Một ngôi mộ
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Tiểu Bạch đi xuống, Lục Ly vừa lo lắng, lại vừa có chút mong đợi.
Tiểu Bạch là một con vật rất thần kỳ, cấm chế cơ bản vô hiệu đối với nó, thân thể của nó cũng từng được thần lôi rèn luyện qua rất lâu, năng lực phòng ngự khủng bố dị thường.
Hàn lưu này có thể tạo nên thương tổn đối với nó hay không, Lục Ly không biết. Lục Ly còn chưa đến mức ngu dốt thử lao xuống, lấy nhục thể của hắn mà dám đi xuống, lập tức sẽ bị hàn lưu đông kết, tuyệt đối chết ngay tức thì.
Chúng nhân đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, Lục Linh nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch. Con thú nhỏ này thần kỳ như vậy, sau này không gian trưởng thành sẽ vô cùng lớn, nếu cứ thế chết đi quả thực hết sức đáng tiếc.
Một canh giờ lần này mang đến cho Lục Ly cảm giác dày vò hơn xa lần trước. Quan hệ giữa Tiểu Bạch và Lục Ly không phải là quan hệ chủ tớ giữa người với linh thú, bởi thế không cách nào cảm ứng được sinh tử, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Một canh giờ sau, hai người Khuất Thừa và Tiểu Bạch vẫn chưa đi lên, nội tâm Lục Ly càng thêm gấp gáp, bay tới bay lui trên Thâm Uyên, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”.
Lại qua ba nén hương, phía dưới truyền đến tiếng xé gió, thần niệm đám người Lục Ly lập tức quét xuống. Đợi khi Lục Ly dò xét thấy Tiểu Bạch trên vai Mông Thần, lập tức như trút được gánh nặng.
Chỉ là...
Lần này vẫn chỉ là hai người Mông Thần và Khuất Thừa đi lên, không thấy mang theo bất cứ người nào. Hơn nữa thần sắc cả hai đều có chút không đúng, sắc mặt rất là khó coi.
Lộp bộp
Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành. Lần này bọn hắn không vội vàng hỏi dò tình hình, tựa hồ không muốn nghe được tin tức không hay.
- Thánh Chủ!
Khuất Thừa và Mông Thần đi lên, lần lượt khom người hô một tiếng. Tiểu Bạch nhảy lên vai Lục Ly, kêu lên một tiếng trầm trọng, khiến nội tâm Lục Ly càng thêm bất an.
Hô hô
Lục Linh hít một hơi thật sâu để bản thân trấn định lại, sau đó mới nói:
- Tình hình thế nào, nói lại ta nghe.
Khuất Thừa quay sang nhìn Mông Thần một cái, thấy Mông Thần không có ý lên tiếng, bèn cắn răng mở miệng nói:
- Con thú nhỏ này của Ly công tử rất lợi hại, nhẹ nhõm phá mở cấm chế, chúng ta tiến vào sơn động, thấy bên trong có một ngôi mộ!
- Mộ phần?!
Tựa như sấm sét giữa trời quang bổ vào trong đầu Lục Linh và Lục Ly, thân hình hai người khẽ run lên. Lục Linh thiếu chút ngã xuống từ trên Bản Mệnh Châu, may mà Hồ Lang ở sau lưng đỡ được nàng.
Lục Ly lo lắng nhìn sang Lục Linh một cái, cảm tình của hắn đối với phụ mẫu không sâu như Lục Linh, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều chưa từng gặp qua, Lục Linh lại khác.
Hắn lập tức bay tới, một tay nắm lấy cánh tay Lục Linh, mắt nhìn về phía Khuất Thừa nói:
- Nói tiếp đi.
Cơ mặt Khuất Thừa khẽ giật nhẹ, tiếp tục nói:
- Trong mộ phần có một bộ thi thể, ta thăm dò qua, là một nữ tử mỹ lệ. Hẳn là đã mất đi chừng hơn mười năm, dưới đó nhiệt độ thấp vô cùng, bởi vậy di thể vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Trên mộ phần có một tấm bia, viết ái thê Địch Vận chi mộ.
Phốc!
Ngụm máu tươi trong họng Lục Linh rốt cục áp chế không nổi, cuồng phún đi ra, cả người xụi lơ xuống. Địch Vận chính là tên họ mẫu thân nàng, rõ ràng mộ bia này là do Lục Nhân Hoàng dựng nên.
Lục Nhân Hoàng mang theo mẫu thân tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên, cuối cùng vẫn không cứu sống được, mẫu thân hai tỷ đệ nàng đã quy tiên vài chục năm.
- Tỷ tỷ
Thấy hai mắt Lục Linh trắng dã, tựa hồ sắp ngất đi, Lục Ly vội vàng lo lắng ôm lấy Lục Linh, cầm ra một viên đan dược cho nàng nuốt vào.
Lo lắng mấy chục năm, mong đợi mấy chục năm, nhớ nhung mấy chục năm. Đối với Lục Linh, chuyện cứu ra phụ mẫu không vẻn vẹn chỉ là lo lắng trong lòng, mà càng là tín niệm chống đỡ nàng đi đến hôm nay, bằng không từ rất nhiều năm trước nàng đã gục xuống.
Hôm nay ôm đầy hoan hỉ và mong đợi đi đến đây, nàng và Lục Ly rốt cục đã có được năng lực nghĩ cách cứu ra phụ mẫu. Lại không ngờ sẽ được đến tin dữ thế này, Lục Linh làm sao có thể chấp nhận?
Lúc này đang ở trên Thâm Uyên, Lục Ly sợ Lục Linh phát điên, vội vàng mang theo nàng bay thấp xuống, hạ xuống bãi đất hoang bên cạnh Thâm Uyên.
Lục Linh nhắm mắt lại, nhịp thở dần bình ổn, sắc mặt lại tái nhợt dị thường. Bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu lo lắng nhìn nàng, bọn hắn đều là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh mà chết, tất cả đều sẽ phải chết theo.
- Mẫu thân chết rồi.
Trong lòng Lục Ly cũng cảm thấy rất khó chịu, hắn chưa gặp mặt mẫu thân lần nào, không ngờ nàng lại đã chết, hơn nữa còn đã chết đi hơn mười năm, thế mà bây giờ bọn hắn mới biết được.
Lục Linh nghỉ ngơi trong lòng Lục Ly suốt một nén hương, lát sau mới giãy dụa đứng lên. Nàng khuỵu gối trùng trùng quỳ trên băng tuyết, thất thần nhìn sang Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Lục Ly, quỳ xuống!
Lục Ly vội vàng quỳ xuống, bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu liếc nhau một cái, cũng cắn răng quỳ xuống theo. Mông Thần và Dạ Tra nghĩ nghĩ cuối cùng cũng quỳ xuống, rốt cuộc Thánh Chủ đều quỳ, bọn hắn thân làm thủ hạ sao có thể đứng ngây ra đó được.
- Mẫu thân đại nhân, nữ nhi bất hiếu Lục Linh dẫn theo đệ đệ Lục Ly dập đầu cho ngài!
Lục Linh ngậm lấy nước mắt nói, sau đó trùng trùng dập đầu xuống Lục Ly và đám Nhân Hoàng Dạ Tra cũng dập đầu tế bái theo, Lục Linh liên tục bái tế chín lượt, tầng băng đều bị dập ra một hố sâu.
Dập đầu xong, Lục Linh lại không đứng lên mà cứ ngây ngốc quỳ ở đó. Lục Ly cũng không đứng dậy, đám Nhân Hoàng còn lại tự nhiên cũng không tiện đứng lên.
Mông Thần và Dạ Tra đều có chút lúng túng, bọn hắn là tộc trưởng, sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, trong khi dù mẫu thân Lục Linh Lục Ly còn sống thì cũng chỉ mới hơn ba mươi...
Cứ quỳ như thế suốt ba nén hương, cuối cùng Lục Linh mới đứng dậy, Lục Ly lặng lẽ ra hiệu cho chúng nhân đứng dậy theo. Sau đó Lục Linh đảo mắt nhìn sang Khuất Thừa, xoa xoa nước mắt nói:
- Phụ thân ta đâu?
- Không thấy người.
Khuất Thừa lắc đầu nói:
- Dưới đó chỉ có một thông đạo và một quảng trường dưới lòng đất, bên trong không hề thấy có người ở, ngoài một chút linh thảo ra thì không có bất kỳ sinh linh nào khác!
- Không thể nào!
Lục Ly và Lục Linh đều trợn tròn mắt, trên mặt chất đầy vẻ không dám tin tưởng, sao bên trong lại không thấy người được? Rõ ràng Lục Nhân Hoàng còn sống, tại sao không thấy dưới Hàn Băng Thâm Uyên?
Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng đã sớm đi ra?
Vấn đề là mười lăm năm trước đây Lục Ly và Lục Linh một mực sinh sống ở Bắc Mạc, Lục Nhân Hoàng sao có thể không đi tìm các nàng? Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng chết rồi? Nhưng bản mệnh ngọc phù Lục Nhân Hoàng đích thân đưa cho Lục Linh đến nay vẫn còn nguyên vẹn a.
Lục Linh trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác định bên trong không người? Ngươi xác định đã tìm khắp các nơi?
Mông Thần mở miệng đáp:
- Ừm, chúng ta đã tìm khắp khắp các nơi, bên trong quả thực không ai. Chẳng qua có thể khẳng định một điểm, đoạn thời gian trước còn có người ở bên trong, bởi vì nơi đó sót lại một ít hạt linh quả có thể ăn được, ngoài ra còn có một số vết tích sinh hoạt qua rất rõ ràng. Ta phỏng chừng người bên trong mới rời đi chưa đến một tháng.
- Một tháng?
Lục Ly và Lục Linh đều khẽ nhíu mày, một tháng trước Lục Nhân Hoàng còn ở dưới vực sâu? Một tháng nay Lục Ly lại không ở Bắc Mạc, hắn vừa khéo đi Vân Châu tìm Lục Linh.
- Trở về!
Tròng mắt Lục Ly bất chợt sáng lên, nói không chừng Lục Nhân Hoàng đã tới Linh Đế Thành. Lục Phi Tuyết đang ở ngay trong Linh Đế thành, sau khi rời đi Lục Nhân Hoàng há lại không tìm hiểu tin tức? Chỉ cần tùy ý hỏi thăm một chút, hắn nhất định sẽ tới Linh Đế Thành chờ Lục Ly trở về.
Lục Linh nghĩ nghĩ liền khua tay nói:
- Lục Ly, chỉ hai chúng ta đi Linh Đế Thành thôi, Khuất Thừa, các ngươi chờ ở ngoài này.
Mẫu thân đã chết đi từ mười mấy năm trước, giờ có bi thương cũng chẳng nghĩa lý gì, hiện tại vẫn nên trước đi tìm phụ thân mới phải. Chí ít có thể hỏi rõ tình hình cụ thể, có thể gặp mặt Lục Nhân Hoàng cũng tính là chút an ủi.
- Tử Hoàn Kiều!
Lục Ly trầm giọng hét lớn, Tử Hoàn Kiều từ nơi xa bay vụt đến, Lục Ly dẫn theo Lục Linh bay đi, quay đầu về phía Mông Thần và Dạ Tra nói:
- Mông Thần, ngươi dẫn theo bọn hắn đi về Hoang giới trước. Nhớ đừng làm lộ hành tung, Dạ Tra giúp bọn hắn dẫn đường, chúng ta về lại Linh Đế Thành một chuyến.
Tiểu Bạch là một con vật rất thần kỳ, cấm chế cơ bản vô hiệu đối với nó, thân thể của nó cũng từng được thần lôi rèn luyện qua rất lâu, năng lực phòng ngự khủng bố dị thường.
Hàn lưu này có thể tạo nên thương tổn đối với nó hay không, Lục Ly không biết. Lục Ly còn chưa đến mức ngu dốt thử lao xuống, lấy nhục thể của hắn mà dám đi xuống, lập tức sẽ bị hàn lưu đông kết, tuyệt đối chết ngay tức thì.
Chúng nhân đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, Lục Linh nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch. Con thú nhỏ này thần kỳ như vậy, sau này không gian trưởng thành sẽ vô cùng lớn, nếu cứ thế chết đi quả thực hết sức đáng tiếc.
Một canh giờ lần này mang đến cho Lục Ly cảm giác dày vò hơn xa lần trước. Quan hệ giữa Tiểu Bạch và Lục Ly không phải là quan hệ chủ tớ giữa người với linh thú, bởi thế không cách nào cảm ứng được sinh tử, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Một canh giờ sau, hai người Khuất Thừa và Tiểu Bạch vẫn chưa đi lên, nội tâm Lục Ly càng thêm gấp gáp, bay tới bay lui trên Thâm Uyên, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”.
Lại qua ba nén hương, phía dưới truyền đến tiếng xé gió, thần niệm đám người Lục Ly lập tức quét xuống. Đợi khi Lục Ly dò xét thấy Tiểu Bạch trên vai Mông Thần, lập tức như trút được gánh nặng.
Chỉ là...
Lần này vẫn chỉ là hai người Mông Thần và Khuất Thừa đi lên, không thấy mang theo bất cứ người nào. Hơn nữa thần sắc cả hai đều có chút không đúng, sắc mặt rất là khó coi.
Lộp bộp
Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành. Lần này bọn hắn không vội vàng hỏi dò tình hình, tựa hồ không muốn nghe được tin tức không hay.
- Thánh Chủ!
Khuất Thừa và Mông Thần đi lên, lần lượt khom người hô một tiếng. Tiểu Bạch nhảy lên vai Lục Ly, kêu lên một tiếng trầm trọng, khiến nội tâm Lục Ly càng thêm bất an.
Hô hô
Lục Linh hít một hơi thật sâu để bản thân trấn định lại, sau đó mới nói:
- Tình hình thế nào, nói lại ta nghe.
Khuất Thừa quay sang nhìn Mông Thần một cái, thấy Mông Thần không có ý lên tiếng, bèn cắn răng mở miệng nói:
- Con thú nhỏ này của Ly công tử rất lợi hại, nhẹ nhõm phá mở cấm chế, chúng ta tiến vào sơn động, thấy bên trong có một ngôi mộ!
- Mộ phần?!
Tựa như sấm sét giữa trời quang bổ vào trong đầu Lục Linh và Lục Ly, thân hình hai người khẽ run lên. Lục Linh thiếu chút ngã xuống từ trên Bản Mệnh Châu, may mà Hồ Lang ở sau lưng đỡ được nàng.
Lục Ly lo lắng nhìn sang Lục Linh một cái, cảm tình của hắn đối với phụ mẫu không sâu như Lục Linh, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều chưa từng gặp qua, Lục Linh lại khác.
Hắn lập tức bay tới, một tay nắm lấy cánh tay Lục Linh, mắt nhìn về phía Khuất Thừa nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nói tiếp đi.
Cơ mặt Khuất Thừa khẽ giật nhẹ, tiếp tục nói:
- Trong mộ phần có một bộ thi thể, ta thăm dò qua, là một nữ tử mỹ lệ. Hẳn là đã mất đi chừng hơn mười năm, dưới đó nhiệt độ thấp vô cùng, bởi vậy di thể vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Trên mộ phần có một tấm bia, viết ái thê Địch Vận chi mộ.
Phốc!
Ngụm máu tươi trong họng Lục Linh rốt cục áp chế không nổi, cuồng phún đi ra, cả người xụi lơ xuống. Địch Vận chính là tên họ mẫu thân nàng, rõ ràng mộ bia này là do Lục Nhân Hoàng dựng nên.
Lục Nhân Hoàng mang theo mẫu thân tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên, cuối cùng vẫn không cứu sống được, mẫu thân hai tỷ đệ nàng đã quy tiên vài chục năm.
- Tỷ tỷ
Thấy hai mắt Lục Linh trắng dã, tựa hồ sắp ngất đi, Lục Ly vội vàng lo lắng ôm lấy Lục Linh, cầm ra một viên đan dược cho nàng nuốt vào.
Lo lắng mấy chục năm, mong đợi mấy chục năm, nhớ nhung mấy chục năm. Đối với Lục Linh, chuyện cứu ra phụ mẫu không vẻn vẹn chỉ là lo lắng trong lòng, mà càng là tín niệm chống đỡ nàng đi đến hôm nay, bằng không từ rất nhiều năm trước nàng đã gục xuống.
Hôm nay ôm đầy hoan hỉ và mong đợi đi đến đây, nàng và Lục Ly rốt cục đã có được năng lực nghĩ cách cứu ra phụ mẫu. Lại không ngờ sẽ được đến tin dữ thế này, Lục Linh làm sao có thể chấp nhận?
Lúc này đang ở trên Thâm Uyên, Lục Ly sợ Lục Linh phát điên, vội vàng mang theo nàng bay thấp xuống, hạ xuống bãi đất hoang bên cạnh Thâm Uyên.
Lục Linh nhắm mắt lại, nhịp thở dần bình ổn, sắc mặt lại tái nhợt dị thường. Bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu lo lắng nhìn nàng, bọn hắn đều là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh mà chết, tất cả đều sẽ phải chết theo.
- Mẫu thân chết rồi.
Trong lòng Lục Ly cũng cảm thấy rất khó chịu, hắn chưa gặp mặt mẫu thân lần nào, không ngờ nàng lại đã chết, hơn nữa còn đã chết đi hơn mười năm, thế mà bây giờ bọn hắn mới biết được.
Lục Linh nghỉ ngơi trong lòng Lục Ly suốt một nén hương, lát sau mới giãy dụa đứng lên. Nàng khuỵu gối trùng trùng quỳ trên băng tuyết, thất thần nhìn sang Lục Ly, lạnh lùng nói:
- Lục Ly, quỳ xuống!
Lục Ly vội vàng quỳ xuống, bốn tên Nhân Hoàng Vân Châu liếc nhau một cái, cũng cắn răng quỳ xuống theo. Mông Thần và Dạ Tra nghĩ nghĩ cuối cùng cũng quỳ xuống, rốt cuộc Thánh Chủ đều quỳ, bọn hắn thân làm thủ hạ sao có thể đứng ngây ra đó được.
- Mẫu thân đại nhân, nữ nhi bất hiếu Lục Linh dẫn theo đệ đệ Lục Ly dập đầu cho ngài!
Lục Linh ngậm lấy nước mắt nói, sau đó trùng trùng dập đầu xuống Lục Ly và đám Nhân Hoàng Dạ Tra cũng dập đầu tế bái theo, Lục Linh liên tục bái tế chín lượt, tầng băng đều bị dập ra một hố sâu.
Dập đầu xong, Lục Linh lại không đứng lên mà cứ ngây ngốc quỳ ở đó. Lục Ly cũng không đứng dậy, đám Nhân Hoàng còn lại tự nhiên cũng không tiện đứng lên.
Mông Thần và Dạ Tra đều có chút lúng túng, bọn hắn là tộc trưởng, sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, trong khi dù mẫu thân Lục Linh Lục Ly còn sống thì cũng chỉ mới hơn ba mươi...
Cứ quỳ như thế suốt ba nén hương, cuối cùng Lục Linh mới đứng dậy, Lục Ly lặng lẽ ra hiệu cho chúng nhân đứng dậy theo. Sau đó Lục Linh đảo mắt nhìn sang Khuất Thừa, xoa xoa nước mắt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Phụ thân ta đâu?
- Không thấy người.
Khuất Thừa lắc đầu nói:
- Dưới đó chỉ có một thông đạo và một quảng trường dưới lòng đất, bên trong không hề thấy có người ở, ngoài một chút linh thảo ra thì không có bất kỳ sinh linh nào khác!
- Không thể nào!
Lục Ly và Lục Linh đều trợn tròn mắt, trên mặt chất đầy vẻ không dám tin tưởng, sao bên trong lại không thấy người được? Rõ ràng Lục Nhân Hoàng còn sống, tại sao không thấy dưới Hàn Băng Thâm Uyên?
Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng đã sớm đi ra?
Vấn đề là mười lăm năm trước đây Lục Ly và Lục Linh một mực sinh sống ở Bắc Mạc, Lục Nhân Hoàng sao có thể không đi tìm các nàng? Chẳng lẽ Lục Nhân Hoàng chết rồi? Nhưng bản mệnh ngọc phù Lục Nhân Hoàng đích thân đưa cho Lục Linh đến nay vẫn còn nguyên vẹn a.
Lục Linh trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác định bên trong không người? Ngươi xác định đã tìm khắp các nơi?
Mông Thần mở miệng đáp:
- Ừm, chúng ta đã tìm khắp khắp các nơi, bên trong quả thực không ai. Chẳng qua có thể khẳng định một điểm, đoạn thời gian trước còn có người ở bên trong, bởi vì nơi đó sót lại một ít hạt linh quả có thể ăn được, ngoài ra còn có một số vết tích sinh hoạt qua rất rõ ràng. Ta phỏng chừng người bên trong mới rời đi chưa đến một tháng.
- Một tháng?
Lục Ly và Lục Linh đều khẽ nhíu mày, một tháng trước Lục Nhân Hoàng còn ở dưới vực sâu? Một tháng nay Lục Ly lại không ở Bắc Mạc, hắn vừa khéo đi Vân Châu tìm Lục Linh.
- Trở về!
Tròng mắt Lục Ly bất chợt sáng lên, nói không chừng Lục Nhân Hoàng đã tới Linh Đế Thành. Lục Phi Tuyết đang ở ngay trong Linh Đế thành, sau khi rời đi Lục Nhân Hoàng há lại không tìm hiểu tin tức? Chỉ cần tùy ý hỏi thăm một chút, hắn nhất định sẽ tới Linh Đế Thành chờ Lục Ly trở về.
Lục Linh nghĩ nghĩ liền khua tay nói:
- Lục Ly, chỉ hai chúng ta đi Linh Đế Thành thôi, Khuất Thừa, các ngươi chờ ở ngoài này.
Mẫu thân đã chết đi từ mười mấy năm trước, giờ có bi thương cũng chẳng nghĩa lý gì, hiện tại vẫn nên trước đi tìm phụ thân mới phải. Chí ít có thể hỏi rõ tình hình cụ thể, có thể gặp mặt Lục Nhân Hoàng cũng tính là chút an ủi.
- Tử Hoàn Kiều!
Lục Ly trầm giọng hét lớn, Tử Hoàn Kiều từ nơi xa bay vụt đến, Lục Ly dẫn theo Lục Linh bay đi, quay đầu về phía Mông Thần và Dạ Tra nói:
- Mông Thần, ngươi dẫn theo bọn hắn đi về Hoang giới trước. Nhớ đừng làm lộ hành tung, Dạ Tra giúp bọn hắn dẫn đường, chúng ta về lại Linh Đế Thành một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro