Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Hung Tàn Khát M...
Dạ Chi Đồng
2024-10-05 17:28:10
Nó vốn là một hắc thảo hút máu, hút máu không phải rất bình thường sao!
Huống hồ nàng còn là chủ nhân của nó, hút máu nàng là chuyện bình thường, cái này liên quan gì đến chuyện khế ước?
Nhưng lúc này giọng nói có chút trầm thấp của thiếu niên lạnh lùng truyền đến.
"Nha đầu, ma thú khế ước bình thường không được làm bất ra bất kì hành động nào tổn thương đến chủ nhân, cũng không thể làm, vì theo một điều trong khế ước, nếu như chủ nhân bị thương tổn thì ma thú khế ước cũng sẽ bị thương tích tương tự! Cũng vì điều này mà ma thú một khi đã khế ước đều sẽ trung thành với chủ nhân đến chết, có lẽ ngươi nên nghe lời tiểu tử kia."
Lông mày Phong Hề nhíu lại, không trả lời.
Kim Ca Diệp trầm mặc, sau đó mới nói.
"Vì từ khi sinh ra nó đã uống máu của ngươi, nếu như nó là một hắc thảo hút máu bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nó cũng không phải là một hắc thảo hút máu bình thường, mà là một cây cỏ sinh ra từ cỏ hút máu và cỏ ưu sầu, một gốc cỏ biến dị hút máu ưu sầu! Vì máu của ngươi là thứ đầu tiên nó uống nên nó không có cách nào hút nguồn máu khác để duy trì sinh tồn, nói cách khác nó chính là ký sinh lên ngươi, nếu không hút khô ngươi trước thì nó không thể thay thế bằng nguồn máu khác được."
"Cỏ biến dị hút máu ưu sầu?" Thiếu niên bên trong không gian tinh thần nhíu mày, đôi mắt sắc bén hiện lên sự nghiêm trọng.
Phong Hề hỏi trong đầu: "Sư phụ, hắn nói thật sao?"
Lúc này thiếu niên mới bất đắc dĩ mở miệng: "Nếu như đúng là cỏ biến dị hút máu ưu sầu thì có lẽ không tệ, vì loại cỏ biến dị này đã không xuất hiện từ ngàn năm trước, ta nhớ lần gần nhất thấy nó xuất hiện là lúc ta còn trẻ ra ngoài rèn luyện, từng nghe ở Tây Đại Lục xuất hiện loại cỏ này, không khác những gì tiểu tử kia nói là mấy, nhưng cỏ hút máu ưu sầu này đã có đủ năng lực để cắn ngược lại chủ nhân, cuối cùng chủ nhân của cây cỏ đó bị hút khô, ngay cả thi thể cũng không còn, cho nên cỏ hút máu ưu sầu liền được xếp hạng vào một trong chín loại hung tàn khát máu nhất trong danh sách."
"Một trong chín loại?" Phong Hề nghe vậy không khỏi nhíu mày, sự trầm tư hiện lên trong ánh mắt.
"Nha đầu, chuyện này vi sư không thể thay ngươi quyết định, nhưng mặc kệ ngươi quyết định gì vi sư đều sẽ ủng hộ ngươi."
Mặc dù lo lắng nhưng hắn biết rõ, tiểu nha đầu này sẽ có cách riêng của mình.
Nghe vậy Phong Hề mỉm cười, đôi mắt hiện lên một tia sáng, trong lòng đã có quyết định.
"Sư phụ, cảm ơn ngươi, mặc dù cỏ này xếp thứ chín, có hơi thấp nhưng cũng coi là nổi danh trong danh sách, không quá khó nhìn, tiếp tục nuôi là được rồi."
Trong lòng nói xong, Phong Hề quay đầu nhìn tiểu chính thái đang nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, lạnh nhạt nói.
"Ta không biết ngươi sao lại biết những chuyện này, cũng không biết ngươi tiếp cận ta với mục đích gì, nhưng ta cảnh cáo ngươi, cỏ của ta, ta làm chủ, ta thích dùng máu nuôi nó, nếu như ngươi còn muốn đi theo ta thì nên ngoan ngoãn, đừng làm phiền ta."
Vừa nói xong liền đi ra khỏi áo choàng đen, người cũng nhanh chóng nhảy xuống mặt đất.
Sau đó Phong Hề cất bước đi ra khỏi rừng cây.
Kim Ca Diệp cũng từ trong áo choàng đi ra, bước chân đuổi theo, lông mày nhíu lại: "Chẳng lẽ ngươi không sợ có một ngày nó sẽ cắn ngược lại ngươi sao?"
Nghe vậy Phong Hề dừng bước, xoay người lại nhìn Kim Ca Diệp phía sau mình.
Huống hồ nàng còn là chủ nhân của nó, hút máu nàng là chuyện bình thường, cái này liên quan gì đến chuyện khế ước?
Nhưng lúc này giọng nói có chút trầm thấp của thiếu niên lạnh lùng truyền đến.
"Nha đầu, ma thú khế ước bình thường không được làm bất ra bất kì hành động nào tổn thương đến chủ nhân, cũng không thể làm, vì theo một điều trong khế ước, nếu như chủ nhân bị thương tổn thì ma thú khế ước cũng sẽ bị thương tích tương tự! Cũng vì điều này mà ma thú một khi đã khế ước đều sẽ trung thành với chủ nhân đến chết, có lẽ ngươi nên nghe lời tiểu tử kia."
Lông mày Phong Hề nhíu lại, không trả lời.
Kim Ca Diệp trầm mặc, sau đó mới nói.
"Vì từ khi sinh ra nó đã uống máu của ngươi, nếu như nó là một hắc thảo hút máu bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nó cũng không phải là một hắc thảo hút máu bình thường, mà là một cây cỏ sinh ra từ cỏ hút máu và cỏ ưu sầu, một gốc cỏ biến dị hút máu ưu sầu! Vì máu của ngươi là thứ đầu tiên nó uống nên nó không có cách nào hút nguồn máu khác để duy trì sinh tồn, nói cách khác nó chính là ký sinh lên ngươi, nếu không hút khô ngươi trước thì nó không thể thay thế bằng nguồn máu khác được."
"Cỏ biến dị hút máu ưu sầu?" Thiếu niên bên trong không gian tinh thần nhíu mày, đôi mắt sắc bén hiện lên sự nghiêm trọng.
Phong Hề hỏi trong đầu: "Sư phụ, hắn nói thật sao?"
Lúc này thiếu niên mới bất đắc dĩ mở miệng: "Nếu như đúng là cỏ biến dị hút máu ưu sầu thì có lẽ không tệ, vì loại cỏ biến dị này đã không xuất hiện từ ngàn năm trước, ta nhớ lần gần nhất thấy nó xuất hiện là lúc ta còn trẻ ra ngoài rèn luyện, từng nghe ở Tây Đại Lục xuất hiện loại cỏ này, không khác những gì tiểu tử kia nói là mấy, nhưng cỏ hút máu ưu sầu này đã có đủ năng lực để cắn ngược lại chủ nhân, cuối cùng chủ nhân của cây cỏ đó bị hút khô, ngay cả thi thể cũng không còn, cho nên cỏ hút máu ưu sầu liền được xếp hạng vào một trong chín loại hung tàn khát máu nhất trong danh sách."
"Một trong chín loại?" Phong Hề nghe vậy không khỏi nhíu mày, sự trầm tư hiện lên trong ánh mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nha đầu, chuyện này vi sư không thể thay ngươi quyết định, nhưng mặc kệ ngươi quyết định gì vi sư đều sẽ ủng hộ ngươi."
Mặc dù lo lắng nhưng hắn biết rõ, tiểu nha đầu này sẽ có cách riêng của mình.
Nghe vậy Phong Hề mỉm cười, đôi mắt hiện lên một tia sáng, trong lòng đã có quyết định.
"Sư phụ, cảm ơn ngươi, mặc dù cỏ này xếp thứ chín, có hơi thấp nhưng cũng coi là nổi danh trong danh sách, không quá khó nhìn, tiếp tục nuôi là được rồi."
Trong lòng nói xong, Phong Hề quay đầu nhìn tiểu chính thái đang nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, lạnh nhạt nói.
"Ta không biết ngươi sao lại biết những chuyện này, cũng không biết ngươi tiếp cận ta với mục đích gì, nhưng ta cảnh cáo ngươi, cỏ của ta, ta làm chủ, ta thích dùng máu nuôi nó, nếu như ngươi còn muốn đi theo ta thì nên ngoan ngoãn, đừng làm phiền ta."
Vừa nói xong liền đi ra khỏi áo choàng đen, người cũng nhanh chóng nhảy xuống mặt đất.
Sau đó Phong Hề cất bước đi ra khỏi rừng cây.
Kim Ca Diệp cũng từ trong áo choàng đi ra, bước chân đuổi theo, lông mày nhíu lại: "Chẳng lẽ ngươi không sợ có một ngày nó sẽ cắn ngược lại ngươi sao?"
Nghe vậy Phong Hề dừng bước, xoay người lại nhìn Kim Ca Diệp phía sau mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro