Phương hướng sa...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Vận may của mọi người không tệ, chỉ tốn nửa ngày thời gian đã phát hiện một cái bí cảnh mới, lại còn khá kín đáo. Cái này bí cảnh là một hang động, thế nhưng đường đi vào vô cùng nhỏ, hơn nữa còn ở phía dưới thảm cỏ, cửa động chỉ có thể cho phép một người đi vào.
Thiên địa huyền khí bên trong bí cảnh rất nồng đậm, đương nhiên kém hơn một chút so với hòn đảo giữa sông. Cửa động rất nhỏ, nhưng bên trong coi như rộng rãi, không gian có dạng hình cầu, lớn cỡ trăm trượng, mặc dù không có bảo vật, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được một chút Thiên Vận Đạo Ngân.
- Vào đây!
Lãnh Vô Thương đi vào dò xét, nắm chắc chủ ý. Lần này cổ cấm chế bị xúc động, cấm địa xảy ra biến động lớn, có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều bí cảnh mới và các loại trọng bảo, nhưng lúc này không ai dám đi tầm bảo nữa. Mạng nhỏ quan trọng hơn, vẫn nên thành thật tìm một chỗ tiềm tu.
- Ta đi ngụy trang cửa động một chút.
Lãnh Bất Ky vẫn luôn trầm mặc ít nói, sau khi nói một câu liền đi ra, tìm một ít cỏ dại che kín cửa động lại. Trong Cổ Thần Cấm Địa không thể dùng thần niệm dò xét, khắp nơi đều là sương mù, nếu như cửa động bị che kín mà nói... Không tới gần thì sẽ không phát hiện được.
Thực ra Lãnh Vô Hinh và Lục Ly không muốn tiềm tu ở đây, bởi vì hai người phải nghĩ biện pháp giết chết Lãnh Vô Thương. Nếu như cứ tiềm tu ở chỗ này, hai người sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Trên người Lãnh Vô Thương toàn là bảo, Lãnh Bất Ky cũng có bán thần khí, dựa vào Lục Ly và Lãnh Vô Hinh không thể giết được hai vị Nhân Hoàng, không cẩn thận sẽ bị Lãnh Vô Thương giết ngược lại.
Nhưng lúc này hai người có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói đi tìm bí cảnh khác? Cho dù nói thì khẳng định đám người Lãnh Vô Thương cũng không dám chạy loạn.
Hai người chỉ có thể trầm mặc ngồi xếp bằng ở bên trong chờ đợi thời cơ, sau khi ngụy trang xong Lãnh Bất Ky tiến vào, hắn đã để lại dấu hiệu của gia tộc ở bên ngoài, nếu như Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá đi ra, nhất định sẽ tìm tới nơi này.
Đương nhiên, cái hi vọng này rất xa vời, trong lòng mọi người đã tuyệt vọng. Lãnh Vô Thương quyết định ở đây tu luyện hơn mười tháng, đợi thời gian một năm đầy sẽ truyền tống đi ra.
Sau khi Lục Ly ngồi mấy canh giờ, đã thành thật bế quan, không thể ngồi mãi như vậy được? Áo nghĩa hắn tìm hiểu trên đảo còn chưa nhập môn? Hơn nữa Toái Hồn Bí Thuật của hắn cũng cần tiến thêm một bước.
Một chiêu không thể chấn giết Lãnh Vô Song, khiến Lục Ly thấy được nguy cơ, nếu như lực lượng sóng chấn động có thể đạt tới mấy chục tầng, sóng chấn động linh hồn cũng vậy, thì càng có nắm chắc chấn giết Nhân Hoàng.
Lục Ly luyện hóa một ít linh dược bồi bổ linh hồn, sau đó bắt đầu tu luyện huyền lực, một mặt khác tìm hiểu áo nghĩa chấn động bên trong không gian Toái Hồn Bí Thuật.
Rất nhanh Lãnh Vô Hinh cũng nhập định, Lãnh Vô Thương điều chỉnh tâm tính cực kỳ nhanh, Lãnh Bất Ky lại càng bế quan sớm hơn, chỉ có Lãnh Vô Mật là hơi thấp thỏm lo âu, ngồi mãi mới bế quan.
Bên trong sơn động là một mảnh đen nhánh, cửa động bị che kín lại, nên bên trong không có một chút ánh sáng, nhìn không thấy mặt người, chỉ có thể nghe được hô hấp của những người còn lại. Thế nhưng chuyện này lại tốt cho việc bế quan tu luyện, lúc tu luyện nên quên hết mọi thứ, quên chuyện bên ngoài, không có khái niệm về thời gian.
Mọi người ở bên trong tu luyện một tháng, một tháng này vô cùng bình tĩnh, ngoài động không xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người đều cảm giác thoáng cái đã trôi qua một tháng.
Lục Ly xuất quan một lần, nuốt chửng đan dược năng lượng, nghỉ ngơi, tiếp tục luyện hóa linh dược linh hồn. Một tháng này hắn có tiến bộ rất lớn, tốc độ tu luyện huyền lực rất nhanh, Hồn Đàm tăng trưởng, tiến bộ lớn nhất là Toái Hồn Bí Thuật.
Lực lượng sóng chấn động đã đạt đến năm mươi tầng, linh hồn sóng chấn động cũng đạt tới ba mươi tầng. Uy lực này rất khủng bố, đoán chừng có thể ung dung chấn giết Nhân Hoàng trung kỳ.
Đương nhiên
Trước khi chuyện này xảy ra nhất định phải có một điều kiện, đó phải là đánh lén thành công, nếu như Nhân Hoàng mở ra vực trường, Lục Ly sẽ không có bất kỳ biện pháp nào nữa. Hơn nữa tốc độ phản ứng của Nhân Hoàng rất nhanh, nếu như lần đầu tránh được, không đánh trúng đầu, Lục Ly sẽ phải trợn mắt.
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật cũng cùng nhau xuất quan một lần, hai người lén lén lút lút đi ra ngoài, không biết là đi tắm hay là đi vệ sinh, Lãnh Vô Thương và Lãnh Bất Ky thì vẫn luôn bế quan.
Thời gian một năm đã trôi qua hơn hai tháng, trong lòng Lục Ly có chút gấp gáp, nếu như cứ yên tĩnh tu luyện như vậy mà nói... Thời gian một năm sẽ trôi qua rất nhanh.
Lãnh Vô Hinh nói, lão tổ Lãnh gia sẽ đi xông xáo Hồn Ngục, nếu như đến lúc đó không nhìn thấy Huyết Hoàng, sự tình hắn nói dối sẽ tự sụp đổ. Lãnh gia sẽ sinh ra hoài nghi đối với thân phận của hắn, đến lúc đó sẽ không có cơ hội qua lại với Lãnh Vô Thương nữa.
- Tiếp tục tu luyện!
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chủ yếu là thực lực của hắn quá thấp, nếu như có thể nâng cao mấy lần, hắn sẽ dễ dàng giết được Lãnh Vô Thương, Lãnh Bất Ky, tất cả mọi chuyện quấy nhiễu liền có thể giải quyết dễ dàng.
Tiếp tục bế quan, lần này Lục Ly không có đi tu luyện Toái Hồn Bí Thuật nữa, mà chuyển sang tìm hiểu áo nghĩa trên hòn đảo.
Hiện tại cái áo nghĩa kia vẫn chưa có nhập môn, dựa theo lẽ thường mà nói cấp bậc cái áo nghĩa này sẽ rất cao, nếu không sẽ không tìm hiểu lâu như vậy mà còn chưa nhập môn.
Lục Ly cảm ngộ loại áo nghĩa này khi Linh Phong thổi qua hòn đảo giữa sông, khiến lá cây đung đưa theo quy tắc đặc thù, hình thành một loại Đạo Ngân. Bên trong Đạo Ngân có quy luật kỳ lạ nào đó, nếu như có thể nắm giữ loại quy luật này, thì tính là áo nghĩa đã nhập môn.
Trong đầu Lục Ly không ngừng hiện lên khoảnh khắc Linh Phong thổi qua, khiến cành cây và lá cây đong đưa theo quy luật kỳ lạ, hình thành một bức tranh, một mảnh dây dài hẹp trong đầu. Lục Ly dựa theo những hình ảnh và đường dây này, thôi diễn từng chút, xác minh, tìm hiểu.
Khám phá thiên cơ!
Thiên Cơ không thể truyền ra ngoài!
Trong số những câu nói của người xưa Lục Ly cảm thấy có hai câu rất có đạo lý, dưới cái nhìn của Lục Ly Đạo Ngân kỳ lạ kia nhất định là thiên cơ.
Khám phá được thiên cơ, là có thể nắm giữ lực lượng thiên địa. Thiên cơ chỉ có tự mình cảm ngộ, không cách nào dùng ngôn ngữ đi biểu đạt, cho nên không thể truyền ra ngoài.
- Đến cùng quy luật này, lá cây cành cây này, quy tắc này, ẩn chứa cái gì?
Lục Ly không ngừng suy tư trong đầu, kể từ lúc tiến vào nơi đây hắn đã suy nghĩ trọn một tháng, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào, hắn hoài nghi có phải mình đi nhầm đường, cảm ngộ sai phương hướng rồi hay không?
- Lá cây, cành cây? Chẳng lẽ là áo nghĩa mộc hệ? Ta không nên đi nghiên cứu loại quy luật đong đưa này, mà nên đi nghiên cứu lá cây và cành cây?
Lục Ly rơi vào trong trầm tư, hắn suy nghĩ một chút sau đó thay đổi phương hướng, bắt đầu chú ý xem có thể thôi diễn ra áo nghĩa mộc hệ gì từ hình ảnh kia hay không.
Một ngày, ba ngày, mười ngày!
Đột nhiên Lục Ly vỗ đầu một cái, trong lòng kinh hô:
- Sai rồi, sai rồi, đây không phải là áo nghĩa mộc hệ, đây tuyệt đối là áo nghĩa phong hệ! Phương hướng ta cảm ngộ cũng sai rồi, ta không nên đi tìm hiểu quy luật hoạt động của cành cây và lá cây, mà nên đi tìm hiểu quy luật hoạt động của Linh Phong! Bởi vì không phải cành cây và lá cây đong đưa mới khiến Đạo Ngân xuất hiện, mà là lúc Linh Phong đi ngang qua hòn đảo, bị cấm chế vô hình trên đảo thay đổi phương hướng và quy luật, tạo thành Đạo Ngân. Đây là áo nghĩa phong hệ ẩn chứa bên trong Linh Phong, ta đi lầm đường rồi, khó trách lâu như vậy cũng không nhập môn!
Nội tâm Lục Ly như có lửa đốt, hai lần trước hắn đều đi lầm đường, khó trách lâu như vậy cũng chưa nhập môn. Lần này hắn xác định trăm phần trăm, đã tìm đúng phương hướng rồi, rất nhanh cái áo nghĩa phong hệ này sẽ có thể nhập môn.
Sẽ là loại áo nghĩa gì? mấy phẩm đây?
Thiên địa huyền khí bên trong bí cảnh rất nồng đậm, đương nhiên kém hơn một chút so với hòn đảo giữa sông. Cửa động rất nhỏ, nhưng bên trong coi như rộng rãi, không gian có dạng hình cầu, lớn cỡ trăm trượng, mặc dù không có bảo vật, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được một chút Thiên Vận Đạo Ngân.
- Vào đây!
Lãnh Vô Thương đi vào dò xét, nắm chắc chủ ý. Lần này cổ cấm chế bị xúc động, cấm địa xảy ra biến động lớn, có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều bí cảnh mới và các loại trọng bảo, nhưng lúc này không ai dám đi tầm bảo nữa. Mạng nhỏ quan trọng hơn, vẫn nên thành thật tìm một chỗ tiềm tu.
- Ta đi ngụy trang cửa động một chút.
Lãnh Bất Ky vẫn luôn trầm mặc ít nói, sau khi nói một câu liền đi ra, tìm một ít cỏ dại che kín cửa động lại. Trong Cổ Thần Cấm Địa không thể dùng thần niệm dò xét, khắp nơi đều là sương mù, nếu như cửa động bị che kín mà nói... Không tới gần thì sẽ không phát hiện được.
Thực ra Lãnh Vô Hinh và Lục Ly không muốn tiềm tu ở đây, bởi vì hai người phải nghĩ biện pháp giết chết Lãnh Vô Thương. Nếu như cứ tiềm tu ở chỗ này, hai người sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Trên người Lãnh Vô Thương toàn là bảo, Lãnh Bất Ky cũng có bán thần khí, dựa vào Lục Ly và Lãnh Vô Hinh không thể giết được hai vị Nhân Hoàng, không cẩn thận sẽ bị Lãnh Vô Thương giết ngược lại.
Nhưng lúc này hai người có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói đi tìm bí cảnh khác? Cho dù nói thì khẳng định đám người Lãnh Vô Thương cũng không dám chạy loạn.
Hai người chỉ có thể trầm mặc ngồi xếp bằng ở bên trong chờ đợi thời cơ, sau khi ngụy trang xong Lãnh Bất Ky tiến vào, hắn đã để lại dấu hiệu của gia tộc ở bên ngoài, nếu như Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá đi ra, nhất định sẽ tìm tới nơi này.
Đương nhiên, cái hi vọng này rất xa vời, trong lòng mọi người đã tuyệt vọng. Lãnh Vô Thương quyết định ở đây tu luyện hơn mười tháng, đợi thời gian một năm đầy sẽ truyền tống đi ra.
Sau khi Lục Ly ngồi mấy canh giờ, đã thành thật bế quan, không thể ngồi mãi như vậy được? Áo nghĩa hắn tìm hiểu trên đảo còn chưa nhập môn? Hơn nữa Toái Hồn Bí Thuật của hắn cũng cần tiến thêm một bước.
Một chiêu không thể chấn giết Lãnh Vô Song, khiến Lục Ly thấy được nguy cơ, nếu như lực lượng sóng chấn động có thể đạt tới mấy chục tầng, sóng chấn động linh hồn cũng vậy, thì càng có nắm chắc chấn giết Nhân Hoàng.
Lục Ly luyện hóa một ít linh dược bồi bổ linh hồn, sau đó bắt đầu tu luyện huyền lực, một mặt khác tìm hiểu áo nghĩa chấn động bên trong không gian Toái Hồn Bí Thuật.
Rất nhanh Lãnh Vô Hinh cũng nhập định, Lãnh Vô Thương điều chỉnh tâm tính cực kỳ nhanh, Lãnh Bất Ky lại càng bế quan sớm hơn, chỉ có Lãnh Vô Mật là hơi thấp thỏm lo âu, ngồi mãi mới bế quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong sơn động là một mảnh đen nhánh, cửa động bị che kín lại, nên bên trong không có một chút ánh sáng, nhìn không thấy mặt người, chỉ có thể nghe được hô hấp của những người còn lại. Thế nhưng chuyện này lại tốt cho việc bế quan tu luyện, lúc tu luyện nên quên hết mọi thứ, quên chuyện bên ngoài, không có khái niệm về thời gian.
Mọi người ở bên trong tu luyện một tháng, một tháng này vô cùng bình tĩnh, ngoài động không xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người đều cảm giác thoáng cái đã trôi qua một tháng.
Lục Ly xuất quan một lần, nuốt chửng đan dược năng lượng, nghỉ ngơi, tiếp tục luyện hóa linh dược linh hồn. Một tháng này hắn có tiến bộ rất lớn, tốc độ tu luyện huyền lực rất nhanh, Hồn Đàm tăng trưởng, tiến bộ lớn nhất là Toái Hồn Bí Thuật.
Lực lượng sóng chấn động đã đạt đến năm mươi tầng, linh hồn sóng chấn động cũng đạt tới ba mươi tầng. Uy lực này rất khủng bố, đoán chừng có thể ung dung chấn giết Nhân Hoàng trung kỳ.
Đương nhiên
Trước khi chuyện này xảy ra nhất định phải có một điều kiện, đó phải là đánh lén thành công, nếu như Nhân Hoàng mở ra vực trường, Lục Ly sẽ không có bất kỳ biện pháp nào nữa. Hơn nữa tốc độ phản ứng của Nhân Hoàng rất nhanh, nếu như lần đầu tránh được, không đánh trúng đầu, Lục Ly sẽ phải trợn mắt.
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật cũng cùng nhau xuất quan một lần, hai người lén lén lút lút đi ra ngoài, không biết là đi tắm hay là đi vệ sinh, Lãnh Vô Thương và Lãnh Bất Ky thì vẫn luôn bế quan.
Thời gian một năm đã trôi qua hơn hai tháng, trong lòng Lục Ly có chút gấp gáp, nếu như cứ yên tĩnh tu luyện như vậy mà nói... Thời gian một năm sẽ trôi qua rất nhanh.
Lãnh Vô Hinh nói, lão tổ Lãnh gia sẽ đi xông xáo Hồn Ngục, nếu như đến lúc đó không nhìn thấy Huyết Hoàng, sự tình hắn nói dối sẽ tự sụp đổ. Lãnh gia sẽ sinh ra hoài nghi đối với thân phận của hắn, đến lúc đó sẽ không có cơ hội qua lại với Lãnh Vô Thương nữa.
- Tiếp tục tu luyện!
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chủ yếu là thực lực của hắn quá thấp, nếu như có thể nâng cao mấy lần, hắn sẽ dễ dàng giết được Lãnh Vô Thương, Lãnh Bất Ky, tất cả mọi chuyện quấy nhiễu liền có thể giải quyết dễ dàng.
Tiếp tục bế quan, lần này Lục Ly không có đi tu luyện Toái Hồn Bí Thuật nữa, mà chuyển sang tìm hiểu áo nghĩa trên hòn đảo.
Hiện tại cái áo nghĩa kia vẫn chưa có nhập môn, dựa theo lẽ thường mà nói cấp bậc cái áo nghĩa này sẽ rất cao, nếu không sẽ không tìm hiểu lâu như vậy mà còn chưa nhập môn.
Lục Ly cảm ngộ loại áo nghĩa này khi Linh Phong thổi qua hòn đảo giữa sông, khiến lá cây đung đưa theo quy tắc đặc thù, hình thành một loại Đạo Ngân. Bên trong Đạo Ngân có quy luật kỳ lạ nào đó, nếu như có thể nắm giữ loại quy luật này, thì tính là áo nghĩa đã nhập môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu Lục Ly không ngừng hiện lên khoảnh khắc Linh Phong thổi qua, khiến cành cây và lá cây đong đưa theo quy luật kỳ lạ, hình thành một bức tranh, một mảnh dây dài hẹp trong đầu. Lục Ly dựa theo những hình ảnh và đường dây này, thôi diễn từng chút, xác minh, tìm hiểu.
Khám phá thiên cơ!
Thiên Cơ không thể truyền ra ngoài!
Trong số những câu nói của người xưa Lục Ly cảm thấy có hai câu rất có đạo lý, dưới cái nhìn của Lục Ly Đạo Ngân kỳ lạ kia nhất định là thiên cơ.
Khám phá được thiên cơ, là có thể nắm giữ lực lượng thiên địa. Thiên cơ chỉ có tự mình cảm ngộ, không cách nào dùng ngôn ngữ đi biểu đạt, cho nên không thể truyền ra ngoài.
- Đến cùng quy luật này, lá cây cành cây này, quy tắc này, ẩn chứa cái gì?
Lục Ly không ngừng suy tư trong đầu, kể từ lúc tiến vào nơi đây hắn đã suy nghĩ trọn một tháng, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào, hắn hoài nghi có phải mình đi nhầm đường, cảm ngộ sai phương hướng rồi hay không?
- Lá cây, cành cây? Chẳng lẽ là áo nghĩa mộc hệ? Ta không nên đi nghiên cứu loại quy luật đong đưa này, mà nên đi nghiên cứu lá cây và cành cây?
Lục Ly rơi vào trong trầm tư, hắn suy nghĩ một chút sau đó thay đổi phương hướng, bắt đầu chú ý xem có thể thôi diễn ra áo nghĩa mộc hệ gì từ hình ảnh kia hay không.
Một ngày, ba ngày, mười ngày!
Đột nhiên Lục Ly vỗ đầu một cái, trong lòng kinh hô:
- Sai rồi, sai rồi, đây không phải là áo nghĩa mộc hệ, đây tuyệt đối là áo nghĩa phong hệ! Phương hướng ta cảm ngộ cũng sai rồi, ta không nên đi tìm hiểu quy luật hoạt động của cành cây và lá cây, mà nên đi tìm hiểu quy luật hoạt động của Linh Phong! Bởi vì không phải cành cây và lá cây đong đưa mới khiến Đạo Ngân xuất hiện, mà là lúc Linh Phong đi ngang qua hòn đảo, bị cấm chế vô hình trên đảo thay đổi phương hướng và quy luật, tạo thành Đạo Ngân. Đây là áo nghĩa phong hệ ẩn chứa bên trong Linh Phong, ta đi lầm đường rồi, khó trách lâu như vậy cũng không nhập môn!
Nội tâm Lục Ly như có lửa đốt, hai lần trước hắn đều đi lầm đường, khó trách lâu như vậy cũng chưa nhập môn. Lần này hắn xác định trăm phần trăm, đã tìm đúng phương hướng rồi, rất nhanh cái áo nghĩa phong hệ này sẽ có thể nhập môn.
Sẽ là loại áo nghĩa gì? mấy phẩm đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro