Nhân Tiên Chi
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Hơn bốn mươi vật phẩm không phải trong thời gian ngắn là có thể đấu giá ra được, bởi vì mỗi vật phẩm Đại Phật Tự lấy ra đấu giá đều là linh quả trân quý, có được rất nhiều diệu dụng. Hôm nay đại biểu các gia tộc tới nhiều lắm, bởi thế mỗi lần đấu giá đều rất kịch liệt, phải cần không ít thời gian.
Nhất là càng về sau, linh quả lại càng trân quý, cạnh tranh lại càng khốc liệt, mỗi lần muốn thành giao đều phải mất mấy nén hương.
Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, tự có tăng nhân dâng lên các loại linh quả chống đói. Tại trường đều là cường giả không ăn không uống một tháng đều vô sự, đoạn thời gian nghỉ trưa chỉ là để nói cho mọi người biết, buổi chiều mới là thời điểm cạnh tranh bảo vật chân chính.
- Những trái này đều chẳng ngon lành gì.
Lúc tăng nhân đi vào, Bàn Nhược giấu mình ở sau lưng Lục Ly, cũng không biết tăng nhân kia có nhìn thấy nàng hay không. Bàn Nhược quét mắt nhìn qua đĩa trái cây màu đỏ lửa được bưng tới, khẽ nhếch miệng, giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra hai quả lớn màu trắng, đưa cho Lục Ly một trái nói:
- Đại ca ca, ngươi ăn thứ này, thứ này mới ngon.
Lục Ly tiếp lấy cắn một miệng, bỗng chợt cảm thấy miệng lưỡi thơm ngát, một dòng nước ấm tràn ra khắp toàn thân, thoải mái vô cùng, hắn hiếu kì hỏi:
- Bàn Nhược, đây là quả gì?
Bàn Nhược cắn mấy miếng, hàm hồ không rõ nói:
- Đây là Phật Xá Quả, trong chùa đều không nỡ cầm ra đấu giá.
“Phật Xá Quả”, tròng mắt Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia bỗng co rụt lại, nhìn chằm chằm trái cây trong tay Lục Ly, miệng bất giác chảy ra nước miếng.
Lục Ly thấy bộ dạng thèm khát của hai người Cổ Mẫn, không khỏi nghi hoặc giương lên nói:
- Làm sao? Quả này quý lắm à?
Cổ Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Một trái giá trị chí ít phải ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, ngươi nói có quý hay không, then chốt là có tiền cũng không mua được, Đại Phật Tự không bán …
- Ba trăm vạn Tử Huyền Tinh?
Lục Ly bị dọa sợ, ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, đó chính là ba trăm ức Huyền Tinh, hắn đang cắn nuốt ba trăm ức Huyền Tinh?
- Quả nhiên là thứ tốt!
Lục Ly phát hiện những luồng khí nóng kia tràn khắp toàn thân, khiến nhục thân hắn càng thêm ngưng luyện, hơn nữa năng lượng này còn tràn vào Hồn Đàm, từ từ gia tăng cường độ cho linh hồn.
Nuốt xong quả kia, Lục Ly cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, Bàn Nhược thấy thần tình đó của Lục Ly, cười ngọt ngào nói:
- Đại ca ca, Bàn Nhược hết Phật Xá Quả rồi, sư phó nói một ngày chỉ có thể ăn một trái. Thế nên trên người ta chỉ mang theo hai trái, lần sau sẽ mang nhiều thêm mấy trái cho ngươi ăn.
Nuốt linh quả trị giá tận ba trăm ức Huyền Tinh của Bàn Nhược, Lục Ly có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một lát liền giương lên Không Gian Giới Chỉ, nói:
- Bàn Nhược cho ta ăn linh quả, ta cũng tặng Bàn Nhược một kiện lễ vật. Ngươi xem xem thích thứ nào bên trong thì nói với đại ca ca.
- Thật ư?
Tròng mắt đen nhánh của Bàn Nhược khẽ sáng lên lấp lánh, tử tế nhìn chăm chú vào giới chỉ một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
- Đại ca ca, con thú nhỏ màu trắng kia đáng yêu quá, có thể đưa cho Bàn Nhược được không?
…
Lục Ly hết nói, ánh mắt tiểu ni cô này đúng là độc, tất cả bảo vật trên người hắn đều không sánh bằng Tiểu Bạch, hắn đương nhiên không thể tặng Tiểu Bạch cho người khác được, đành phải cười khổ nói:
- Con thú nhỏ kia không thể đưa người, đó là linh thú của đại ca ca.
- À, là Bàn Nhược đường đột.
Trên mặt Bàn Nhược chớp qua một tia tiếc nuối, sau đó lại liếc nhìn một lượt, có chút hưng phấn nói:
- Đại ca ca, ta muốn chiếc ngọc như ý kia!
Thần niệm Lục Ly quét vào, phát hiện chỉ là một kiện binh khí Thánh giai, cũng không biết là đoạt được từ ai, hắn lập tức lấy ra, đưa cho Bàn Nhược nói:
- Tặng ngươi.
Bàn Nhược có vẻ rất là vui sướng, ngọc như ý này toàn thân noãn vàng, chạm trổ rất tinh xảo, dài chừng bàn tay, rất là thích hợp với Bàn Nhược.
Bàn Nhược cũng rất thích thứ này, thỉnh thoảng lại quay sang Lục Ly cười khẽ, còn nói:
- Cảm ơn đại ca ca, Bàn Nhược thích lắm. Đúng rồi, Bàn Nhược còn chưa biết đại ca ca tên gì?
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu xuống, ghé sát bên tai Bàn Nhược nói:
- Ta nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng nói cho người khác biết, đại ca ca tên là Lục Ly.
- Thì ra là ngươi.
Tròng mắt Tiểu Bàn Nhược khẽ sáng lên, có vẻ khá là sùng bái nhìn Lục Ly nói:
- Ta nghe qua rất nhiều cố sự về đại ca ca. Đại ca ca thật lợi hại, sau này lớn lên Bàn Nhược cũng muốn lợi hại được như đại ca ca.
Lục Ly mỉm cười, đưa tay định sờ lên đầu Bàn Nhược, chẳng qua nghĩ đến nàng là tiểu ni cô, đi sờ đầu trọc thì không hay cho lắm, thế là đành phải hạ tay xuống, nhéo nhéo mặt nàng nói:
- Sau này Bàn Nhược lớn lên nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả đại ca ca.
Trong lúc tán gẫu, hội đấu giá buổi chiều đã tiếp tục bắt đầu, vẫn là Tru Tà chủ trì. Tru Tà nhìn qua không đến hai mươi tuổi, lại đã đạt đến Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, hẳn là thiên tài ưu tú nhất trong thế hệ trẻ Đại Phật Tự. Đại Phật Tự đẩy hắn ra mặt cũng là để phơi bày để uẩn cường đại.
Cấp bậc hội đấu giá buổi chiều quả nhiên cao hơn buổi sáng rất nhiều, số lượng linh quả cũng biến lớn, mỗi lần đều là hơn vạn trái đóng gói đấu giá một lượt, giá cả cũng được thổi lên tận trời.
Buổi sáng đại bộ phận linh quả đều bị khách nhân trong nhã các mua được, đến buổi chiều tình thế lại nghịch chuyển, về cơ bản không đến lượt khách nhân trong nhã các lên tiếng, gần như tất cả vật phẩm đều bị con em đại gia tộc trên Liên Hoa Đài nắm xuống.
Trường diện càng lúc càng náo nhiệt, lúc đấu giá, một ít công tử thậm chí triệt bỏ hộ tráo của Liên Hoa Đài, hiển lộ trước mặt chúng nhân, tựa hồ sợ người khác không nhận ra hắn.
Được Cổ Mẫn giới thiệu, Lục Ly biết thêm được rất nhiều con em đại gia tộc, tỷ như thiếu tộc trưởng Quỷ Xoa Tộc, thiếu minh chủ Nhật Nguyệt Minh, đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện ... vân vân.
Nương theo từng kiện vật phẩm đấu giá thành giao, tâm tình Lục Ly càng lúc càng gấp gáp, đến hoàng hôn rốt cục chỉ còn lại ba kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, áp trục sắp được khai màn.
Mười sáu gốc Nhân Tiên Chi được người giơ lên, mỗi gốc đều lớn bằng người thật. Mặt trên sáng lóng lánh, ẩn ẩn có hào quang tán phát ra từ bên trong, một mùi thơm nhàn nhạt tràn ra, dù có là kẻ ngu cũng biết đây là bảo vật.
Đại Phật Tự có một điểm rất đáng ghét, đó là linh quả thần dược đều buộc chung một chỗ bán đấu giá. Mười sáu gốc Nhân Tiên Chi hoặc là mua tất, hoặc là chẳng được gốc nào.
Thứ này có thể gia tăng tỉ lệ đột phá Nhân Hoàng, tự nhiên là đồ tốt, giá cả càng là nghe mà kinh hồn, giá đáy đã tận hai ức Tử Huyền Tinh, trừ Vương tộc ra, những gia tộc còn lại căn bản không hi vọng nhúng tay vào được.
- Hai ức!
Nhật Nguyệt Minh kêu giá trước tiên, thứ này bất luận là đại gia tộc nào cũng đều muốn có, mười sáu gốc Nhân Tiên Chi, đừng nói đột phá mười sáu tên Nhân Hoàng, dù chỉ đột phá sáu tên cũng đáng.
- Ba ức!
Một tiếng nói thanh thúy vang lên, Lục Ly nhíu mày, trong lòng lại đang mừng thầm, Cơ Mộng Điềm ra tay, nếu lần này Cơ Mộng Điềm đấu giá được Nhân Tiên Chi, như vậy nàng khẳng định sẽ không đủ tài lực cạnh tranh Bồ Đề Quả với mình.
- Ba ức năm ngàn vạn!
Lại một tiếng nói quen thuộc vang lên, là Lục Toan lên tiếng. Điều này Lục Ly lại có thể hiểu được, bởi vì Lục Chính Dương hôn mê, cường giả gia tộc Lục gia giảm mạnh, rất cần bồi dưỡng cường giả mới, ra tay tranh đoạt Nhân Tiên Chi là điều hết sức bình thường.
- Bốn ức!
Cơ Mộng Điềm lại lên tiếng, nàng nâng giá quá mạnh khiến toàn trường không khỏi xôn xao, dồn dập tán thán để uẩn mười hai Vương tộc đúng là khủng bố.
- Năm ức!
Lại có tiếng nói vang lên từ trong Liên Hoa Đài, hơn nữa còn là giọng nữ khá dễ nghe. Chúng nhân tại trường ngạc nhiên nhìn lại, phát hiện là Liên Hoa Đài của Thiên Địa Trủng.
- Dạ Vũ!
Thanh âm này Lục Ly rất quen thuộc, Dạ Lạc không lên tiếng, không ngờ Dạ Vũ lại ra tay, hơn nữa còn là muốn cạnh tranh Nhân Tiên Chi.
Lục Ly còn hi vọng Dạ Lạc giúp hắn mua xuống Bồ Đề Quả, nhưng giờ Dạ Lạc ra tay hắn cũng không tiện nói gì, chỉ biết gấp gáp ở trong lòng.
Nhất là càng về sau, linh quả lại càng trân quý, cạnh tranh lại càng khốc liệt, mỗi lần muốn thành giao đều phải mất mấy nén hương.
Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, tự có tăng nhân dâng lên các loại linh quả chống đói. Tại trường đều là cường giả không ăn không uống một tháng đều vô sự, đoạn thời gian nghỉ trưa chỉ là để nói cho mọi người biết, buổi chiều mới là thời điểm cạnh tranh bảo vật chân chính.
- Những trái này đều chẳng ngon lành gì.
Lúc tăng nhân đi vào, Bàn Nhược giấu mình ở sau lưng Lục Ly, cũng không biết tăng nhân kia có nhìn thấy nàng hay không. Bàn Nhược quét mắt nhìn qua đĩa trái cây màu đỏ lửa được bưng tới, khẽ nhếch miệng, giới chỉ trong tay sáng lên, lấy ra hai quả lớn màu trắng, đưa cho Lục Ly một trái nói:
- Đại ca ca, ngươi ăn thứ này, thứ này mới ngon.
Lục Ly tiếp lấy cắn một miệng, bỗng chợt cảm thấy miệng lưỡi thơm ngát, một dòng nước ấm tràn ra khắp toàn thân, thoải mái vô cùng, hắn hiếu kì hỏi:
- Bàn Nhược, đây là quả gì?
Bàn Nhược cắn mấy miếng, hàm hồ không rõ nói:
- Đây là Phật Xá Quả, trong chùa đều không nỡ cầm ra đấu giá.
“Phật Xá Quả”, tròng mắt Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia bỗng co rụt lại, nhìn chằm chằm trái cây trong tay Lục Ly, miệng bất giác chảy ra nước miếng.
Lục Ly thấy bộ dạng thèm khát của hai người Cổ Mẫn, không khỏi nghi hoặc giương lên nói:
- Làm sao? Quả này quý lắm à?
Cổ Mẫn nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Một trái giá trị chí ít phải ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, ngươi nói có quý hay không, then chốt là có tiền cũng không mua được, Đại Phật Tự không bán …
- Ba trăm vạn Tử Huyền Tinh?
Lục Ly bị dọa sợ, ba trăm vạn Tử Huyền Tinh, đó chính là ba trăm ức Huyền Tinh, hắn đang cắn nuốt ba trăm ức Huyền Tinh?
- Quả nhiên là thứ tốt!
Lục Ly phát hiện những luồng khí nóng kia tràn khắp toàn thân, khiến nhục thân hắn càng thêm ngưng luyện, hơn nữa năng lượng này còn tràn vào Hồn Đàm, từ từ gia tăng cường độ cho linh hồn.
Nuốt xong quả kia, Lục Ly cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, Bàn Nhược thấy thần tình đó của Lục Ly, cười ngọt ngào nói:
- Đại ca ca, Bàn Nhược hết Phật Xá Quả rồi, sư phó nói một ngày chỉ có thể ăn một trái. Thế nên trên người ta chỉ mang theo hai trái, lần sau sẽ mang nhiều thêm mấy trái cho ngươi ăn.
Nuốt linh quả trị giá tận ba trăm ức Huyền Tinh của Bàn Nhược, Lục Ly có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một lát liền giương lên Không Gian Giới Chỉ, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bàn Nhược cho ta ăn linh quả, ta cũng tặng Bàn Nhược một kiện lễ vật. Ngươi xem xem thích thứ nào bên trong thì nói với đại ca ca.
- Thật ư?
Tròng mắt đen nhánh của Bàn Nhược khẽ sáng lên lấp lánh, tử tế nhìn chăm chú vào giới chỉ một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
- Đại ca ca, con thú nhỏ màu trắng kia đáng yêu quá, có thể đưa cho Bàn Nhược được không?
…
Lục Ly hết nói, ánh mắt tiểu ni cô này đúng là độc, tất cả bảo vật trên người hắn đều không sánh bằng Tiểu Bạch, hắn đương nhiên không thể tặng Tiểu Bạch cho người khác được, đành phải cười khổ nói:
- Con thú nhỏ kia không thể đưa người, đó là linh thú của đại ca ca.
- À, là Bàn Nhược đường đột.
Trên mặt Bàn Nhược chớp qua một tia tiếc nuối, sau đó lại liếc nhìn một lượt, có chút hưng phấn nói:
- Đại ca ca, ta muốn chiếc ngọc như ý kia!
Thần niệm Lục Ly quét vào, phát hiện chỉ là một kiện binh khí Thánh giai, cũng không biết là đoạt được từ ai, hắn lập tức lấy ra, đưa cho Bàn Nhược nói:
- Tặng ngươi.
Bàn Nhược có vẻ rất là vui sướng, ngọc như ý này toàn thân noãn vàng, chạm trổ rất tinh xảo, dài chừng bàn tay, rất là thích hợp với Bàn Nhược.
Bàn Nhược cũng rất thích thứ này, thỉnh thoảng lại quay sang Lục Ly cười khẽ, còn nói:
- Cảm ơn đại ca ca, Bàn Nhược thích lắm. Đúng rồi, Bàn Nhược còn chưa biết đại ca ca tên gì?
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu xuống, ghé sát bên tai Bàn Nhược nói:
- Ta nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng nói cho người khác biết, đại ca ca tên là Lục Ly.
- Thì ra là ngươi.
Tròng mắt Tiểu Bàn Nhược khẽ sáng lên, có vẻ khá là sùng bái nhìn Lục Ly nói:
- Ta nghe qua rất nhiều cố sự về đại ca ca. Đại ca ca thật lợi hại, sau này lớn lên Bàn Nhược cũng muốn lợi hại được như đại ca ca.
Lục Ly mỉm cười, đưa tay định sờ lên đầu Bàn Nhược, chẳng qua nghĩ đến nàng là tiểu ni cô, đi sờ đầu trọc thì không hay cho lắm, thế là đành phải hạ tay xuống, nhéo nhéo mặt nàng nói:
- Sau này Bàn Nhược lớn lên nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả đại ca ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc tán gẫu, hội đấu giá buổi chiều đã tiếp tục bắt đầu, vẫn là Tru Tà chủ trì. Tru Tà nhìn qua không đến hai mươi tuổi, lại đã đạt đến Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, hẳn là thiên tài ưu tú nhất trong thế hệ trẻ Đại Phật Tự. Đại Phật Tự đẩy hắn ra mặt cũng là để phơi bày để uẩn cường đại.
Cấp bậc hội đấu giá buổi chiều quả nhiên cao hơn buổi sáng rất nhiều, số lượng linh quả cũng biến lớn, mỗi lần đều là hơn vạn trái đóng gói đấu giá một lượt, giá cả cũng được thổi lên tận trời.
Buổi sáng đại bộ phận linh quả đều bị khách nhân trong nhã các mua được, đến buổi chiều tình thế lại nghịch chuyển, về cơ bản không đến lượt khách nhân trong nhã các lên tiếng, gần như tất cả vật phẩm đều bị con em đại gia tộc trên Liên Hoa Đài nắm xuống.
Trường diện càng lúc càng náo nhiệt, lúc đấu giá, một ít công tử thậm chí triệt bỏ hộ tráo của Liên Hoa Đài, hiển lộ trước mặt chúng nhân, tựa hồ sợ người khác không nhận ra hắn.
Được Cổ Mẫn giới thiệu, Lục Ly biết thêm được rất nhiều con em đại gia tộc, tỷ như thiếu tộc trưởng Quỷ Xoa Tộc, thiếu minh chủ Nhật Nguyệt Minh, đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện ... vân vân.
Nương theo từng kiện vật phẩm đấu giá thành giao, tâm tình Lục Ly càng lúc càng gấp gáp, đến hoàng hôn rốt cục chỉ còn lại ba kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, áp trục sắp được khai màn.
Mười sáu gốc Nhân Tiên Chi được người giơ lên, mỗi gốc đều lớn bằng người thật. Mặt trên sáng lóng lánh, ẩn ẩn có hào quang tán phát ra từ bên trong, một mùi thơm nhàn nhạt tràn ra, dù có là kẻ ngu cũng biết đây là bảo vật.
Đại Phật Tự có một điểm rất đáng ghét, đó là linh quả thần dược đều buộc chung một chỗ bán đấu giá. Mười sáu gốc Nhân Tiên Chi hoặc là mua tất, hoặc là chẳng được gốc nào.
Thứ này có thể gia tăng tỉ lệ đột phá Nhân Hoàng, tự nhiên là đồ tốt, giá cả càng là nghe mà kinh hồn, giá đáy đã tận hai ức Tử Huyền Tinh, trừ Vương tộc ra, những gia tộc còn lại căn bản không hi vọng nhúng tay vào được.
- Hai ức!
Nhật Nguyệt Minh kêu giá trước tiên, thứ này bất luận là đại gia tộc nào cũng đều muốn có, mười sáu gốc Nhân Tiên Chi, đừng nói đột phá mười sáu tên Nhân Hoàng, dù chỉ đột phá sáu tên cũng đáng.
- Ba ức!
Một tiếng nói thanh thúy vang lên, Lục Ly nhíu mày, trong lòng lại đang mừng thầm, Cơ Mộng Điềm ra tay, nếu lần này Cơ Mộng Điềm đấu giá được Nhân Tiên Chi, như vậy nàng khẳng định sẽ không đủ tài lực cạnh tranh Bồ Đề Quả với mình.
- Ba ức năm ngàn vạn!
Lại một tiếng nói quen thuộc vang lên, là Lục Toan lên tiếng. Điều này Lục Ly lại có thể hiểu được, bởi vì Lục Chính Dương hôn mê, cường giả gia tộc Lục gia giảm mạnh, rất cần bồi dưỡng cường giả mới, ra tay tranh đoạt Nhân Tiên Chi là điều hết sức bình thường.
- Bốn ức!
Cơ Mộng Điềm lại lên tiếng, nàng nâng giá quá mạnh khiến toàn trường không khỏi xôn xao, dồn dập tán thán để uẩn mười hai Vương tộc đúng là khủng bố.
- Năm ức!
Lại có tiếng nói vang lên từ trong Liên Hoa Đài, hơn nữa còn là giọng nữ khá dễ nghe. Chúng nhân tại trường ngạc nhiên nhìn lại, phát hiện là Liên Hoa Đài của Thiên Địa Trủng.
- Dạ Vũ!
Thanh âm này Lục Ly rất quen thuộc, Dạ Lạc không lên tiếng, không ngờ Dạ Vũ lại ra tay, hơn nữa còn là muốn cạnh tranh Nhân Tiên Chi.
Lục Ly còn hi vọng Dạ Lạc giúp hắn mua xuống Bồ Đề Quả, nhưng giờ Dạ Lạc ra tay hắn cũng không tiện nói gì, chỉ biết gấp gáp ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro