Bất Diệt Long Đế

Hàn lưu

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

Năm tên Nhân Hoàng đi xuống, Tử Hoàn Kiều tuần tra xung quanh, Dạ Tra đứng ở bên thủ hộ, hai người Lục Ly và Lục Linh lơ lửng trên không Thâm Uyên, lẳng lặng chờ đợi.

Nhịp thở của Lục Ly rõ ràng có chút gấp rút, nét mặt không giấu được vẻ lo lắng bất an, ngay cả Lục Linh tưởng như Thái Sơn áp đỉnh mặt đều không đổi sắc cũng có vẻ lo được lo mất.

Từ năm bốn tuổi Lục Linh liền đã thề phải cứu ra phụ mẫu, giờ đã qua mười tám năm, ý nghĩ này một mực hằn sâu trong lòng Lục Linh mười sáu năm. Chỉ có đoạn thời gian ký ức bị phong ấn là không nghĩ tới, còn thì không ngày đêm nào là không nghĩ tới cứu ra Lục Nhân Hoàng.

Thời gian từ từ trôi qua, nội tâm Lục Ly và Lục Linh càng lúc càng cấp bách. Tiểu Bạch cảm nhận được tình tự Lục Ly, sớm đã không náo mà khôn khéo giấu mình trong tay áo, đầu nhỏ ló ra nhìn xuống dưới.

Một nén hương, ba nén hương, nửa canh giờ!

Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là không quá sâu, lần trước Mông Thần mới chỉ đi xuống gần nửa canh giờ liền đã đi lên. Nhưng giờ đã quá nửa canh giờ, chẳng lẽ năm người đã xuống tận đáy Thâm Uyên?

Hưu

Đột nhiên, phía dưới vang lên từng tiếng xé gió, tiếp đó năm đạo nhân ảnh lần lượt bay vụt mà lên. Thần niệm Lục Ly quét qua, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Đi xuống năm người, đi lên cũng vẫn năm người, phụ mẫu còn chưa được cứu ra.

- Không lẽ …

Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên một ý niệm, song rất nhanh liền bị phủ quyết, bản mệnh ngọc phù của Lục Nhân Hoàng chưa hề vỡ, Lục Nhân Hoàng căn bản không có khả năng đã chết.

- Tình hình thế nào?

Đợi năm người bay lên đông đủ, Lục Ly lập tức hỏi dò. Lục Linh quét mắt liếc nhìn một vòng, sắc mặt có chút khó coi. Bởi vì trừ Khuất Thừa ra, toàn thân bốn người còn lại đều kết băng, lông tóc trắng xóa, hẳn là bị hàn lưu ngăn trở không cách nào đi tiếp.

Mông Thần mở miệng, khẽ lắc đầu nói:

- Hàn lưu quá mạnh, càng đi xuống lại càng nhiều, một mình Khuất Thừa căn bản không bảo hộ nổi năm người chúng ta. Chúng ta bị đóng băng mấy lần, Huyền lực khắp ngươi đông cứng cả lại, nếu không nhờ Khuất Thừa e rằng không thoát lên được.

- Lợi hại vậy ư?

Lục Ly và Dạ Tra ngấm ngầm líu lưỡi, với cảnh giới bây giờ của Lục Ly, hắn tuỳ tiện đánh ra một đạo Huyền lực liền có thể nện nát một tòa núi nhỏ. Đấy còn mới chỉ là Bất Diệt Cảnh, Quân Hầu Cảnh lại càng mạnh, riêng năm tên Nhân Hoàng này, phỏng chừng tiện tay tung ra một chiêu liền đủ để san bằng cả ngọn núi.

Huyền lực của Nhân Hoàng vô cùng hùng hậu, hơn nữa đã có được sự biến đổi về chất, thế mà hàn lưu kia lại vẫn có thể đông kết được Huyền lực Nhân Hoàng, đủ thấy nó khủng bố đến cỡ nào.

Trên mặt Lục Linh lại không hề có vẻ gì là hoảng loạn, bình tĩnh hỏi:

- Thật hết cách rồi?

- Có!

Mông Thần chỉ vào Khuất Thừa nói:

- Ta và Khuất Thừa cùng đi xuống, nhiều người ngược lại sẽ thành vướng víu. Phòng ngự của ta tương đối mạnh, Khuất Thừa bảo vệ một mình ta hẳn không thành vấn đề.

- Được!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Ly vội vàng nói:

- Vậy hai người các ngươi đi xuống, chú ý an toàn, nếu thực sự không được thì đừng cố cưỡng cầu.

- Yên tâm đi, Thánh Chủ!

Mông Thần khẽ gật đầu, liếc nhìn Khuất Thừa một cái, sau đó hai người cùng lúc bay vụt xuống. Lục Ly nhìn theo một lúc rồi quay sang Hồ Lang hỏi:

- Các ngươi xuống dưới bao xa?

- Ít nhất mười vạn trượng!

Nét mặt Hồ Lang đầy vẻ ngưng trọng, nói:

- Nơi đó rất tà môn, đi mãi mà vẫn chưa tới đáy. Hơn nữa... Càng hướng xuống hàn lưu càng nhiều, hàn lưu kia trôi nổi du tẩu bất định, không có chút quy luật nào, tốc độ lại cực nhanh, căn bản không kịp tránh né, thoáng chốc liền bị đông cứng. Khoảnh khắc bị đông cứng, ta cảm giác như mình sắp phải chết, sống nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được hàn lưu lợi hại đến thế.

Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, trong mắt hai người toàn là vẻ lo lắng, hàn lưu lợi hại như vậy, năm đó Lục Nhân Hoàng làm sao đi xuống được? Mẫu thân bọn hắn cảnh giới rất thấp, lúc ấy lại đang bị thương nặng, sắp chết đến nơi, Lục Nhân Hoàng mang theo nàng xuống chỗ đó, liệu còn sống được không?

Còn một vấn đề nữa...

Khi đó mẫu thân bọn hắn sắp chết, Lục Nhân Hoàng mang theo nàng tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên nhất định là vì muốn tìm thiên địa thần dược cứu nàng. Nếu dưới Hàn Băng Thâm Uyên có thần dược, hẳn là sớm đã chữa khỏi, Lục Nhân Hoàng có thể đi xuống, tự nhiên cũng có thể đi lên, vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn không thấy đi ra?

Nếu là...

Không cứu nổi mẫu thân, Lục Nhân Hoàng bi thương một đoạn thời gian rồi cũng sẽ nghĩ cách đi ra. Tại sao vài chục năm qua rồi, Lục Nhân Hoàng vẫn ở dưới đó, điều này khiến hai tỷ đệ rất là khó hiểu.

Lục Linh trầm ngâm thoáng chốc, sau đó hỏi tiếp một vấn đề:

- Mông Thần nói lần trước hắn cảm ứng được phía dưới có khí tức Thú Hoàng, lần này các ngươi có cảm ứng được gì không?

- Không có...

Hồ Lang và hai tên Nhân Hoàng còn lại liếc nhau, đều lắc đầu, Hồ Lang nói:

- Phía dưới không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, càng đừng nói là Thú Hoàng, Thú Hoàng có được thú uy cường đại. Có lẽ... Là chúng ta còn chưa tới đủ gần.

- Ừm

Lục Linh không nói gì thêm mà tiếp tục lẳng lặng chờ đợi. Ba tên Nhân Hoàng còn lại cũng không dám mở miệng, yên tĩnh đứng đấy.

Thời gian khoái tốc trôi đi, trong cảm giác của Lục Ly và Lục Linh tựa hồ đã qua rất lâu, nửa canh giờ mà cứ tưởng như đã qua mấy năm.

Nửa canh giờ sau, vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Mỗi qua một giây, nhịp tim Lục Ly lại gia tốc một phần. Bởi vì Khuất Thừa và Mông Thần đi xuống càng lâu, đồng nghĩa bọn hắn càng hạ xuống sâu trong Thâm Uyên.

Một canh giờ!

Khuất Thừa và Mông Thần vẫn chưa thấy đi ra, tròng mắt Lục Ly khẽ sáng lên, thời gian dài như vậy, hai người nhất định là đã xuống đáy Thâm Uyên.

Hưu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại qua ba nén hương, hai đạo nhân ảnh bay vụt lên, tròng mắt lóe sáng của Lục Ly lần nữa ảm đạm. Mông Thần và Khuất Thừa đi lên, song lại không mang theo bất cứ người nào.

- Chuyện gì?

Từ đằng xa Lục Ly đã hô lớn, Mông Thần cười một tiếng đắng chát, Khuất Thừa giải thích nói:

- Chúng ta đã tới đáy Thâm Uyên, phát hiện nơi đó có một thông đạo. Chẳng qua... Cửa thông đạo có cấm chế cường đại, chúng ta căn bản không cách nào phá mở đi vào. Hàn lưu dưới đáy Thâm Uyên quá khủng bố, chúng ta tiêu tốn hai nén hương mà vẫn không phá được cấm chế, cuối cùng chịu hết nổi đành phải đi lên.

- Cấm chế?

Tròng mắt Lục Ly và Lục Linh lại khẽ lóe sáng, trước kia chưa từng nghe nói có cường giả nào từng tiến xuống Hàn Băng Thâm Uyên, cấm chế khẳng định là do người bố trí ra, như vậy rất có thể chính là tác phẩm của Lục Nhân Hoàng.

- Các ngươi không cảm nhận được bất cứ khí tức nhân loại hay Thú Hoàng nào?

Lục Ly vội hỏi dò.

- Không có!

Khuất Thừa lắc đầu nói:

- Không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào cả, khí tức Thú Hoàng mà Mông Thần cảm nhận được khi trước cũng không thấy.

Lục Ly lại hỏi:

- Thật không cách nào phá mở cấm chế? Hồ Lang, các ngươi có tinh thông cấm chế không?

Ba người Hồ Lang ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu, giáo chủ Thiên Liên Giới nói:

- Trước kia Khuất Thừa từng học qua một ít cấm chế trận pháp ở Thái Dương Cung, hắn đều không phá giải được, chúng ta lại càng không thể.

Hí hí

Tiểu Bạch đột nhiên chui ra từ trong tay áo Lục Ly, duỗi ra móng vuốt nhỏ chỉ chỉ xuống dưới, miệng kêu liên hồi.

Lục Ly và Lục Linh nhướng mày, nhìn Tiểu Bạch, không hiểu nó có ý gì. Tiểu Bạch kêu vài tiếng, có vẻ hơi gấp, dứt khoát tung người nhảy vọt ra, trực tiếp bay thẳng xuống vực sâu.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly kinh hãi, vội vàng quay sang Khuất Thừa và Mông Thần nói:

- Các ngươi nhanh đi xuống, bảo hộ Tiểu Bạch! Đúng rồi... Nếu cấm chế không hiệu quả với Tiểu Bạch, các ngươi đi theo nó xuống dưới thăm dò một phen.

Lúc ở trong mộ Long Đế, rất nhiều cấm chế cường đại đều vô dụng đối với Tiểu Bạch, lúc này Tiểu Bạch đột nhiên lao xuống, Lục Ly mới hiểu ra là Tiểu Bạch muốn đi xuống giúp hắn tìm người.

- Được!

Khuất Thừa và Mông Thần nhiều lần đi xuống đều bị đông cứng rất thảm, nhưng lúc này Lục Ly đã ra lệnh, bọn hắn không dám nói nhảm, lập tức bay vụt theo, đuổi sát ngay sau Tiểu Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0