thức uống. Cơ Mộng Dao theo bản năng cũng muốn xông đến, song rất nhanh lại nổi giận nhìn lên trên nắp đỉnh, cười lạnh nói:
- Lục Ly, làm sao? Sợ chúng ta chết ở trong này? Ta còn tưởng ngươi to gan lắm chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly khẽ cười lạnh, nói vọng vào bên trong:
- Ta ném đồ là để cho Dương Vũ ăn, ngươi đừng nghĩ nhiều. Có cốt khí thì cứ đói chết trong đó, ta không ép.
Nói xong Lục Ly liền không để ý tới Cơ Mộng Dao nữa, ăn hay không thì tùy. Bên trong Dương Vũ đã bắt đầu nhai nuốt ngấu nghiến, lâu vậy rồi chưa có thứ gì bỏ bụng, đói đến hoa hết cả mắt, có chút thịt khô mà ăn còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.
Ừng ực, ừng ực!
Nhìn thấy mấy miếng thịt khô lần lượt bị Dương Vũ xử lý, đã có quá nửa thịt khô xuống bụng, Cơ Mộng Dao không ngừng nuốt nước bọt, thấy Dương Vũ vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục nhai nuốt không ngừng, Cơ Mộng Dao cuống lên, phẫn nộ quát:
- Dương Vũ, ngươi muốn chết à …
Thấy Cơ Mộng Dao nhìn mình chằm chằm, Dương Vũ hồi thần lại, ném qua túi nước, còn vứt thêm một miếng thịt khô. Cơ Mộng Dao không chút để ý hình tượng, cầm túi nước lên tu ừng ực một trận, sau đó lại nắm lấy thịt khô nhai ngấu nghiến.
Rất nhanh miếng thịt khô liền bị ăn xong, nhưng vẫn chưa hết đói, Cơ Mộng Dao thấy bên chỗ Dương Vũ còn có một miếng, lập tức hung dữ nói:
- Dương Vũ, ném qua đây.
Dương Vũ có chút tiếc rẻ ném đi qua, Cơ Mộng Dao lại nhai ngấu nghiến. Lát sau sắc mặt Dương Vũ chợt hơi biến, ôm bụng tiến vào trong góc.
Lâu ngày không có gì ăn, đột nhiên nuốt vào nhiều thứ như vậy, dạ dày tự nhiên khó chịu, chỗ này lại không có nhà xí, đành phải giải quyết ngay tại chỗ.
- Dương Vũ, ngươi muốn chết ….
Ngửi được mùi thum thủm, thần niệm quét qua, thấy Dương Vũ đang ngồi xổm xuống đại tiện, thịt khô Cơ Mộng Dao vừa ăn vào thiếu chút thì phun ra sạch.
Chỉ là rất nhanh nét mặt nàng lại hiện vẻ lúng túng, bởi vì bụng nàng cũng bắt đầu khó chịu. Hai người đều thời gian dài không ăn không uống, đột nhiên đánh chén quá độ, có là dạ dày thần thánh đều không chịu được.
Cố nén một lúc, cuối cùng Cơ Mộng Dao nhịn hết nổi, xổm xuống trong góc xả nước ào ào. Nàng cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ quét tới, lập tức xấu hổ đến độ chỉ muốn đập đầu vào vách chết quách cho xong.
Nàng xuất thân đại gia tộc, ngày thường luôn ưu nhã và dè dặt, giờ đây lại đại tiểu tiện ngay trước mặt một tên nam tử, không phát điên mới là lạ.
Chỉ là với bộ dạng lúc này, nàng có thể phát nộ? Có thể “bay lượn” được ư?...
Cơ Mộng Dao chỉ có thể không ngừng chửi mắng ở trong lòng, ngấm ngầm nguyền rủa:
- Ác ma, ác ma, Lục Ly, ngươi chính là ác ma. Ngươi sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro