Gan lớn bằng...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Chào giá mười lăm ức, đó là con số đã được Lục Ly suy tính kỹ càng!
Hắn mượn Dạ Lạc mười ức, đấu giá cần thêm mười ức. Nếu đã trở mặt, tại sao lại không xao trá thêm một ít?
Dương Vũ là cháu trai trưởng lão Dương gia, là tên chết nhát, Dương Hiên và Dương gia có thể không coi trọng. Nhưng Cơ Mộng Dao thì khác, Cơ gia liệu có thể không coi trọng nàng? Mà dù có không coi trọng Cơ Mộng Dao, chẳng lẽ Cơ gia không để ý mặt mũi.
Phải biết Cơ Mộng Dao chính là nữ tử, vừa rồi lúc hắn lấy ra Man Thần Đỉnh, rất nhiều thần niệm cường đại đều quét qua, có thể thấy được rõ ràng Cơ Mộng Dao trần như nhộng ở trong đó.
Nếu Lục Ly trực tiếp vứt Cơ Mộng Dao ra ngoài, bị bao nhiêu người thấy được, vậy thì mặt mũi Cơ gia biết để vào đâu. Sau này Cơ Mộng Điềm cũng sẽ bị liên lụy, không ngẩng đầu lên được, rốt cuộc đó là chị gái ruột của nàng.
Đương nhiên.
Cơ gia có thể vì Cơ Mộng Dao mà lấy ra mười lăm ức hay không, điểm này còn phụ thuộc vào sự quyết đoán của bọn họ. Mười lăm ức Tử Huyền Tinh, đó đâu phải con số nhỏ bé gì, đổi thành linh tài trân quý thậm chí có thể xếp thành nguyên một ngọn núi to.
Sắc mặt Cơ Mộng Điềm khẽ biến, trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh lẽo thấu xương, tưởng như hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống hắn.
Đám đông tại trường đến cả thở mạnh đều không dám, Lục Ly dám vuốt râu hùm, khiến bọn hắn đều bị dọa ngu. Luân Hồi Cung a, đó chính là thế lực mạnh nhất Trung Châu, đừng nói đương chúng đánh mặt Luân Hồi Cung, dù có là hạ nhân Luân Hồi Cung, rất nhiều người ở đây đều không dám đắc tội.
Lục Ly đúng là gan lớn bằng trời!
Đây là suy nghĩ trong đầu vô số người lúc này, bọn hắn không khỏi có chút sợ hãi, đồng thời lại có chút hưng phấn. Có lẽ là bởi Lục Ly làm chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng có lẽ là bởi Lục Ly có thể khiến cho nữ thần không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn lấy một phần phải xấu hổ khó xử, khiến trong lòng bọn họ bất giác dâng lên tâm tình sướng khoái.
Nét mặt Lục Ly vẫn rất bình tĩnh, dù rất nhiều thần niệm cường đại đang khóa chặt mình, trong những thần niệm kia có không ít đạo mang theo uy áp vô danh và sát khí nồng đậm. Song Lục Ly vẫn chẳng hề để tâm, trường diện này so với trường diện ở Thí Ma Điện năm đó thì còn kém xa, phải biết khi ấy có cả sự hiện diện của không ít Địa Tiên.
Cơ Mộng Điềm không lên tiếng, tựa hồ đang âm thầm giao lưu với người Luân Hồi Cung. Trên Liên Hoa Đài sát bên chỗ Cơ Mộng Điềm, một cường giả Nhân Hoàng trung kỳ lại có vẻ không nhịn được, mở miệng nói:
- Lục Ly, làm người tốt nhất đừng quá phận. Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt, vậy chính là tự tìm đường chết.
Có người nhảy đi ra.
Lục Ly thản nhiên nhìn cường giả trung niên kia một cái, sau đó quay đầu hỏi Cổ Mẫn:
- Đứa ngớ ngẩn này là ai?
Giọng Lục Ly không lớn, rất nhiều người đều nghe được, tròng mắt Cổ Mẫn thoáng co rụt lại, Lục Ly làm thế khác gì chỉ thẳng mặt tên Nhân Hoàng kia mắng đối phương là đồ ngu?
Cổ Mẫn còn chưa đáp lời, trên thân tên Nhân Hoàng kia đã cuộn trào sát khí, một cỗ khí tức cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, khoảnh khắc đó gió thổi cỏ động xung quanh đều ngừng cả lại.
- Ha ha!
Lục Ly lại không phải chưa từng bị khí tức khủng bố của cường giả bao phủ, năm đó Địa Tiên đều không ép gục được hắn, Nhân Hoàng đã là cái gì?
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy người Đại Phật Tự không có ý lên tiếng, thế là đảo mắt nhìn về phía tên Nhân Hoàng kia nói:
- Đừng lấy khí thế ra dọa ta, cấp bậc này của ngươi còn chưa đủ. Nếu ngươi không phục, có thể động thủ với ta thử xem.
- Thật to gan!
Nhân Hoàng triệt để nổi giận, sát khí cuồng bạo trên người như mây đen áp đỉnh trút xuống, trên thân lấp lánh Huyền lực, tựa hồ định ra tay.
- Trần thí chủ!
Vừa rồi Đại Phật Tự có thể không tỏ thái độ, nhưng lúc này lại không thể không đứng ra ngăn trở. Tru Tà hướng về phía Nhân Hoàng trung niên kia kêu một tiếng, sau đó lại không nói gì thêm.
- Trần tộc trưởng!
Cơ Mộng Điềm rốt cục cũng mở miệng, nàng nhàn nhạt nhìn Nhân Hoàng trung niên, tên Nhân Hoàng kia lập tức thu cờ ngưng trống. Rất rõ ràng đây là tộc trưởng một thế lực phụ dung, vừa rồi nhảy đi ra chính là vì duy hộ mặt mũi Luân Hồi Cung.
Cơ Mộng Điềm đảo mắt nhìn sang Lục Ly, lần này không lạnh lùng như trước, nàng nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, ngươi miệng sư tử há ra quá lớn, ta không có nhiều Huyền Tinh như vậy.
Lục Ly lại mặc kệ, hờ hững nói:
- Ngươi không biết nghĩ cách ư? Chẳng lẽ với danh tiếng Luân Hồi Cung mà không kiếm ra được mấy chục ức?
Ý Lục Ly rất rõ ràng, hắn để Cơ Mộng Điềm đi mượn Huyền Tinh, bất luận thế nào hôm nay hắn phải muốn mười lăm ức, không đưa Huyền Tinh thì tự gánh lấy hậu quả.
Cơ Mộng Điềm cắn môi, bộ dạng ủy khuất đáng thương, nàng ra vẻ khó xử nhìn Lục Ly nói:
- Vẫn nhiều quá, ít chút được không.
Nếu đổi thành nam tử khác, có lẽ sẽ bị bộ dạng mê người này của Cơ Mộng Điềm lừa gạt, đồng ý giảm xuống một ít.
Nhưng Lục Ly lại rất rõ ràng đằng sau lớp túi da tuyệt mỹ kia là lòng dạ độc địa không khác gì rắn rết, hắn kiên định đáp:
- Không thể ít, nguyên nhân thế nào chắc ngươi cũng biết, đừng nói nhảm nữa, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn thôi.
Mượn tiền người ta còn hung hăng bá đạo như thế, đây đúng là thiên hạ kỳ văn.
Cơ Mộng Điềm khẽ thở dài, thân hình chợt lóe, lướt tới một chùa miếu gần đó, đồng thời truyền âm khẽ nói:
- Ngươi đi theo ta.
Thỏa hiệp?
Đa phần đám đông đều khó mà chấp nhận sự thực này, thế lực cường đại số một Trung Châu, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với một thiếu niên miệng còn hôi sữa như vậy được? Còn là thỏa hiệp ngay trước mặt đại bộ phận gia tộc Trung Châu. Luân Hồi Cung này có đúng là Luân Hồi Cung bá đạo cường đại kia không?
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn nhìn sang chỗ Tru Tà một cái. Kẻ sau khẽ gật đầu, thế là bèn tung người bay theo Cơ Mộng Điềm tới chùa miếu kia.
Lục Ly căn bản không sợ Cơ Mộng Điềm làm loạn, trước mắt bao người ai dám giết hắn? Bàn Nhược vốn cũng muốn đi theo Lục Ly, đến sau nhìn Tru Tà một cái lại không dám đi nữa.
Tiến vào trong chùa miếu, nơi này sớm đã có một tên Nhân Hoàng chờ sẵn. Người đó đưa cho Cơ Mộng Điềm một chiếc Không Gian Giới Chỉ, hung hăng trừng Lục Ly một cái rồi quay người bay đi.
Tiến vào chùa miếu, Cơ Mộng Điềm còn mở ra cấm chế trong đại điện, lúc này mới ném giới chỉ cho Lục Ly, nói:
- Đây là mười lăm ức Tử Huyền Tinh, thả tỷ tỷ ta ra.
Ông!
Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh, ném Cơ Mộng Dao ra ngoài. Thương thế trên da thịt Cơ Mộng Dao đã khôi phục phần nào, chỉ là vẫn còn rất bẩn, không khác gì đứa ăn mày. Cả người nàng trần trùng trục, Lục Ly nhìn một cái, không khỏi bật cười hắc hắc.
Cơ Mộng Điềm vội vàng cởi ra áo choàng bọc lại Cơ Mộng Dao, lúc này Cơ Mộng Dao bất ngờ tỉnh lại, nhìn thấy Cơ Mộng Điềm còn tưởng là đang nằm mơ, chớp chớp mắt, mấp máy môi nói:
- Mộng Điềm, là ngươi thật ư?
Chứng kiến bộ dạng thảm thương đó của Cơ Mộng Dao, Cơ Mộng Điềm quét mắt lạnh lùng nhìn Lục Ly, hung hăng nói:
- Lục Ly, món nợ này Cơ gia chúng ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ hoàn trả gấp mười.
- Lục Ly?
Cơ Mộng Dao quay đầu nhìn Lục Ly một cái, trong mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, toàn thân khẽ run lên, hoảng loạn nói:
- Ác ma, Lục Ly, ngươi là tên ác ma, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, đối mặt thẳng với Cơ Mộng Điềm, gằn giọng nói:
- Cơ Mộng Điềm, chính ngươi tự nghĩ mà xem, trước kia Lục Ly ta có từng đắc tội Cơ gia các ngươi? Nếu không phải các ngươi năm lần bảy lượt mưu hại ta, ta há sẽ đáp trả? Cơ gia các ngươi làm xằng làm bậy, lại không cho phép người khác trả đũa? Đây là đạo lý gì? Mười năm sau các ngươi muốn trả thù ta cũng được, chẳng qua nếu lần sau các ngươi còn để rơi vào tay ta, ta đảm bảo sẽ khiến các ngươi thống khổ gấp mười.
Dứt lời, Lục Ly quay người phá mở cấm chế đi ra bên ngoài, không nhìn lại hai tỷ muội kia lấy một lần.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, hắn đối phó hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc như thế thực sự có chút tàn nhẫn. Song hắn không mấy bận tâm, trong mắt hắn, hai tỷ muội này đều là loại tâm địa rắn rết, một lòng muốn mưu hại mình. Vậy chính là tử thủ.
Đã là tử thù, vậy thì mỹ nhân hay ác hán có khác gì nhau?
Hắn mượn Dạ Lạc mười ức, đấu giá cần thêm mười ức. Nếu đã trở mặt, tại sao lại không xao trá thêm một ít?
Dương Vũ là cháu trai trưởng lão Dương gia, là tên chết nhát, Dương Hiên và Dương gia có thể không coi trọng. Nhưng Cơ Mộng Dao thì khác, Cơ gia liệu có thể không coi trọng nàng? Mà dù có không coi trọng Cơ Mộng Dao, chẳng lẽ Cơ gia không để ý mặt mũi.
Phải biết Cơ Mộng Dao chính là nữ tử, vừa rồi lúc hắn lấy ra Man Thần Đỉnh, rất nhiều thần niệm cường đại đều quét qua, có thể thấy được rõ ràng Cơ Mộng Dao trần như nhộng ở trong đó.
Nếu Lục Ly trực tiếp vứt Cơ Mộng Dao ra ngoài, bị bao nhiêu người thấy được, vậy thì mặt mũi Cơ gia biết để vào đâu. Sau này Cơ Mộng Điềm cũng sẽ bị liên lụy, không ngẩng đầu lên được, rốt cuộc đó là chị gái ruột của nàng.
Đương nhiên.
Cơ gia có thể vì Cơ Mộng Dao mà lấy ra mười lăm ức hay không, điểm này còn phụ thuộc vào sự quyết đoán của bọn họ. Mười lăm ức Tử Huyền Tinh, đó đâu phải con số nhỏ bé gì, đổi thành linh tài trân quý thậm chí có thể xếp thành nguyên một ngọn núi to.
Sắc mặt Cơ Mộng Điềm khẽ biến, trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh lẽo thấu xương, tưởng như hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống hắn.
Đám đông tại trường đến cả thở mạnh đều không dám, Lục Ly dám vuốt râu hùm, khiến bọn hắn đều bị dọa ngu. Luân Hồi Cung a, đó chính là thế lực mạnh nhất Trung Châu, đừng nói đương chúng đánh mặt Luân Hồi Cung, dù có là hạ nhân Luân Hồi Cung, rất nhiều người ở đây đều không dám đắc tội.
Lục Ly đúng là gan lớn bằng trời!
Đây là suy nghĩ trong đầu vô số người lúc này, bọn hắn không khỏi có chút sợ hãi, đồng thời lại có chút hưng phấn. Có lẽ là bởi Lục Ly làm chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng có lẽ là bởi Lục Ly có thể khiến cho nữ thần không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn lấy một phần phải xấu hổ khó xử, khiến trong lòng bọn họ bất giác dâng lên tâm tình sướng khoái.
Nét mặt Lục Ly vẫn rất bình tĩnh, dù rất nhiều thần niệm cường đại đang khóa chặt mình, trong những thần niệm kia có không ít đạo mang theo uy áp vô danh và sát khí nồng đậm. Song Lục Ly vẫn chẳng hề để tâm, trường diện này so với trường diện ở Thí Ma Điện năm đó thì còn kém xa, phải biết khi ấy có cả sự hiện diện của không ít Địa Tiên.
Cơ Mộng Điềm không lên tiếng, tựa hồ đang âm thầm giao lưu với người Luân Hồi Cung. Trên Liên Hoa Đài sát bên chỗ Cơ Mộng Điềm, một cường giả Nhân Hoàng trung kỳ lại có vẻ không nhịn được, mở miệng nói:
- Lục Ly, làm người tốt nhất đừng quá phận. Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt, vậy chính là tự tìm đường chết.
Có người nhảy đi ra.
Lục Ly thản nhiên nhìn cường giả trung niên kia một cái, sau đó quay đầu hỏi Cổ Mẫn:
- Đứa ngớ ngẩn này là ai?
Giọng Lục Ly không lớn, rất nhiều người đều nghe được, tròng mắt Cổ Mẫn thoáng co rụt lại, Lục Ly làm thế khác gì chỉ thẳng mặt tên Nhân Hoàng kia mắng đối phương là đồ ngu?
Cổ Mẫn còn chưa đáp lời, trên thân tên Nhân Hoàng kia đã cuộn trào sát khí, một cỗ khí tức cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, khoảnh khắc đó gió thổi cỏ động xung quanh đều ngừng cả lại.
- Ha ha!
Lục Ly lại không phải chưa từng bị khí tức khủng bố của cường giả bao phủ, năm đó Địa Tiên đều không ép gục được hắn, Nhân Hoàng đã là cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy người Đại Phật Tự không có ý lên tiếng, thế là đảo mắt nhìn về phía tên Nhân Hoàng kia nói:
- Đừng lấy khí thế ra dọa ta, cấp bậc này của ngươi còn chưa đủ. Nếu ngươi không phục, có thể động thủ với ta thử xem.
- Thật to gan!
Nhân Hoàng triệt để nổi giận, sát khí cuồng bạo trên người như mây đen áp đỉnh trút xuống, trên thân lấp lánh Huyền lực, tựa hồ định ra tay.
- Trần thí chủ!
Vừa rồi Đại Phật Tự có thể không tỏ thái độ, nhưng lúc này lại không thể không đứng ra ngăn trở. Tru Tà hướng về phía Nhân Hoàng trung niên kia kêu một tiếng, sau đó lại không nói gì thêm.
- Trần tộc trưởng!
Cơ Mộng Điềm rốt cục cũng mở miệng, nàng nhàn nhạt nhìn Nhân Hoàng trung niên, tên Nhân Hoàng kia lập tức thu cờ ngưng trống. Rất rõ ràng đây là tộc trưởng một thế lực phụ dung, vừa rồi nhảy đi ra chính là vì duy hộ mặt mũi Luân Hồi Cung.
Cơ Mộng Điềm đảo mắt nhìn sang Lục Ly, lần này không lạnh lùng như trước, nàng nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, ngươi miệng sư tử há ra quá lớn, ta không có nhiều Huyền Tinh như vậy.
Lục Ly lại mặc kệ, hờ hững nói:
- Ngươi không biết nghĩ cách ư? Chẳng lẽ với danh tiếng Luân Hồi Cung mà không kiếm ra được mấy chục ức?
Ý Lục Ly rất rõ ràng, hắn để Cơ Mộng Điềm đi mượn Huyền Tinh, bất luận thế nào hôm nay hắn phải muốn mười lăm ức, không đưa Huyền Tinh thì tự gánh lấy hậu quả.
Cơ Mộng Điềm cắn môi, bộ dạng ủy khuất đáng thương, nàng ra vẻ khó xử nhìn Lục Ly nói:
- Vẫn nhiều quá, ít chút được không.
Nếu đổi thành nam tử khác, có lẽ sẽ bị bộ dạng mê người này của Cơ Mộng Điềm lừa gạt, đồng ý giảm xuống một ít.
Nhưng Lục Ly lại rất rõ ràng đằng sau lớp túi da tuyệt mỹ kia là lòng dạ độc địa không khác gì rắn rết, hắn kiên định đáp:
- Không thể ít, nguyên nhân thế nào chắc ngươi cũng biết, đừng nói nhảm nữa, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn thôi.
Mượn tiền người ta còn hung hăng bá đạo như thế, đây đúng là thiên hạ kỳ văn.
Cơ Mộng Điềm khẽ thở dài, thân hình chợt lóe, lướt tới một chùa miếu gần đó, đồng thời truyền âm khẽ nói:
- Ngươi đi theo ta.
Thỏa hiệp?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đa phần đám đông đều khó mà chấp nhận sự thực này, thế lực cường đại số một Trung Châu, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với một thiếu niên miệng còn hôi sữa như vậy được? Còn là thỏa hiệp ngay trước mặt đại bộ phận gia tộc Trung Châu. Luân Hồi Cung này có đúng là Luân Hồi Cung bá đạo cường đại kia không?
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn nhìn sang chỗ Tru Tà một cái. Kẻ sau khẽ gật đầu, thế là bèn tung người bay theo Cơ Mộng Điềm tới chùa miếu kia.
Lục Ly căn bản không sợ Cơ Mộng Điềm làm loạn, trước mắt bao người ai dám giết hắn? Bàn Nhược vốn cũng muốn đi theo Lục Ly, đến sau nhìn Tru Tà một cái lại không dám đi nữa.
Tiến vào trong chùa miếu, nơi này sớm đã có một tên Nhân Hoàng chờ sẵn. Người đó đưa cho Cơ Mộng Điềm một chiếc Không Gian Giới Chỉ, hung hăng trừng Lục Ly một cái rồi quay người bay đi.
Tiến vào chùa miếu, Cơ Mộng Điềm còn mở ra cấm chế trong đại điện, lúc này mới ném giới chỉ cho Lục Ly, nói:
- Đây là mười lăm ức Tử Huyền Tinh, thả tỷ tỷ ta ra.
Ông!
Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh, ném Cơ Mộng Dao ra ngoài. Thương thế trên da thịt Cơ Mộng Dao đã khôi phục phần nào, chỉ là vẫn còn rất bẩn, không khác gì đứa ăn mày. Cả người nàng trần trùng trục, Lục Ly nhìn một cái, không khỏi bật cười hắc hắc.
Cơ Mộng Điềm vội vàng cởi ra áo choàng bọc lại Cơ Mộng Dao, lúc này Cơ Mộng Dao bất ngờ tỉnh lại, nhìn thấy Cơ Mộng Điềm còn tưởng là đang nằm mơ, chớp chớp mắt, mấp máy môi nói:
- Mộng Điềm, là ngươi thật ư?
Chứng kiến bộ dạng thảm thương đó của Cơ Mộng Dao, Cơ Mộng Điềm quét mắt lạnh lùng nhìn Lục Ly, hung hăng nói:
- Lục Ly, món nợ này Cơ gia chúng ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ hoàn trả gấp mười.
- Lục Ly?
Cơ Mộng Dao quay đầu nhìn Lục Ly một cái, trong mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, toàn thân khẽ run lên, hoảng loạn nói:
- Ác ma, Lục Ly, ngươi là tên ác ma, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, đối mặt thẳng với Cơ Mộng Điềm, gằn giọng nói:
- Cơ Mộng Điềm, chính ngươi tự nghĩ mà xem, trước kia Lục Ly ta có từng đắc tội Cơ gia các ngươi? Nếu không phải các ngươi năm lần bảy lượt mưu hại ta, ta há sẽ đáp trả? Cơ gia các ngươi làm xằng làm bậy, lại không cho phép người khác trả đũa? Đây là đạo lý gì? Mười năm sau các ngươi muốn trả thù ta cũng được, chẳng qua nếu lần sau các ngươi còn để rơi vào tay ta, ta đảm bảo sẽ khiến các ngươi thống khổ gấp mười.
Dứt lời, Lục Ly quay người phá mở cấm chế đi ra bên ngoài, không nhìn lại hai tỷ muội kia lấy một lần.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, hắn đối phó hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc như thế thực sự có chút tàn nhẫn. Song hắn không mấy bận tâm, trong mắt hắn, hai tỷ muội này đều là loại tâm địa rắn rết, một lòng muốn mưu hại mình. Vậy chính là tử thủ.
Đã là tử thù, vậy thì mỹ nhân hay ác hán có khác gì nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro