Bất Diệt Long Đế

Hung tàn

Yêu Dạ

2024-11-06 10:53:20

Sau khi thiếu nữ tự xưng là Lãnh Vô Hinh nói xong, ấn ký cánh hoa màu vàng kim trên cổ sáng lên lần nữa, tiếp theo vô số cánh hoa hiện lên dưới chân nàng, như những đóa hoa sen bay ra bốn phương tám hướng.

Thần kỹ huyết mạch Tử gia Bắc Mạc cũng là cánh hoa, thế nhưng là tử sắc thất phẩm huyết mạch. Lúc bọn họ phóng thích thần kỹ huyết mạch, có vô số cánh hoa bay múa đầy trời, cuối cùng hình thành từng cái lao tù bằng cánh hoa, vây khốn kẻ địch ở bên trong.

Thoạt nhìn thần kỹ huyết mạch của Lãnh Vô Hinh và Tử gia có một chút giống nhau, nhưng hoa sen nàng thả ra là những đóa hoa hoàn chỉnh, không phải cánh hoa, khí thế lại càng kém xa.

Những đóa hoa sen to lớn gào thét về phía đám người Mông Thần, Dạ Tra, Mông Thần thấy hoa sen bao lại, liền vươn thiết quyền ra muốn một quyền nện bay chúng bản năng, nhưng một quyền này của hắn lại xảy ra chuyện!

Một quyền này của hắn đánh vào, hoa sen rõ ràng lõm xuống, đồng thời bên trong hoa sen cũng truyền đến một lực hút khổng lồ. Thân thể hắn bị chìm vào bên trong hoa sen theo quán tính, sau đó bị hoa sen bao bọc ở bên trong.

- Sát...

Dạ Tra vốn định phóng thích Liệt Không áo nghĩa lần nữa, đánh bay những đoá hoa sen kia, nhưng khi thấy một màn như vậy, hắn làm sao dám nhích tới gần hoa sen? Thân thể lập tức luồn lách giống như cá trạch, câu tử trong tay lấp lánh tia sáng, bắn về phía Lãnh Vô Hinh, tính toán tấn công Lãnh Vô Hinh giành thời gian cho Lục Ly chạy trốn.

Nhưng hắn quá ngây thơ rồi, bốn đóa hoa sen bên cạnh hắn đột nhiên nở rộ, bốn phương tám hướng truyền đến lực hút khủng bố, Dạ Tra căn bản không ngăn được, thân thể bị một đóa hoa sen hút vào.

- Ầm ầm ầm phanh...

Bên trong đóa hoa sen bọc Mông Thần truyền đến từng tiếng nổ nặng nề, hoa sen lấp lánh kim quang, căn bản không cách nào phá vỡ. Tiếng gào giận dữ của Mông Thần ở bên trong cũng truyền đến, bên trong tiếng thét còn có một chút đau khổ, có lẽ hắn bị công kích.

Từ khi hoa sen xuất hiện, đến khi hai người bị vây khốn, chỉ là một hơi thời gian, Diêm Chấn mang theo Lục Ly trốn cũng không được quá xa, còn không có lao ra khỏi miệng núi lửa.

Lục Ly dùng thần niệm dò xét tình huống phía dưới, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, hắn quát khẽ:

- Diêm Chấn buông ta xuống, ngươi trở về để tất cả mọi người rời khỏi Hỏa Ngục, sau đó bảo Kha Mang phong ấn lối đi, đây là mệnh lệnh!

Diêm Chấn là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh bảo hắn nghe theo mệnh lệnh Lục Ly, con ngươi Diêm Chấn loé lên một vòng, rất nghe lời, thật sự bỏ lại Lục Ly, một mình bay đi.

Lục Ly cũng không phải là muốn chịu chết, mà là hắn biết hai người căn bản khó chạy thoát. Thiếu nữ này biến thái như thế, toàn thân đều là bảo vật, làm sao tốc độ có thể yếu? Diêm Chấn mang theo hắn tuyệt đối không trốn thoát được, dù sao cũng là chết, không bằng để Diêm Chấn chạy trốn.

Dạ Tra là bộ hạ cũ của hắn, Mông Thần vì hắn lập xuống công lao hiển hách, lúc này hai người gặp nạn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn hai người chết? Cho nên hắn lựa chọn ở lại, hy vọng có thể thử nghĩ biện pháp cứu hai người.

- A a!

Phía dưới truyền đến một tiếng cười lạnh, những đóa hoa sen bay vụt lên, Lục Ly chậm rãi bay lên phía trên một chút, sau khi tới miệng núi lửa, hắn liền đứng ngạo nghễ ở trên miệng núi lửa lẳng lặng chờ đợi Lãnh Vô Hinh đi ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn có thể nhìn ra hình như Lãnh Vô Hinh có một chút hứng thú đối với hắn, chuẩn xác hơn là có hứng thú với thần kỹ huyết mạch của hắn.

- Hưu...

Chín đóa hoa sen to lớn bay vụt mà lên, Mông Thần và Dạ Tra còn đang tấn công cánh hoa, trong tiếng quát của hai người ẩn chứa chút ít thống khổ, không biết hai người gặp phải cái gì ở bên trong.

Lãnh Vô Hinh cầm song đao đi ra, cánh hoa sen hé mở, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa cười mà không phải cười, càng giống như là cười lạnh, ánh mắt tựa như một công chúa cao cao tại thượng, nhìn Lục Ly giống như nhìn bình dân quần áo lam lũ, khiến lòng tự ái của Lục Ly bị tổn thương.

Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn ho khan một tiếng, dùng cổ ngữ nói:

- Lãnh tiểu thư, thả hai thủ hạ của ta ra, ta ở lại bình ổn lửa giận của ngươi được không?

Lãnh Vô Hinh che miệng cười một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại nghĩa khí như vậy, muốn ta thả người, không phải không có khả năng, ngươi nuốt viên thuốc này vào là được!

Không gian giới chỉ màu đỏ trong tay Lãnh Vô Hinh phát sáng, một viên đan dược màu lam bắn ra. Lục Ly đưa tay bắt được, thần niệm đảo qua, lại cảm giác linh hồn bị đan dược chấn nhiếp, chân mày hắn nhíu lại kinh nghi hỏi:

- Ăn viên thuốc này xong, không phải ta sẽ biến thành hồn nô của ngươi chứ?

Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút kinh ngạc, không giấu diếm nói:

- Không sai, đây là một viên thi hồn đan, sau khi ngươi ăn sẽ biến thành nô bộc của ta. Hoặc là ăn đan dược, hoặc là ba người các ngươi đều chết!

Nô bộc?

Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười tàn, trở thành nô lệ của người khác? Hắn thà rằng chết. Hắn không cảm nhận được nội tâm của đám người Hồ Lang thống khổ và hối hận cỡ nào? Sau khi trở thành nô lệ, sẽ không có ngày tự do, chủ nhân mệnh lệnh một thoáng, cho dù là bắt nô lệ đi chết, nô lệ cũng không dám phản kháng. Cho dù là giết hại thân nhân của mình, cũng không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân.

Trở thành nô lệ, không chỉ vứt bỏ tự do, hay là tôn nghiêm!

Ở trong mắt Lục Ly, nếu con người không có tôn nghiêm và ngạo cốt, vậy thì không thể coi là con người, nếu ngay cả người cùng không bằng, vậy thì còn sống  có cái ý nghĩa gì?

Đây là nguyên tắc và giới hạn của Lục Ly!

Cho nên hắn tiện tay ném đan dược về phía Lãnh Vô Hinh, bình tĩnh nói:

- Ngươi có thể giết ta, có thể hành hạ ta một năm, thậm chí mười năm. Ngươi có thể cắt đứt từng đốt xương trên người ta, ngươi có thể ném ta vào trong lò lửa luyện thành tro, nhưng bảo ta trở thành đầy tớ của ngươi, xin lỗi...ta làm không làm được chuyện như vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ba ba ba...

Lãnh Vô Hinh cắm song đao ở phía trên hoa sen, vươn cánh tay ra vỗ vỗ, gật đầu nói:

- Có cốt khí, là một người đàn ông. Thế nhưng ngươi không sợ ta ở trước mặt ngươi, cắt đứt từng đốt xương của hai thủ hạ ngươi? Dóc từng khối thịt của bọn họ xuống sao?

Lục Ly không đổi sắc, khe khẽ thở dài nói:

- Ngươi có thể làm như vậy, ta chỉ có thể tự sát phụng bồi bọn họ, ta nghĩ bọn họ có thể hiểu ta.

- Phải không?

Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút nửa tin nửa ngờ, chơi đùa tàn bạo nhìn Lục Ly nói:

- Lúc này làn da toàn thân bọn họ đang bị ăn mòn, nhưng ngươi vẫn chỉ nói lời suông chứ không làm, ngươi muốn chết đi phụng bồi bọn họ, vậy có thể lấy ra một ít hành động để chứng minh hay không?

- Ngươi muốn thấy hành động gì?

Trong mắt Lục Ly xuất hiện một con dao găm, Thiên giai nhuyễn giáp bên ngoài cơ thể ẩn vào trong, hắn vung dao găm đột nhiên đâm vào ngực của mình.

- Xoạt...!

Đâm vào một đao, sắc mặt hắn cũng không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên rút ra, máu tươi trong lỗ máu bắn ra, hắn lại tiếp tục đâm vào ngực mình, mặt không đổi sắc.

Một đao, hai đao, ba đao, năm đao!

Ngực Lục Ly xuất hiện năm cái lỗ máu, máu tươi hóa thành huyết tiễn phun ra, nhuộm đỏ trước người và Mệnh Luân dưới chân hắn. Trong miệng hắn tuôn ra tàn huyết, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không có thay đổi, trên mặt không xuất hiện một chút thống khổ nào, giống như không phải chọc thân thể của hắn, mà là người khác.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lãnh Vô Hinh, mãi đến khi đao thứ năm rút ra, hắn mới nhếch miệng lộ ra cái miệng đỏ tươi nói:

- Như vậy có đủ hay không? Thiếu... Ta có thể tiếp tục đâm, cho đến khi ta chết mới thôi. Lãnh tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là sinh ra trong danh môn, danh môn tiểu thư rộng lượng không nên làm khó hai tên hạ nhân, thả bọn họ đi đi, muốn chém muốn róc thịt, cứ nhằm vào Lục Ly ta là được.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Long Đế

Số ký tự: 0