Chân tướng phơ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Được lắm!
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên cười, giận quá mà cười, bên kia hòa thượng lông mày trắng tra xét xong giới chỉ trong tay Nhân Hoàng Tất gia, hướng về phía Tru Tà khẽ gật đầu.
Tru Tà mở miệng nói:
- Trong tay Tất thí chủ có mười lăm ức Tử Huyền Tinh, nếu Yến thí chủ đã giúp hắn bù nốt năm ức còn lại, vậy lần kêu giá này hữu hiệu.
Lục Ly mặt không biểu tình, Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia quay đầu nhìn sang, không biết phải làm sao. Tiểu Bàn Nhược cũng chui ra, đứng ở sau lưng Lục Ly.
Vô số ánh mắt và thần niệm quét tới, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó trên thân và trên mặt chợt lấp lánh bạch quang, xương cốt chậm rãi nhúc nhích, ngũ quan đại biến dạng. Biến về bộ dạng vốn có, hắn còn lấy xuống chiến giáp trên người, lộ ra áo bào xanh bên trong.
- Ồ!
Rất nhiều người vốn đang chăm chú quan sát bên này, Lục Ly đột nhiên biến thành người khác, lập tức dẫn lên náo động, không ít người nhìn chằm chằm nét mặt Lục Ly, lát sau, có người đột ngột kinh hô:
- Người kia, cái kia không phải là …
- Lục Ly!
Có người gọi ra tên Lục Ly, tự liệu và chân dung Lục Ly sớm đã được rất nhiều gia tộc thu thập. Rốt cuộc vị này chính là người được đích thân Đại điện chủ ra mặt bảo vệ, còn là người duy nhất từng đắc tội bốn đại thế lực mà vẫn có thể sống nhăn răng.
- Lục Ly!
Từng tràng tiếng hét kinh hãi vang lên, mấy ngàn người đứng bật cả dậy, rất nhiều công tử hôm qua từng tới tham dự yến hội do Dạ Vinh tổ chức cũng đều kinh hô, không ngờ Cổ Phong Lưu lại là Lục Ly …
- Khó trách!
Có người hoảng nhiên đại ngộ, khó trách công tử Cổ gia lại cả gan đùa giỡn chúng nhân, thậm chí khinh nhờn Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, hóa ra Cổ Phong Lưu là Lục Ly, vậy thì rất dễ giải thích.
Trên thế giới còn có chuyện gì mà Lục Ly không dám làm? Đương chúng giết người ở Thí Ma Điện, đánh mặt bốn đại thế lực ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trên khắp Thần Châu đại địa này, chỉ có hắn mới làm được như thế.
Lục Ly lại không mấy để tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, nếu đã bị nhận ra, còn bị bọn Cơ Mộng Điềm mưu hại, hắn còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng nghĩa lý gì.
Ngoài ra còn một điểm, hắn hiển lộ thân phận, an toàn liền được bảo chứng, hành sự cũng không cần cố kỵ quá nhiều, giờ các đại gia tộc Trung Châu ai dám trêu chọc hắn?
- Lục Ly?
Trưởng lão Cổ gia còn không biết thân phận Lục Ly, chỉ là trước khi đi được tộc trưởng Cổ gia phân phó hết thảy đều lấy Lục Ly làm đầu. Lúc này biết được thân phận Lục Ly, sắc mặt trưởng lão Cổ gia không khỏi trở nên cực kỳ khó coi, Cổ gia và Lục Ly cột cùng một chỗ, Cổ gia còn có thể sinh tồn ở Trung Châu được ư?
- Đại ca ca, bộ dạng này của ngươi dễ nhìn hơn trước nhiều.
Tiểu Bàn Nhược kéo tay áo Lục Ly, ngửa mặt cười nói.
Lục Ly đưa tay vỗ vỗ vai tiểu Bàn Nhược, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tru Tà nói:
- Tru Tà đại sư, ta có thể mượn Huyền Tinh từ người khác để tham dự đấu giá không?
Tru Tà chắp tay trước ngực, rất là khách khí khom lưng nói:
- Lục thí chủ, tất nhiên là được, chỉ cần kết toán ngay tại chỗ. Còn Huyền Tinh lấy được từ đâu, Đại Phật Tự không quản.
Ông!
Quang tráo trên Liên Hoa Đài chỗ Dạ Lạc tan biến, Dạ Lạc nhìn về phía Lục Ly cười khổ nói:
- Lục Ly, ở chỗ ta còn hai ức Tử Huyền Tinh, ngươi cần thì cho ngươi hết!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, đến lúc này đã không còn ai dám nói gì. Lục Ly lộ ra bản tướng, đối với bốn đại thế lực, đây là khiêu hấn cực lớn, ai còn dám lắm mồm để chọc vạ vào thân?
Dạ Lạc muốn cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, điều này khiến rất nhiều người không khỏi bội phục. Ngay trước mặt bao người giúp đỡ Lục Ly, đây chính là đánh mặt bốn đại thế lực a.
- Cảm ơn Dạ công tử, không cần làm phiền ngươi!
Lục Ly chắp tay với Dạ Lạc, lại khẽ gật đầu với Dạ Vũ, sau đó đảo mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài nơi Dương Hiên đang ngồi, nói:
- Hôm nay ta muốn hỏi mượn Dương Hiên công tử vài ức Huyền Tinh, chẳng biết Dương công tử có nể mặt không?
- Ách …
Đám đông tại trường ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều không giấu được nghi hoặc. Lục Ly và Dương Hiên không phải là đối thủ một mất một còn ư? Sao lại mượn Huyền Tinh từ chỗ Dương Hiên? Chẳng lẽ đầu hắn bị lừa đá?
Vô số ánh mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài U Minh Giáo, lại không thấy Dương Hiên có phản ứng gì, tựa hồ xem như Lục Ly đang đánh rắm, quang tráo trên Liên Hoa Đài cũng không được giải trừ.
- Dương công tử không nể mặt à!
Lục Ly khẽ cười nói tiếp:
- Nếu Dương công tử đã không mặt mũi, vậy ta chắc cũng chẳng cần nể mặt Dương Vũ làm gì.
Ông!
Lục Ly vừa dứt lời, quang tráo trên Liên Hoa Đài của Dương Hiên lập tức tan biến. Dương Hiên nét mặt âm trầm hung hăng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, trên người ta chỉ có ba ức Tử Huyền Tinh, nếu ngươi cảm thấy quá ít, vậy ta cũng hết cách.
- Cái này …
Đám đông nghe mà không khỏi mơ hồ, Lục Ly nói một câu chẳng đâu vào đâu, Dương Hiên lại bất ngờ đồng ý cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, chỉ là giới hạn ở ba ức.
Dạ Lạc lại xem hiểu, không chỉ hắn, con em mười hai Vương tộc về cơ bản đều hiểu. Lúc này đại chiến U Châu còn chưa triệt để kết thúc, chuyện Cơ Mộng Dao và Dương Vũ làm ở U Châu, mười hai Vương tộc há lại không biết?
Đây là Lục Ly đang cầm tính mạng Dương Vũ đổi lấy Huyền Tinh từ Dương gia, chẳng qua Dương Hiên rất ác độc, chỉ nguyện cầm ra ba ức Tử Huyền Tinh đổi mạng Dương Vũ.
Dương Vũ chỉ là cháu trai một trưởng lão của Dương gia, bản thân thiên tư không mạnh, tính cách lại hèn nhát, Dương gia không hoan nghênh cũng là điều bình thường, có thể lấy ra ba ức Tử Huyền Tinh, Lục Ly đã cảm thấy rất không sai.
- Cầm Huyền Tinh ra đây!
Lục Ly trầm ngâm một lát, sau đó ngoắc ngoắc tay với Dương Hiên. Dương Hiên vung tay lên, một tên Nhân Hoàng sau lưng lấy ra Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp ném mạnh tới.
Lục Ly tiếp lấy giới chỉ nhìn lướt qua một lượt, sau đó tay khẽ sáng lên, một chiếc đỉnh nhỏ hiện ra, hắn nói khẽ với Tiểu Bạch ở bên trong:
- Mời Dương công tử đi ra!
Ông
Man Thần Đỉnh bay vụt lên giữa trời, nắp đỉnh mở toang, một đạo bóng người từ bên trong nện ra, lăn lộn mấy vòng trước mặt Lục Ly.
Dương Vũ đã đói đến ngất xỉu, áo bào trên người cháy đen hết cả, tóc tai rũ rượi, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, lúc này vẫn còn đang hôn mê.
Hưu!
Thân hình tên Nhân Hoàng sau lưng Dương Hiên chợt lóe, vung tay nắm lấy Dương Vũ, như mũi tên lao vút xuống dưới Phật sơn, rất nhiều người thậm chí không thấy rõ Nhân Hoàng kia biến mất như thế nào.
Dương Hiên không tiếp tục nói thêm nửa lời, trực tiếp mở lại cấm chế Liên Hoa Đài, quang tráo lần nữa che khuất.
Chúng nhân tại trường không dám thở mạnh, bầu không khí ngột ngạt đè nén vô cùng.
Dù đa phần bọn họ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được phần nào, ba ức Tử Huyền Tinh mà Dương Hiên cho mượn này, Lục Ly chắc là sẽ không trả …
Hưu!
Man Thần Đỉnh kịch liệt rụt nhỏ, Lục Ly thu lại, nhét vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta có mười sáu ức Tử Huyền Tinh, Dương công tử cho ta mượn ba ức, vậy là có mười chín ức, còn thiếu một chút, xem ra vẫn phải mượn thêm.
Lục Ly đảo mắt nhìn lên dãy Liên Hoa Đài, cuối cùng dừng ở Liên Hoa Đài nơi Cơ Mộng Điềm đang ngồi, cười nhạt nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, chúng ta từng có giao tình sâu đậm trong tiểu chiến trường. Không biết ngươi có nguyện ý cho Lục mỗ mượn chút Huyền Tinh?
Quang tráo trên Liên Hoa Đài Cơ Mộng Điềm biến mất, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Điệp Phi Vũ thì lại trốn ở sau lưng Cơ Mộng Điềm, không dám đối mặt trực diện với Lục Ly.
Phần đông chúng nhân tại trường đều nhìn sang Cơ Mộng Điềm, kẻ sau nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ nhập định, phải đến mười mấy giây sau mới cất tiếng, nói:
- Lục công tử, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, ta ra mười ức mua về Nhân Tiên Chi. Trên người đã không còn quá nhiều Huyền Tinh, chỉ có một ức một ngàn vạn, nếu ngươi muốn, ta tặng không cho ngươi đều được.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Cơ Mộng Điềm nói một ức một ngàn vạn, con số này rất xảo diệu. Cộng thêm một ức một ngàn vạn, Lục Ly vừa khéo có được hai mươi ức một ngàn vạn, đủ để kêu giá.
Ngoài mặt, Nhân Hoàng Tất gia kêu giá hai mươi ức Tử Huyền Tinh, trong đó có năm ức là Yến gia cho mượn. Lục Ly lại kêu giá, Bồ Đề Quả sẽ về tay hắn không chút huyền niệm. Rốt cuộc lúc này Lục Ly đan không khác gì một con chó điên, ai còn dám quang minh chính đại khiêu chiến với hắn?
Chẳng qua …
Nếu đã trở mặt, Lục Ly làm sao còn dễ nói chuyện vậy được?
Hắn cười lạnh nói:
- Cơ tiểu thư quá keo kiệt, ta cảm thấy hỏi mượn tỷ tỷ ngươi, tuỳ tiện liền có thể mượn được mười mười lăm ức. Nếu ngươi không cho ta mượn mười ức Tử Huyền Tinh, vậy ta đành phải đích thân hỏi mượn Mộng Dao tiểu thư vậy.
Chân tướng phơi bày, Lục Ly giở công phu sư tử ngoạm!
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên cười, giận quá mà cười, bên kia hòa thượng lông mày trắng tra xét xong giới chỉ trong tay Nhân Hoàng Tất gia, hướng về phía Tru Tà khẽ gật đầu.
Tru Tà mở miệng nói:
- Trong tay Tất thí chủ có mười lăm ức Tử Huyền Tinh, nếu Yến thí chủ đã giúp hắn bù nốt năm ức còn lại, vậy lần kêu giá này hữu hiệu.
Lục Ly mặt không biểu tình, Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia quay đầu nhìn sang, không biết phải làm sao. Tiểu Bàn Nhược cũng chui ra, đứng ở sau lưng Lục Ly.
Vô số ánh mắt và thần niệm quét tới, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó trên thân và trên mặt chợt lấp lánh bạch quang, xương cốt chậm rãi nhúc nhích, ngũ quan đại biến dạng. Biến về bộ dạng vốn có, hắn còn lấy xuống chiến giáp trên người, lộ ra áo bào xanh bên trong.
- Ồ!
Rất nhiều người vốn đang chăm chú quan sát bên này, Lục Ly đột nhiên biến thành người khác, lập tức dẫn lên náo động, không ít người nhìn chằm chằm nét mặt Lục Ly, lát sau, có người đột ngột kinh hô:
- Người kia, cái kia không phải là …
- Lục Ly!
Có người gọi ra tên Lục Ly, tự liệu và chân dung Lục Ly sớm đã được rất nhiều gia tộc thu thập. Rốt cuộc vị này chính là người được đích thân Đại điện chủ ra mặt bảo vệ, còn là người duy nhất từng đắc tội bốn đại thế lực mà vẫn có thể sống nhăn răng.
- Lục Ly!
Từng tràng tiếng hét kinh hãi vang lên, mấy ngàn người đứng bật cả dậy, rất nhiều công tử hôm qua từng tới tham dự yến hội do Dạ Vinh tổ chức cũng đều kinh hô, không ngờ Cổ Phong Lưu lại là Lục Ly …
- Khó trách!
Có người hoảng nhiên đại ngộ, khó trách công tử Cổ gia lại cả gan đùa giỡn chúng nhân, thậm chí khinh nhờn Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, hóa ra Cổ Phong Lưu là Lục Ly, vậy thì rất dễ giải thích.
Trên thế giới còn có chuyện gì mà Lục Ly không dám làm? Đương chúng giết người ở Thí Ma Điện, đánh mặt bốn đại thế lực ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trên khắp Thần Châu đại địa này, chỉ có hắn mới làm được như thế.
Lục Ly lại không mấy để tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, nếu đã bị nhận ra, còn bị bọn Cơ Mộng Điềm mưu hại, hắn còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng nghĩa lý gì.
Ngoài ra còn một điểm, hắn hiển lộ thân phận, an toàn liền được bảo chứng, hành sự cũng không cần cố kỵ quá nhiều, giờ các đại gia tộc Trung Châu ai dám trêu chọc hắn?
- Lục Ly?
Trưởng lão Cổ gia còn không biết thân phận Lục Ly, chỉ là trước khi đi được tộc trưởng Cổ gia phân phó hết thảy đều lấy Lục Ly làm đầu. Lúc này biết được thân phận Lục Ly, sắc mặt trưởng lão Cổ gia không khỏi trở nên cực kỳ khó coi, Cổ gia và Lục Ly cột cùng một chỗ, Cổ gia còn có thể sinh tồn ở Trung Châu được ư?
- Đại ca ca, bộ dạng này của ngươi dễ nhìn hơn trước nhiều.
Tiểu Bàn Nhược kéo tay áo Lục Ly, ngửa mặt cười nói.
Lục Ly đưa tay vỗ vỗ vai tiểu Bàn Nhược, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tru Tà nói:
- Tru Tà đại sư, ta có thể mượn Huyền Tinh từ người khác để tham dự đấu giá không?
Tru Tà chắp tay trước ngực, rất là khách khí khom lưng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lục thí chủ, tất nhiên là được, chỉ cần kết toán ngay tại chỗ. Còn Huyền Tinh lấy được từ đâu, Đại Phật Tự không quản.
Ông!
Quang tráo trên Liên Hoa Đài chỗ Dạ Lạc tan biến, Dạ Lạc nhìn về phía Lục Ly cười khổ nói:
- Lục Ly, ở chỗ ta còn hai ức Tử Huyền Tinh, ngươi cần thì cho ngươi hết!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, đến lúc này đã không còn ai dám nói gì. Lục Ly lộ ra bản tướng, đối với bốn đại thế lực, đây là khiêu hấn cực lớn, ai còn dám lắm mồm để chọc vạ vào thân?
Dạ Lạc muốn cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, điều này khiến rất nhiều người không khỏi bội phục. Ngay trước mặt bao người giúp đỡ Lục Ly, đây chính là đánh mặt bốn đại thế lực a.
- Cảm ơn Dạ công tử, không cần làm phiền ngươi!
Lục Ly chắp tay với Dạ Lạc, lại khẽ gật đầu với Dạ Vũ, sau đó đảo mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài nơi Dương Hiên đang ngồi, nói:
- Hôm nay ta muốn hỏi mượn Dương Hiên công tử vài ức Huyền Tinh, chẳng biết Dương công tử có nể mặt không?
- Ách …
Đám đông tại trường ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều không giấu được nghi hoặc. Lục Ly và Dương Hiên không phải là đối thủ một mất một còn ư? Sao lại mượn Huyền Tinh từ chỗ Dương Hiên? Chẳng lẽ đầu hắn bị lừa đá?
Vô số ánh mắt nhìn về phía Liên Hoa Đài U Minh Giáo, lại không thấy Dương Hiên có phản ứng gì, tựa hồ xem như Lục Ly đang đánh rắm, quang tráo trên Liên Hoa Đài cũng không được giải trừ.
- Dương công tử không nể mặt à!
Lục Ly khẽ cười nói tiếp:
- Nếu Dương công tử đã không mặt mũi, vậy ta chắc cũng chẳng cần nể mặt Dương Vũ làm gì.
Ông!
Lục Ly vừa dứt lời, quang tráo trên Liên Hoa Đài của Dương Hiên lập tức tan biến. Dương Hiên nét mặt âm trầm hung hăng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, trên người ta chỉ có ba ức Tử Huyền Tinh, nếu ngươi cảm thấy quá ít, vậy ta cũng hết cách.
- Cái này …
Đám đông nghe mà không khỏi mơ hồ, Lục Ly nói một câu chẳng đâu vào đâu, Dương Hiên lại bất ngờ đồng ý cho Lục Ly mượn Huyền Tinh, chỉ là giới hạn ở ba ức.
Dạ Lạc lại xem hiểu, không chỉ hắn, con em mười hai Vương tộc về cơ bản đều hiểu. Lúc này đại chiến U Châu còn chưa triệt để kết thúc, chuyện Cơ Mộng Dao và Dương Vũ làm ở U Châu, mười hai Vương tộc há lại không biết?
Đây là Lục Ly đang cầm tính mạng Dương Vũ đổi lấy Huyền Tinh từ Dương gia, chẳng qua Dương Hiên rất ác độc, chỉ nguyện cầm ra ba ức Tử Huyền Tinh đổi mạng Dương Vũ.
Dương Vũ chỉ là cháu trai một trưởng lão của Dương gia, bản thân thiên tư không mạnh, tính cách lại hèn nhát, Dương gia không hoan nghênh cũng là điều bình thường, có thể lấy ra ba ức Tử Huyền Tinh, Lục Ly đã cảm thấy rất không sai.
- Cầm Huyền Tinh ra đây!
Lục Ly trầm ngâm một lát, sau đó ngoắc ngoắc tay với Dương Hiên. Dương Hiên vung tay lên, một tên Nhân Hoàng sau lưng lấy ra Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp ném mạnh tới.
Lục Ly tiếp lấy giới chỉ nhìn lướt qua một lượt, sau đó tay khẽ sáng lên, một chiếc đỉnh nhỏ hiện ra, hắn nói khẽ với Tiểu Bạch ở bên trong:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mời Dương công tử đi ra!
Ông
Man Thần Đỉnh bay vụt lên giữa trời, nắp đỉnh mở toang, một đạo bóng người từ bên trong nện ra, lăn lộn mấy vòng trước mặt Lục Ly.
Dương Vũ đã đói đến ngất xỉu, áo bào trên người cháy đen hết cả, tóc tai rũ rượi, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, lúc này vẫn còn đang hôn mê.
Hưu!
Thân hình tên Nhân Hoàng sau lưng Dương Hiên chợt lóe, vung tay nắm lấy Dương Vũ, như mũi tên lao vút xuống dưới Phật sơn, rất nhiều người thậm chí không thấy rõ Nhân Hoàng kia biến mất như thế nào.
Dương Hiên không tiếp tục nói thêm nửa lời, trực tiếp mở lại cấm chế Liên Hoa Đài, quang tráo lần nữa che khuất.
Chúng nhân tại trường không dám thở mạnh, bầu không khí ngột ngạt đè nén vô cùng.
Dù đa phần bọn họ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được phần nào, ba ức Tử Huyền Tinh mà Dương Hiên cho mượn này, Lục Ly chắc là sẽ không trả …
Hưu!
Man Thần Đỉnh kịch liệt rụt nhỏ, Lục Ly thu lại, nhét vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta có mười sáu ức Tử Huyền Tinh, Dương công tử cho ta mượn ba ức, vậy là có mười chín ức, còn thiếu một chút, xem ra vẫn phải mượn thêm.
Lục Ly đảo mắt nhìn lên dãy Liên Hoa Đài, cuối cùng dừng ở Liên Hoa Đài nơi Cơ Mộng Điềm đang ngồi, cười nhạt nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, chúng ta từng có giao tình sâu đậm trong tiểu chiến trường. Không biết ngươi có nguyện ý cho Lục mỗ mượn chút Huyền Tinh?
Quang tráo trên Liên Hoa Đài Cơ Mộng Điềm biến mất, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Điệp Phi Vũ thì lại trốn ở sau lưng Cơ Mộng Điềm, không dám đối mặt trực diện với Lục Ly.
Phần đông chúng nhân tại trường đều nhìn sang Cơ Mộng Điềm, kẻ sau nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ nhập định, phải đến mười mấy giây sau mới cất tiếng, nói:
- Lục công tử, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, ta ra mười ức mua về Nhân Tiên Chi. Trên người đã không còn quá nhiều Huyền Tinh, chỉ có một ức một ngàn vạn, nếu ngươi muốn, ta tặng không cho ngươi đều được.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Cơ Mộng Điềm nói một ức một ngàn vạn, con số này rất xảo diệu. Cộng thêm một ức một ngàn vạn, Lục Ly vừa khéo có được hai mươi ức một ngàn vạn, đủ để kêu giá.
Ngoài mặt, Nhân Hoàng Tất gia kêu giá hai mươi ức Tử Huyền Tinh, trong đó có năm ức là Yến gia cho mượn. Lục Ly lại kêu giá, Bồ Đề Quả sẽ về tay hắn không chút huyền niệm. Rốt cuộc lúc này Lục Ly đan không khác gì một con chó điên, ai còn dám quang minh chính đại khiêu chiến với hắn?
Chẳng qua …
Nếu đã trở mặt, Lục Ly làm sao còn dễ nói chuyện vậy được?
Hắn cười lạnh nói:
- Cơ tiểu thư quá keo kiệt, ta cảm thấy hỏi mượn tỷ tỷ ngươi, tuỳ tiện liền có thể mượn được mười mười lăm ức. Nếu ngươi không cho ta mượn mười ức Tử Huyền Tinh, vậy ta đành phải đích thân hỏi mượn Mộng Dao tiểu thư vậy.
Chân tướng phơi bày, Lục Ly giở công phu sư tử ngoạm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro