Không có lựa ch...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly không có sở thích chịu ngược đãi, làm gì có ai tự dưng không có chuyện lại chọc vào người mấy đao? Còn phải cố gắng nhịn đau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Giả trâu bò để không ai dám loạn sao?
Mục đích của Lục Ly là muốn chấn trụ Lãnh Vô Hinh, lai lịch thiếu nữ này phi phàm, trong tay nhuộm dần máu tươi, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái, nói không chừng có thể bị hù sợ thì sao?
Lục Ly không cầu mình có thể sống sót, chỉ cầu chấn trụ Lãnh Vô Hinh, để Dạ Tra và Mông Thần không phải chết theo mình. Tiểu thư này tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy.
Quả thực Lãnh Vô Hinh bị sự hung ác của Lục Ly làm kinh hãi, chủ yếu là Lục Ly nhìn giống như là một tiểu sinh mặt trắng, nhu hoà yếu ớt, giống như một công tử ca, không nghĩ rằng hắn lại hung tàn như tội phạm, độc ác với mình như vậy?
Quan trọng nhất là ánh mắt Lục Ly, ánh mắt bình tĩnh như nước kia và mấy cái lỗ máu trên ngực hình thành đối lập to lớn. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể không động dung, huống chi là một thiếu nữ?
- Oanh!
Hai đóa hoa sen bên cạnh Lãnh Vô Hinh sáng lên, cánh hoa từ từ mở ra, đôi mắt Lãnh Vô Hinh sáng lên, hai đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Toàn thân Mông Thần đều là máu, lúc này vừa từ trong hoa sen đi ra, bị hai đạo lam quang bắn trúng, thân thể thoáng bất động, hai mắt trở nên mơ hồ.
- Hưu...
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây trường tiên màu đen, nặng nề đánh lên gáy Mông Thần. Trên trường tiên màu đen lấp lánh tia sáng, có khí lưu màu đen vờn quanh, còn có phù văn thần bí lờ mờ, roi gào thét bay đi, những nơi đi qua không gian đều bị xé rách.
- Lại là bán thần khí...
Lục Ly hết chỗ nói rồi, đến cùng lai lịch tiểu thư này ra sao, tại sao lại có nhiều bán thần khí đến như vậy?
Trước mắt hắn không cần lo lắng, bởi vì trên người Lãnh Vô Hinh không có sát khí, có lẽ nàng muốn đánh ngất Mông Thần.
- Phanh!
Quả nhiên, trường tiên nặng nề đánh lên gáy Mông Thần, lực lượng mạnh mẽ chấn Mông Thần ngất đi. Sau đầu đầm đìa máu tươi, đầu còn nứt ra, thân thể thì bị đánh bay ra ngoài, rơi đập vào trong núi.
- Xuy...
Trường tiên trượt phá hư không, đánh sang một cái phương hướng khác, thân thể Dạ Tra vừa mới bắn ra, đã bị Lãnh Vô Hinh nhìn lướt qua, hai đạo lam quang hiện lên, Dạ Tra cũng động không được.
- Phanh!
Dạ Tra cũng bị đánh bay, ngất ở trong núi, bị đất đá rơi xuống chôn sống.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Vô Hinh nhìn về phía Lục Ly nói:
- Hiện tại ta cho ngươi hai cái lựa chọn, thứ nhất chết, không chỉ có ngươi phải chết, hai cái hạ nhân này của ngươi cũng phải chết. Thứ hai, đi theo ta, giúp ta làm ba việc.
- Vù vù...
Lục Ly lặng lẽ thở ra hai cái, hắn lấy đan dược chữa thương ra nuốt xuống, quả nhiên vừa rồi hắn suy đoán không sai. Lãnh Vô Hinh tiểu thư có hứng thú đối với hắn, hắn lựa chọn lưu lại là đúng, rốt cục Mông Thần và Dạ Tra cũng không cần chết nữa.
Sau khi nuốt đan dược chữa thương, hắn vận chuyển huyền lực che lại vết thương, để máu tươi không chảy ra nữa, lúc này mới nhìn Lãnh Vô Hinh nói:
- Đi đâu? Làm xong ba việc này, ngươi có thả ta về không?
- Đi đâu ngươi không có tư cách biết!
Lãnh Vô Hinh lạnh nhạt đáp lại:
- Nếu như ngươi có thể làm tốt ba việc này, tự nhiên ta sẽ thả ngươi trở về!
Lục Ly nhún vai, cười khổ nói:
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao?
- Coi như ngươi thức thời!
Lãnh Vô Hinh vung roi lên, cái roi như độc xà chạy tới, lập tức quấn lấy hai tay Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị từ bên trong roi tuôn ra, đột nhiên Lục Ly cảm giác thân thể như bị giam cầm, bất kỳ lực lượng gì cũng không thôi động được.
- Ngươi thu hồi Mệnh Luân đi!
Lãnh Vô Hinh phất phất tay, một cái hoa sen to lớn bay về phía Lục Ly. Lục Ly hơi suy nghĩ thu hồi Mệnh Luân vào trong cơ thể, đóa hoa sen kia bay tới, thân thể Lục Ly bị hoa sen bao phủ vào.
Ở bên trong hoa sen nhưng lại có thể thấy cảnh vật bên ngoài, cây roi kia vẫn còn xuyên thấu kẽ hở trong cánh hoa, một đầu trói buộc hai tay Lục Ly, một đầu khác bị Lãnh Vô Hinh nắm trong tay. Cảm giác này giống như Lục Ly là một đầu gia súc, bị Lãnh Vô Hinh dắt.
- Oanh...
Những hoa sen còn lại đều bay vào trong cổ Lãnh Vô Hinh, chỉ còn lại có hai đóa hoa sen. Lãnh Vô Hinh nhàn nhạt quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái, hoa sen phía trước hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Bởi vì roi trói tay Lục Ly, cho nên hoa sen bên Lục Ly bị lôi kéo bay về phía trước, một trước một sau, tựa như hai cái hoa đăng bay múa ở giữa không trung.
Ánh mắt Lục Ly xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía Mông Thần và Dạ Tra ở nơi xa, vẻ mặt có một chút phức tạp, hắn có một loại cảm giác không rõ...có thể hắn sẽ bị Lãnh Vô Hinh mang đến một nơi vô cùng xa xôi, có lẽ đời này cũng vĩnh viễn không về được rồi.
- Thu tuyết, tỷ tỷ, Ỷ Linh, tiểu cô, phụ thân...
Lục Ly quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nhớ tới mấy cái tên, mắt hắn lộ ra một chút tiếc nuối và cô đơn. Có lẽ mấy tháng sau Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại, nhưng khả năng hắn vô duyên gặp mặt rồi. Phụ thân từ khi sinh ra đến giờ, cũng chưa có gặp qua một lần.
- Hưu...
Tốc độ hoa sen phía trước càng lúc càng nhanh, vậy mà vượt qua tốc độ Nhân Hoàng, hơn nữa còn đang tăng tốc. Lục Ly nhìn sông núi hai bên không ngừng lui về phía sau âm thầm líu lưỡi, cửu phẩm huyết mạch thật mạnh, không những có thể phòng ngự, còn có thể vây khốn người, tốc độ lại càng khủng bố!
- Bay về phương bắc sao?
Đột nhiên Lục Ly giật mình tỉnh lại, Lãnh Vô Hinh bay về phương bắc. Đám người Dạ Tra cũng chưa có đi dò xét bên này, Hỏa Ngục quá to lớn, Dạ Tra cũng không thể dò xét phạm vi quá xa.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một cái ý nghĩ, chẳng lẽ bên trong Hỏa Ngục có cư dân nguyên thủy? Vị Lãnh Vô Hinh này nhất định là tiểu thư trong đại gia tộc nguyên thủy sao?
Hoặc là...
Mấy chục vạn năm trước tộc nhân và chủng tộc viễn cổ giao chiến, một ít chủng tộc viễn cổ trốn vào Hỏa Ngục, ở đây phát triển lớn mạnh, tổ tiên Lãnh Vô Hinh đã từng là đại tộc bên ngoài?
Thế nhưng cái suy đoán này có một vấn đề, huyết mạch Lãnh Vô Hinh là cửu phẩm, người xuất hiện huyết mạch cửu phẩm mạnh nhất trong lịch sử Đấu Thiên Giới, chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế!
Đời trước không có xuất hiện qua cửu phẩm huyết mạch, thì hậu bối không thể nào xuất hiện cửu phẩm huyết mạch, trừ khi là hậu nhân Đấu Thiên đại đế.
Nhưng trong lịch sử, Đấu Thiên đại đế không có thành hôn, không có lưu lại hậu nhân, nếu không hậu nhân Đấu Thiên đại đế, tuyệt đối là Vương Tộc mạnh nhất.
Lục Ly nghĩ không ra, hắn phóng ra Thăng Long Thuật nên thể lực, tinh thần và nguyên khí hao tổn to lớn, phía sau lại tự đâm mình mấy đao, lúc này cảm giác thân thể suy yếu đến cực hạn.
Hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng lại, cái gì cũng không quản, lẳng lặng chờ đợi thân thể phục hồi như cũ. Bên trong trường tiên truyền đến lực lượng không tên giam cầm lực lượng toàn thân hắn rồi, hắn không cách nào vận chuyển huyền lực, chỉ có thể dựa vào năng lực tự khôi phục của nhục thân để chữa thương.
Tốc độ hoa sen càng lúc càng nhanh, lúc này tốc độ đã đạt đến Địa Tiên cảnh rồi, nội tâm Lục Ly chết lặng, hắn không có đi để ý tốc độ, mà là nhìn xuống phía dưới, phía dưới có rất nhiều quái thú kỳ lạ.
Kỳ quái chính là, quái thú phía dưới giống như không nhìn thấy hoa sen bay qua giữa không trung, đều không liếc mắt nhìn phía trên một cái, vẫn cứ thong thả đi lại ở phía dưới.
- Nha đầu này mang ta đến đâu đây?
Mặc dù linh hồn không ngừng truyền đến cảm giác ngủ mê man, nhưng Lục Ly cũng không dám ngủ say, mở to hai mắt nhìn bốn phía, ghi chép phương hướng và cảnh tượng bốn phía.
Hy vọng trở lại rất xa vời, nhưng nội tâm hắn vẫn có một chút hy vọng, hắn muốn trở lại, nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở lại, bởi vì còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu đang chờ hắn về nhà.
Mục đích của Lục Ly là muốn chấn trụ Lãnh Vô Hinh, lai lịch thiếu nữ này phi phàm, trong tay nhuộm dần máu tươi, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái, nói không chừng có thể bị hù sợ thì sao?
Lục Ly không cầu mình có thể sống sót, chỉ cầu chấn trụ Lãnh Vô Hinh, để Dạ Tra và Mông Thần không phải chết theo mình. Tiểu thư này tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy.
Quả thực Lãnh Vô Hinh bị sự hung ác của Lục Ly làm kinh hãi, chủ yếu là Lục Ly nhìn giống như là một tiểu sinh mặt trắng, nhu hoà yếu ớt, giống như một công tử ca, không nghĩ rằng hắn lại hung tàn như tội phạm, độc ác với mình như vậy?
Quan trọng nhất là ánh mắt Lục Ly, ánh mắt bình tĩnh như nước kia và mấy cái lỗ máu trên ngực hình thành đối lập to lớn. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể không động dung, huống chi là một thiếu nữ?
- Oanh!
Hai đóa hoa sen bên cạnh Lãnh Vô Hinh sáng lên, cánh hoa từ từ mở ra, đôi mắt Lãnh Vô Hinh sáng lên, hai đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Toàn thân Mông Thần đều là máu, lúc này vừa từ trong hoa sen đi ra, bị hai đạo lam quang bắn trúng, thân thể thoáng bất động, hai mắt trở nên mơ hồ.
- Hưu...
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây trường tiên màu đen, nặng nề đánh lên gáy Mông Thần. Trên trường tiên màu đen lấp lánh tia sáng, có khí lưu màu đen vờn quanh, còn có phù văn thần bí lờ mờ, roi gào thét bay đi, những nơi đi qua không gian đều bị xé rách.
- Lại là bán thần khí...
Lục Ly hết chỗ nói rồi, đến cùng lai lịch tiểu thư này ra sao, tại sao lại có nhiều bán thần khí đến như vậy?
Trước mắt hắn không cần lo lắng, bởi vì trên người Lãnh Vô Hinh không có sát khí, có lẽ nàng muốn đánh ngất Mông Thần.
- Phanh!
Quả nhiên, trường tiên nặng nề đánh lên gáy Mông Thần, lực lượng mạnh mẽ chấn Mông Thần ngất đi. Sau đầu đầm đìa máu tươi, đầu còn nứt ra, thân thể thì bị đánh bay ra ngoài, rơi đập vào trong núi.
- Xuy...
Trường tiên trượt phá hư không, đánh sang một cái phương hướng khác, thân thể Dạ Tra vừa mới bắn ra, đã bị Lãnh Vô Hinh nhìn lướt qua, hai đạo lam quang hiện lên, Dạ Tra cũng động không được.
- Phanh!
Dạ Tra cũng bị đánh bay, ngất ở trong núi, bị đất đá rơi xuống chôn sống.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Vô Hinh nhìn về phía Lục Ly nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hiện tại ta cho ngươi hai cái lựa chọn, thứ nhất chết, không chỉ có ngươi phải chết, hai cái hạ nhân này của ngươi cũng phải chết. Thứ hai, đi theo ta, giúp ta làm ba việc.
- Vù vù...
Lục Ly lặng lẽ thở ra hai cái, hắn lấy đan dược chữa thương ra nuốt xuống, quả nhiên vừa rồi hắn suy đoán không sai. Lãnh Vô Hinh tiểu thư có hứng thú đối với hắn, hắn lựa chọn lưu lại là đúng, rốt cục Mông Thần và Dạ Tra cũng không cần chết nữa.
Sau khi nuốt đan dược chữa thương, hắn vận chuyển huyền lực che lại vết thương, để máu tươi không chảy ra nữa, lúc này mới nhìn Lãnh Vô Hinh nói:
- Đi đâu? Làm xong ba việc này, ngươi có thả ta về không?
- Đi đâu ngươi không có tư cách biết!
Lãnh Vô Hinh lạnh nhạt đáp lại:
- Nếu như ngươi có thể làm tốt ba việc này, tự nhiên ta sẽ thả ngươi trở về!
Lục Ly nhún vai, cười khổ nói:
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao?
- Coi như ngươi thức thời!
Lãnh Vô Hinh vung roi lên, cái roi như độc xà chạy tới, lập tức quấn lấy hai tay Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị từ bên trong roi tuôn ra, đột nhiên Lục Ly cảm giác thân thể như bị giam cầm, bất kỳ lực lượng gì cũng không thôi động được.
- Ngươi thu hồi Mệnh Luân đi!
Lãnh Vô Hinh phất phất tay, một cái hoa sen to lớn bay về phía Lục Ly. Lục Ly hơi suy nghĩ thu hồi Mệnh Luân vào trong cơ thể, đóa hoa sen kia bay tới, thân thể Lục Ly bị hoa sen bao phủ vào.
Ở bên trong hoa sen nhưng lại có thể thấy cảnh vật bên ngoài, cây roi kia vẫn còn xuyên thấu kẽ hở trong cánh hoa, một đầu trói buộc hai tay Lục Ly, một đầu khác bị Lãnh Vô Hinh nắm trong tay. Cảm giác này giống như Lục Ly là một đầu gia súc, bị Lãnh Vô Hinh dắt.
- Oanh...
Những hoa sen còn lại đều bay vào trong cổ Lãnh Vô Hinh, chỉ còn lại có hai đóa hoa sen. Lãnh Vô Hinh nhàn nhạt quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái, hoa sen phía trước hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Bởi vì roi trói tay Lục Ly, cho nên hoa sen bên Lục Ly bị lôi kéo bay về phía trước, một trước một sau, tựa như hai cái hoa đăng bay múa ở giữa không trung.
Ánh mắt Lục Ly xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía Mông Thần và Dạ Tra ở nơi xa, vẻ mặt có một chút phức tạp, hắn có một loại cảm giác không rõ...có thể hắn sẽ bị Lãnh Vô Hinh mang đến một nơi vô cùng xa xôi, có lẽ đời này cũng vĩnh viễn không về được rồi.
- Thu tuyết, tỷ tỷ, Ỷ Linh, tiểu cô, phụ thân...
Lục Ly quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nhớ tới mấy cái tên, mắt hắn lộ ra một chút tiếc nuối và cô đơn. Có lẽ mấy tháng sau Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại, nhưng khả năng hắn vô duyên gặp mặt rồi. Phụ thân từ khi sinh ra đến giờ, cũng chưa có gặp qua một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hưu...
Tốc độ hoa sen phía trước càng lúc càng nhanh, vậy mà vượt qua tốc độ Nhân Hoàng, hơn nữa còn đang tăng tốc. Lục Ly nhìn sông núi hai bên không ngừng lui về phía sau âm thầm líu lưỡi, cửu phẩm huyết mạch thật mạnh, không những có thể phòng ngự, còn có thể vây khốn người, tốc độ lại càng khủng bố!
- Bay về phương bắc sao?
Đột nhiên Lục Ly giật mình tỉnh lại, Lãnh Vô Hinh bay về phương bắc. Đám người Dạ Tra cũng chưa có đi dò xét bên này, Hỏa Ngục quá to lớn, Dạ Tra cũng không thể dò xét phạm vi quá xa.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một cái ý nghĩ, chẳng lẽ bên trong Hỏa Ngục có cư dân nguyên thủy? Vị Lãnh Vô Hinh này nhất định là tiểu thư trong đại gia tộc nguyên thủy sao?
Hoặc là...
Mấy chục vạn năm trước tộc nhân và chủng tộc viễn cổ giao chiến, một ít chủng tộc viễn cổ trốn vào Hỏa Ngục, ở đây phát triển lớn mạnh, tổ tiên Lãnh Vô Hinh đã từng là đại tộc bên ngoài?
Thế nhưng cái suy đoán này có một vấn đề, huyết mạch Lãnh Vô Hinh là cửu phẩm, người xuất hiện huyết mạch cửu phẩm mạnh nhất trong lịch sử Đấu Thiên Giới, chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế!
Đời trước không có xuất hiện qua cửu phẩm huyết mạch, thì hậu bối không thể nào xuất hiện cửu phẩm huyết mạch, trừ khi là hậu nhân Đấu Thiên đại đế.
Nhưng trong lịch sử, Đấu Thiên đại đế không có thành hôn, không có lưu lại hậu nhân, nếu không hậu nhân Đấu Thiên đại đế, tuyệt đối là Vương Tộc mạnh nhất.
Lục Ly nghĩ không ra, hắn phóng ra Thăng Long Thuật nên thể lực, tinh thần và nguyên khí hao tổn to lớn, phía sau lại tự đâm mình mấy đao, lúc này cảm giác thân thể suy yếu đến cực hạn.
Hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng lại, cái gì cũng không quản, lẳng lặng chờ đợi thân thể phục hồi như cũ. Bên trong trường tiên truyền đến lực lượng không tên giam cầm lực lượng toàn thân hắn rồi, hắn không cách nào vận chuyển huyền lực, chỉ có thể dựa vào năng lực tự khôi phục của nhục thân để chữa thương.
Tốc độ hoa sen càng lúc càng nhanh, lúc này tốc độ đã đạt đến Địa Tiên cảnh rồi, nội tâm Lục Ly chết lặng, hắn không có đi để ý tốc độ, mà là nhìn xuống phía dưới, phía dưới có rất nhiều quái thú kỳ lạ.
Kỳ quái chính là, quái thú phía dưới giống như không nhìn thấy hoa sen bay qua giữa không trung, đều không liếc mắt nhìn phía trên một cái, vẫn cứ thong thả đi lại ở phía dưới.
- Nha đầu này mang ta đến đâu đây?
Mặc dù linh hồn không ngừng truyền đến cảm giác ngủ mê man, nhưng Lục Ly cũng không dám ngủ say, mở to hai mắt nhìn bốn phía, ghi chép phương hướng và cảnh tượng bốn phía.
Hy vọng trở lại rất xa vời, nhưng nội tâm hắn vẫn có một chút hy vọng, hắn muốn trở lại, nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở lại, bởi vì còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu đang chờ hắn về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro