Tốc độ áo ng...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Bạch Hạ Sương đột nhiên trở về, lại lần nữa cắt ngang phút ngọt ngào giữa Lục Ly và Bạch Thu Tuyết.
Thấy nét mặt Bạch Hạ Sương đỏ ửng, hắn không khỏi có tật giật mình đứng dậy, sau đó sầm mặt nói:
- Sương nhi, ngươi cũng lớn rồi, đừng có cả ngày nghĩ đến đi ra chơi, học theo tỷ tỷ ngươi nhiều vào, chăm chỉ tu luyện. Lão tổ tông gặp nạn, các ngươi phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng gia tộc, tiểu cô và Lãnh thúc đều trông đợi vào các ngươi, các ngươi tuyệt đối không thể để bọn họ thất vọng.
Nói xong Lục Ly trầm mặt đi ra ngoài, Bạch Hạ Sương bị nạt mấy câu, mặt đỏ lên, thần sắc đầy vẻ xấu hổ. Nhất thời quên đi cảm giác dị dạng vừa rồi, chờ Lục Ly đi xong nàng mới xấu hổ nói:
- Lục Ly nói không sai, bắt đầu từ hôm nay ta liền chăm chỉ tu luyện, tỷ tỷ, ta cũng không được tiếp tục ham chơi.
Bạch Thu Tuyết dở khóc dở cười, thuận theo nói:
- Lục Ly nói không sai, Sương nhi ngươi phải kiềm chế lại, ít chơi đi.
Bạch Hạ Sương khẽ gật đầu, cuối cùng nhớ lại cảm giác khác thường vừa rồi, hai mắt mở to, hoảng hốt nói:
- Tỷ, vừa rồi ta cảm giác có người sờ vuốt mông ta, chẳng lẽ là Hoàng Mị tộc âm thầm đánh lén đến đây? Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên về lại Linh Đế Thành thì hơn.
Bạch Thu Tuyết nhịn không được khẽ cười, đành phải an ủi Bạch Hạ Sương vài câu, nàng dù có chút sợ sệt Lục Ly làm loạn, nhưng đồng thời cũng có chút mong mỏi. Lục Ly mới vừa thổ lộ với nàng, nàng làm sao nỡ rời đi. Tâm tư thiếu nữ như gió bấc lại cũng như sương mù, ai đoán ra được?
Thời gian tiếp sau đó, Bạch Hạ Sương rút ra kinh nghiệm xương máu, bất ngờ thành thật, thường xuyên bế quan. Bạch Thu Tuyết cũng không tiện ra ngoài, chỉ lúc Lục Ly tiến vào trong vòi rồng tu luyện mới có chút lo lắng đứng trên boong tàu từ xa xa nhìn hắn.
Đợi sau khi Lục Ly trở về, Bạch Thu Tuyết lập tức về lại phòng tu luyện. Nàng một bên tu luyện Huyền lực và Hồn Đàm, một bên lại thỉnh thoảng tu luyện Thiên Mị Thuật, ngày nào cũng thấy bận rộn.
Bắc Mạc càng lúc càng bình tĩnh.
Đế quốc vừa kiến lập, Vũ Hóa Thần xách theo đồ đao tứ xứ giết người, Yên phu nhân vừa đấm vừa xoa, Ám Vệ của Minh Vũ âm thầm giám sát thiên hạ.
Không ai dám không phục, không ai dám làm loạn.
Con dân Bắc Mạc dần quên đi Thiên Hàn Quốc Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc, một lòng thành thật làm con dân Thần Vũ đế quốc. Yên phu nhân bắt đầu phái người truyền bá công tích Lục Ly, mô tả hắn thành một thiếu niên anh hùng, nhân vật truyền kỳ. Vô số thiếu nam thiếu nữ Bắc Mạc coi Lục Ly làm thần tượng, coi thành thần, Bắc Mạc tự nhiên cũng theo đó an định.
Chẳng qua yên ổn chỉ là mặt ngoài, rất nhiều gia tộc vẫn ẩn ẩn có bất mãn, chỉ là không dám đương chúng biểu lộ ra thôi.
Vì sao?
Hết thảy đều là vì lợi ích, Bắc Mạc nhất thống Lục Ly cầm ba thành lợi ích, các đại gia tộc như Bạch gia Vũ gia Tử gia nắm ba thành, ba thành còn lại phân cho tất cả gia tộc Bắc Mạc.
Đám gia tộc ngũ phẩm như Tề Thiên Phạm, Hạ Tuấn đều tính ở trong đó, Bắc Mạc có bao nhiêu đại gia tộc? Có bao nhiêu gia tộc tam phẩm tứ phẩm? Chỉ riêng Thiên Đảo Hồ đã có trên trăm gia tộc tam phẩm, ba đại vương quốc còn phải biết bao nhiêu mà kể?
Lục Ly thu lại tất cả khoáng mạch linh sơn dược điền về tay đế quốc, chỉ phân chút ít tài nguyên cho bọn hắn. Những gia tộc kia biết dựa vào cái gì để kiếm ăn? Dựa vào cái gì để nuôi sống bồi dưỡng con em gia tộc? Dựa vào cái gì để chiêu lãm võ giả Ngoại đường?
Đương nhiên, các gia tộc chỉ dám giận mà không dám nói, Bắc Mạc chính là tàn khốc như vậy, nắm đấm cứng mới là đạo lý. Chỉ có thể trong tối âm thầm mắng vài tiếng cho hả giận, Ám Vệ của Minh Vũ ở khắp mọi nơi, thậm chí có âm thầm mắng cũng phải cẩn thận.
Lục Ly cũng hết cách!
Hắn trở lại Bắc Mạc chính là vì tài nguyên, đế quốc vừa mới kiến lập, hắn cần lượng lớn linh tài Huyền Tinh. Trước phải đảm bảo hắn có miếng cơm ăn, có linh tài tu luyện, sau đó mới có thể đi quan tâm đến lợi ích của các gia tộc Bắc Mạc, bằng không hắn nhất thống Bắc Mạc để làm gì?
Gia tộc lại quá nhiều, Lục Ly không cách nào đảm bảo người người đều có cơm ăn. Bản thân một đế quốc kiến lập đồng nghĩa với có rất nhiều thế lực mới đăng trường, cách cục đại lục lần nữa được tẩy bài, nếu hắn còn muốn đi quan tâm lợi ích tất cả mọi người, như vậy hắn cũng đừng có ngồi lên ngai vị Đại Đế kia làm gì.
Thời gian yên ắng trôi qua, hơn hai tháng sau.
Lục Ly tiếp tục tu luyện trong hồ vực ma quỷ, hai người Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết cũng bế quan. Vũ Hóa Thần bận rộn chỉnh hợp sản nghiệp gia tộc, Yên phu nhân vội vã chỉnh đốn toàn bộ Bắc Mạc, gần đây Minh Vũ cũng bận chân không chạm đất.
Hắn tới gặp Lục Ly một lần, sau đó Lục Ly giao cho hắn một nhiệm vụ, tìm người đi xuống Hàn Băng Thâm Uyên.
Hàn Băng Thâm Uyên là tuyệt địa số một Bắc Mạc, Nhân Hoàng tiến vào đều chưa hẳn có thể đi ra. Lục Nhân Hoàng tiến vào mấy chục năm còn không ra được, bởi thế nơi đó hết sức nguy hiểm.
Nhưng dù biết rõ xuống dưới hẳn phải chết không nghi ngờ, Lục Ly cũng muốn thử một lần. Hiện tại hắn là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay có được rất rất nhiều thủ hạ. Hơn nữa việc này đều không cần thủ hạ mình đích thân đi làm, trong đại lao còn giam giữ rất nhiều tử tù, cứ ném bọn hắn xuống dưới là được rồi.
Minh Vũ tìm đến rất nhiều tử tù, thực lực cao thấp không đều, có người biết được bí thuật thần thông, còn có mấy chủng tộc đặc thù, tỉ như Lục Ải Nhân Hoàng Mị Tộc … vân vân.
Minh Vũ hứa hẹn cho bọn họ, chỉ cần đi ra được từ dưới thâm uyên, liền sẽ xá bọn hắn vô tội, trả lại tự do. Đám tử tù kia tự nhiên đều rất hưng phấn, dù sao trái phải đều là chết, không bằng đi liều một lần.
Phía nam Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng chết già, lại không có nghĩa Hàn Băng Thâm Uyên không có Thú Hoàng, Minh Vũ tìm người đi thăm dò một phen, phát hiện phía bắc còn có một con Thú Hoàng khác.
Chẳng qua đây không phải là vấn đề, chỉ có một tên Thú Hoàng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng dẫn đi ra. Thú Hoàng dù thực lực sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh nhân loại, nhưng nói cho cùng vẫn là Huyền thú, linh trí không cao lắm, dẫn dụ đi ra khá là đơn giản, chỉ cần bố cục chu đáo, thậm chí sẽ không chết người nào.
Lục Ly dặn dò rất kỹ, việc này nhất định phải giữ bí mật, đối ngoại cứ nói Minh Vũ muốn tìm một loại linh tài hi hữu dưới Hàn Băng Thâm Uyên. Thậm chí Lục Ly còn không nói cho Minh Vũ biết Lục Nhân Hoàng đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Tính cách Minh Vũ tương đối trầm muộn, không thích hỏi nhiều, Lục Ly phân phó thế nào hắn liền làm thế đấy. Chẳng phải chỉ là đưa một số người xuống Hàn Băng Thâm Uyên thôi sao? Việc này cũng không tính quá khó, chỉ là cần hao phí chút thời gian và tử tù thôi.
….
Hây!
Trên hồ vực ma quỷ, một đạo vòi rồng như nộ long đi ra từ trong sóng thần, ngửa mặt lên trời gào thét. Hôm nay không có dông tố, gió lại càng lớn, một đạo bóng người lăn lộn xoay tròn trong vòi rồng, vô số lần định lao ra, song cuối cùng vẫn bị cuốn ngược vào.
- Sao mãi mà không nắm giữ được?
Xương cốt cơ thịt toàn thân đều phải gánh chịu thống khổ nhức mỏi dị thường, Lục Ly lại không quá để ý, đã tu luyện trong vòi rồng này hơn hai tháng, hắn sớm thành thói quen.
Trong đầu hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nhưng vẫn không cách nào xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, bắt lấy được chân ý ẩn chứa bên trong.
Cảm giác này hết sức khó chịu, khiến người cảm thấy vô cùng biệt khuất. Đã không biết bao lần thừa nhận thống khổ đau xé tâm can, lãng phí hơn hai tháng, lại vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Điều này khiến Lục Ly không khỏi hoài nghi chính mình, hoài nghi liệu mình rốt cục có thể cảm ngộ được không? Có phải ngay từ đầu phương hướng cảm ngộ đã sai lầm?
Được cái qua mấy tháng cũng không phải là không có thu hoạch, hiện tại nhục thân Lục Ly đã cường đại hơn trước rất nhiều.
Hiệu quả tương đương như năm đó hắn rèn thân dưới thác nước. Thời gian dài bị vòi rồng kéo xé, sức phòng ngự nhục thể theo đó tăng nhiều, hiện tại phỏng chừng đứng im mặc cho võ giả phổ thông dùng kiếm đâm đều không đâm vào được
- Thác nước?
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ đông, hắn nhớ tới lúc nhỏ cần mẫn bổ chặt chiến đao dưới thác nước, nhớ tới đao pháp tấn mãnh khi đó, lập tức đảo mắt nhìn qua cuồng phong gào thét bên người, tròng mắt sáng rực lên.
- Võ công thiên hạ, duy nhanh không phá, chẳng lẽ áo nghĩa trong vòi rồng này chính là áo nghĩa tốc độ?
Lục Ly thì thào một tiếng, sau đó lập tức ngồi xếp bằng trên Mệnh Luân, nhắm mắt lĩnh hội.
Thấy nét mặt Bạch Hạ Sương đỏ ửng, hắn không khỏi có tật giật mình đứng dậy, sau đó sầm mặt nói:
- Sương nhi, ngươi cũng lớn rồi, đừng có cả ngày nghĩ đến đi ra chơi, học theo tỷ tỷ ngươi nhiều vào, chăm chỉ tu luyện. Lão tổ tông gặp nạn, các ngươi phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng gia tộc, tiểu cô và Lãnh thúc đều trông đợi vào các ngươi, các ngươi tuyệt đối không thể để bọn họ thất vọng.
Nói xong Lục Ly trầm mặt đi ra ngoài, Bạch Hạ Sương bị nạt mấy câu, mặt đỏ lên, thần sắc đầy vẻ xấu hổ. Nhất thời quên đi cảm giác dị dạng vừa rồi, chờ Lục Ly đi xong nàng mới xấu hổ nói:
- Lục Ly nói không sai, bắt đầu từ hôm nay ta liền chăm chỉ tu luyện, tỷ tỷ, ta cũng không được tiếp tục ham chơi.
Bạch Thu Tuyết dở khóc dở cười, thuận theo nói:
- Lục Ly nói không sai, Sương nhi ngươi phải kiềm chế lại, ít chơi đi.
Bạch Hạ Sương khẽ gật đầu, cuối cùng nhớ lại cảm giác khác thường vừa rồi, hai mắt mở to, hoảng hốt nói:
- Tỷ, vừa rồi ta cảm giác có người sờ vuốt mông ta, chẳng lẽ là Hoàng Mị tộc âm thầm đánh lén đến đây? Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên về lại Linh Đế Thành thì hơn.
Bạch Thu Tuyết nhịn không được khẽ cười, đành phải an ủi Bạch Hạ Sương vài câu, nàng dù có chút sợ sệt Lục Ly làm loạn, nhưng đồng thời cũng có chút mong mỏi. Lục Ly mới vừa thổ lộ với nàng, nàng làm sao nỡ rời đi. Tâm tư thiếu nữ như gió bấc lại cũng như sương mù, ai đoán ra được?
Thời gian tiếp sau đó, Bạch Hạ Sương rút ra kinh nghiệm xương máu, bất ngờ thành thật, thường xuyên bế quan. Bạch Thu Tuyết cũng không tiện ra ngoài, chỉ lúc Lục Ly tiến vào trong vòi rồng tu luyện mới có chút lo lắng đứng trên boong tàu từ xa xa nhìn hắn.
Đợi sau khi Lục Ly trở về, Bạch Thu Tuyết lập tức về lại phòng tu luyện. Nàng một bên tu luyện Huyền lực và Hồn Đàm, một bên lại thỉnh thoảng tu luyện Thiên Mị Thuật, ngày nào cũng thấy bận rộn.
Bắc Mạc càng lúc càng bình tĩnh.
Đế quốc vừa kiến lập, Vũ Hóa Thần xách theo đồ đao tứ xứ giết người, Yên phu nhân vừa đấm vừa xoa, Ám Vệ của Minh Vũ âm thầm giám sát thiên hạ.
Không ai dám không phục, không ai dám làm loạn.
Con dân Bắc Mạc dần quên đi Thiên Hàn Quốc Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc, một lòng thành thật làm con dân Thần Vũ đế quốc. Yên phu nhân bắt đầu phái người truyền bá công tích Lục Ly, mô tả hắn thành một thiếu niên anh hùng, nhân vật truyền kỳ. Vô số thiếu nam thiếu nữ Bắc Mạc coi Lục Ly làm thần tượng, coi thành thần, Bắc Mạc tự nhiên cũng theo đó an định.
Chẳng qua yên ổn chỉ là mặt ngoài, rất nhiều gia tộc vẫn ẩn ẩn có bất mãn, chỉ là không dám đương chúng biểu lộ ra thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao?
Hết thảy đều là vì lợi ích, Bắc Mạc nhất thống Lục Ly cầm ba thành lợi ích, các đại gia tộc như Bạch gia Vũ gia Tử gia nắm ba thành, ba thành còn lại phân cho tất cả gia tộc Bắc Mạc.
Đám gia tộc ngũ phẩm như Tề Thiên Phạm, Hạ Tuấn đều tính ở trong đó, Bắc Mạc có bao nhiêu đại gia tộc? Có bao nhiêu gia tộc tam phẩm tứ phẩm? Chỉ riêng Thiên Đảo Hồ đã có trên trăm gia tộc tam phẩm, ba đại vương quốc còn phải biết bao nhiêu mà kể?
Lục Ly thu lại tất cả khoáng mạch linh sơn dược điền về tay đế quốc, chỉ phân chút ít tài nguyên cho bọn hắn. Những gia tộc kia biết dựa vào cái gì để kiếm ăn? Dựa vào cái gì để nuôi sống bồi dưỡng con em gia tộc? Dựa vào cái gì để chiêu lãm võ giả Ngoại đường?
Đương nhiên, các gia tộc chỉ dám giận mà không dám nói, Bắc Mạc chính là tàn khốc như vậy, nắm đấm cứng mới là đạo lý. Chỉ có thể trong tối âm thầm mắng vài tiếng cho hả giận, Ám Vệ của Minh Vũ ở khắp mọi nơi, thậm chí có âm thầm mắng cũng phải cẩn thận.
Lục Ly cũng hết cách!
Hắn trở lại Bắc Mạc chính là vì tài nguyên, đế quốc vừa mới kiến lập, hắn cần lượng lớn linh tài Huyền Tinh. Trước phải đảm bảo hắn có miếng cơm ăn, có linh tài tu luyện, sau đó mới có thể đi quan tâm đến lợi ích của các gia tộc Bắc Mạc, bằng không hắn nhất thống Bắc Mạc để làm gì?
Gia tộc lại quá nhiều, Lục Ly không cách nào đảm bảo người người đều có cơm ăn. Bản thân một đế quốc kiến lập đồng nghĩa với có rất nhiều thế lực mới đăng trường, cách cục đại lục lần nữa được tẩy bài, nếu hắn còn muốn đi quan tâm lợi ích tất cả mọi người, như vậy hắn cũng đừng có ngồi lên ngai vị Đại Đế kia làm gì.
Thời gian yên ắng trôi qua, hơn hai tháng sau.
Lục Ly tiếp tục tu luyện trong hồ vực ma quỷ, hai người Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết cũng bế quan. Vũ Hóa Thần bận rộn chỉnh hợp sản nghiệp gia tộc, Yên phu nhân vội vã chỉnh đốn toàn bộ Bắc Mạc, gần đây Minh Vũ cũng bận chân không chạm đất.
Hắn tới gặp Lục Ly một lần, sau đó Lục Ly giao cho hắn một nhiệm vụ, tìm người đi xuống Hàn Băng Thâm Uyên.
Hàn Băng Thâm Uyên là tuyệt địa số một Bắc Mạc, Nhân Hoàng tiến vào đều chưa hẳn có thể đi ra. Lục Nhân Hoàng tiến vào mấy chục năm còn không ra được, bởi thế nơi đó hết sức nguy hiểm.
Nhưng dù biết rõ xuống dưới hẳn phải chết không nghi ngờ, Lục Ly cũng muốn thử một lần. Hiện tại hắn là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay có được rất rất nhiều thủ hạ. Hơn nữa việc này đều không cần thủ hạ mình đích thân đi làm, trong đại lao còn giam giữ rất nhiều tử tù, cứ ném bọn hắn xuống dưới là được rồi.
Minh Vũ tìm đến rất nhiều tử tù, thực lực cao thấp không đều, có người biết được bí thuật thần thông, còn có mấy chủng tộc đặc thù, tỉ như Lục Ải Nhân Hoàng Mị Tộc … vân vân.
Minh Vũ hứa hẹn cho bọn họ, chỉ cần đi ra được từ dưới thâm uyên, liền sẽ xá bọn hắn vô tội, trả lại tự do. Đám tử tù kia tự nhiên đều rất hưng phấn, dù sao trái phải đều là chết, không bằng đi liều một lần.
Phía nam Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng chết già, lại không có nghĩa Hàn Băng Thâm Uyên không có Thú Hoàng, Minh Vũ tìm người đi thăm dò một phen, phát hiện phía bắc còn có một con Thú Hoàng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua đây không phải là vấn đề, chỉ có một tên Thú Hoàng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng dẫn đi ra. Thú Hoàng dù thực lực sánh ngang với Nhân Hoàng Cảnh nhân loại, nhưng nói cho cùng vẫn là Huyền thú, linh trí không cao lắm, dẫn dụ đi ra khá là đơn giản, chỉ cần bố cục chu đáo, thậm chí sẽ không chết người nào.
Lục Ly dặn dò rất kỹ, việc này nhất định phải giữ bí mật, đối ngoại cứ nói Minh Vũ muốn tìm một loại linh tài hi hữu dưới Hàn Băng Thâm Uyên. Thậm chí Lục Ly còn không nói cho Minh Vũ biết Lục Nhân Hoàng đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Tính cách Minh Vũ tương đối trầm muộn, không thích hỏi nhiều, Lục Ly phân phó thế nào hắn liền làm thế đấy. Chẳng phải chỉ là đưa một số người xuống Hàn Băng Thâm Uyên thôi sao? Việc này cũng không tính quá khó, chỉ là cần hao phí chút thời gian và tử tù thôi.
….
Hây!
Trên hồ vực ma quỷ, một đạo vòi rồng như nộ long đi ra từ trong sóng thần, ngửa mặt lên trời gào thét. Hôm nay không có dông tố, gió lại càng lớn, một đạo bóng người lăn lộn xoay tròn trong vòi rồng, vô số lần định lao ra, song cuối cùng vẫn bị cuốn ngược vào.
- Sao mãi mà không nắm giữ được?
Xương cốt cơ thịt toàn thân đều phải gánh chịu thống khổ nhức mỏi dị thường, Lục Ly lại không quá để ý, đã tu luyện trong vòi rồng này hơn hai tháng, hắn sớm thành thói quen.
Trong đầu hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nhưng vẫn không cách nào xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, bắt lấy được chân ý ẩn chứa bên trong.
Cảm giác này hết sức khó chịu, khiến người cảm thấy vô cùng biệt khuất. Đã không biết bao lần thừa nhận thống khổ đau xé tâm can, lãng phí hơn hai tháng, lại vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Điều này khiến Lục Ly không khỏi hoài nghi chính mình, hoài nghi liệu mình rốt cục có thể cảm ngộ được không? Có phải ngay từ đầu phương hướng cảm ngộ đã sai lầm?
Được cái qua mấy tháng cũng không phải là không có thu hoạch, hiện tại nhục thân Lục Ly đã cường đại hơn trước rất nhiều.
Hiệu quả tương đương như năm đó hắn rèn thân dưới thác nước. Thời gian dài bị vòi rồng kéo xé, sức phòng ngự nhục thể theo đó tăng nhiều, hiện tại phỏng chừng đứng im mặc cho võ giả phổ thông dùng kiếm đâm đều không đâm vào được
- Thác nước?
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ đông, hắn nhớ tới lúc nhỏ cần mẫn bổ chặt chiến đao dưới thác nước, nhớ tới đao pháp tấn mãnh khi đó, lập tức đảo mắt nhìn qua cuồng phong gào thét bên người, tròng mắt sáng rực lên.
- Võ công thiên hạ, duy nhanh không phá, chẳng lẽ áo nghĩa trong vòi rồng này chính là áo nghĩa tốc độ?
Lục Ly thì thào một tiếng, sau đó lập tức ngồi xếp bằng trên Mệnh Luân, nhắm mắt lĩnh hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro