Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Vậy Mà Lại Biết...

Dạ Chi Đồng

2024-10-05 17:28:10

Nhìn đứa nhỏ trước mắt một lúc lâu, Phong Hề lạnh nhạt hỏi: "Nếu như có một ngày, ngươi đói đến mức không chịu được, mà trước mặt ngươi lại là một chiếc bánh thơm ngọt ngon miệng, ngươi có ăn hay không?"

Nàng đột nhiên hỏi khiến Kim Ca Diệp ngây người.

Phong Hề không khỏi cười: "Ngươi cũng sẽ im lặng đúng không? Mặc kệ là cái gì, trên thế giới này có một quy luật nhất định, con người chúng ta cần đồ ăn để duy trì sự sống, nó cũng cần hút máu để duy trì sự sống, đây là điều rất bình thường, nếu đã khế ước thì nhất định phải nuôi nó, ngươi cũng đã nói ngoại trừ máu của ta ra, nó không thể hút máu của bất kỳ thứ khác, vậy thì càng phải nuôi, nếu như sau này nó không nghe lời thì cho nó nhịn đói mấy hôm, chăm sóc huấn luyện tốt bao nhiêu."

Những lời kia của nàng, đối với nàng mà nói thì rất tùy ý, nhưng đối với người khác mà nói lại có chút kinh thế hãi tục.

Tin rằng bất cứ ai cũng sẽ không nuôi một thứ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại mình bên người.

Nàng chẳng những nuôi mà lại còn có suy nghĩ nếu nó không nghe lời liền bỏ đói nó mấy hôm!

Điều này có chút, khiến người khác khó có thể tiêu hóa được...

Trong lòng Kim Ca Diệp rung động, hoàn toàn không ngờ nàng lại nói như vậy.

Nhưng bên trong đôi mắt lam đang nhìn nàng dường như có một mạch nước ngầm đang chảy.

Ánh sáng rực rỡ cực nóng dần nhiễm nơi đáy mắt hắn.

Phong Hề cũng không chú ý, vì nàng nói xong cũng lười để ý đến hắn, nàng quay người, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cũng không phải đột nhiên muốn bản thân trở nên vĩ đại mà đưa ra quyết định này, tất nhiên nàng có suy nghĩ và dự tính của chính mình.

Nhưng lúc này nàng mới phát hiện cây cỏ mình mới lấy lại từ tay tên nhóc kia quá mức yên tĩnh, không khỏi cúi đầu xuống nhìn, thấy nó giống như cây cỏ héo, cả cây đều mềm oặt xuống.

Phong Hề nhíu mày, đưa tay chọc chọc cây cỏ nhỏ mềm oặt kia: "Cỏ thối, làm sao lại thế này rồi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này một giọng nói trẻ con vô cùng đáng thương truyền đến: "Chủ nhân, luân gia không phải cỏ xấu, sau này lớn lên nhất định sẽ không ăn chủ nhân, chủ nhân đừng không muốn luân gia có được hay không? Sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Nghe xong Phong Hề không khỏi bất đắc dĩ cười.

Đột nhiên có cảm giác tiểu hài tử nghe được người lớn nói không muốn mình, sau đó chính là bộ dáng thương tâm gần chết này.

"Ai nói không cần ngươi nữa! Về sau chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, thay ta đánh người xấu, ta liền nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp."

Cây cỏ héo lúc này giống như được nạp điện, giật mình một cái, sau đó liền từ trong tay Phong Hề nhảy dựng lên, nháy mắt hai phiến lá đã ôm lấy mặt Phong Hề.

"Ô ô, chủ nhân, luân gia yêu ngươi nhất, về sau luân gia nhất định sẽ không để cho người xấu khi dễ ngươi, luân gia là một cây cỏ tốt, tuyệt đối không ăn chủ nhân."

Phong Hề quát một tiếng: "Đừng có ghé vào mặt ta mà khóc, nếu mặt ta mà đen ta sẽ đốt chết ngươi."

Tiếng nghẹn ngào nhanh chóng dừng lại, nhưng nó vẫn mềm mại ôm lấy gò má nàng cọ cọ, nũng nịu nói: "Chủ nhân, luân gia muốn nói với ngươi, luân gia rất yêu rất yêu ngươi nha."

"Sau đó thì sao?"

Một lúc sau mới đáng thương nói: "Ta đói!"

Phong Hề có chút bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, một cây cỏ nhỏ lại còn có biết nũng nịu xin ăn!

Kim Ca Diệp nhìn một người một cỏ nói chuyện với nhau ở phía trước, lông mày nhăn lại.

Nhưng ánh mắt lam lúc nhìn Phong Hề hơi nheo lại, một ánh sáng nhạt thâm thúy ngầm hiện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Số ký tự: 0