Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Cố thị
Thanh Phong Mạc Vãn
2024-09-09 09:47:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói cái gì mà cho đại tướng quân ăn đồ ăn vặt, chẳng qua là cô đang ròm ngó đồ ăn vặt của tướng quân để giải tỏa cơn thèm của mình mà thôi, anh liền biết ngay điệu cười tặc lưỡi của cô nhất định có chủ ý xấu xa.
Một túi đồ ăn vặt chui vào bụng Giản Tang Du mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng, sau đó vươn tay bắt tay tướng quân: “Cám ơn tướng quân có lòng chia sẻ, lần sau tới ta dẫn ngài đi dạo một vòng.”
Giản Tang Du chạy lại ghế sô pha sau khi đã vứt túi khoai tây chiên đi, không cần Cố Trầm nói cũng đã tự rót cho mình một cốc nước đun sôi rồi uống.
Lúc này, Cố Thanh Khê từ trên lầu đi xuống gọi tên Giản Tang Du.
“Hôm nọ dì có một vị khách biếu cho dì một ít trứng gà do gà nhà họ tự đẻ, khi nào cháu và Cố Trầm về? Lúc nào về nhớ lấy một ít mang về, thời buổi này trứng gà ta rất khó mua, mà loại trứng này lại còn bổ dưỡng, Cố Trầm không có ở nhà, mỗi ngày cháu ăn một quả, bồi bổ cho bản thân.”
“Vâng ạ!” Giản Tang Du vui vẻ đồng ý, sau đó nhìn Cố Trầm hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
Cố Trầm liếc mắt nhìn người ăn vụng không biết chùi mép nào đó, đột nhiên thấp giọng cười, trên miệng vẫn còn dính chút vụn khoai tây chiên nhưng Giản Tang Du lại không biết gì, đại khái vẫn còn cho rằng anh không biết vừa rồi cô ngồi ở cửa sổ sát đất làm cái gì.
“Tang Du hỏi cháu khi nào trở về cháu cười cái gì?” Cố Thanh Khê cảm thấy kinh hãi, khuôn mặt lầm lì và biểu hiện đột nhiên cười không báo trước thực sự rất dọa người
Cố Trầm lúc này thu lại nụ cười, trong chớp mắt lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Nếu không phải vì Cố Thanh Khê cảm thấy khiếp sợ khi nhìn thấy Cố Trầm đột nhiên cười rộ lên còn chưa tan đi mà đã chợt thấy bộ dáng này thì còn tưởng rằng vừa rồi mình bị hoa mắt.
“Nói sau đi.” Cố Trầm cũng không sốt ruột trở về, anh cảm thấy thời điểm ở cố gia Giản Tang Du cũng rất thú vị.
“Được rồi, nếu hai đứa muốn qua đêm ở chỗ này thì để dì đi thay chăn ga cho phòng của hai đứa, khi nào trở về thì nói với dì một tiếng, dì sẽ chuẩn bị trứng gà cho hai đứa mang về.” Cố Thanh Khê nói xong liền đi ra cửa, sau đó nói: “Công ty có việc cần dì phải đi xử lí một chuyến, chắc trưa nay dì sẽ không về, hai đứa nhớ ở lại ăn cơm với ông nhé.”
Cố Thanh Khê chỉ thay giày và đi ra ngoài sau khi thấy phản ứng của Cố Trầm. Sau khi Cố Thanh Khê rời đi, trong nhà ngoài bảo mẫu ra thì chỉ còn lại Cố Trầm và Giản Tang Du.
Ông Cố có một trai hai gái, con trai trưởng cũng ở trong quân đội, cả nhà đều ở trong đại viện, mẹ của Cố Trầm là trưởng nữ của ông Cố, đáng tiếc khi Cố Trầm còn rất nhỏ đã qua đời, có thể nói Cố Trầm là do ông Cố một tay nuôi lớn, Cố Thanh Khê là con gái nhỏ nhất của ông Cố, đại khái bởi vì là con gái út, cho nên được cưng chiều vì vậy không sợ ông Cố cho lắm.
Thời trai trẻ ông Cố tham gia rất nhiều cuộc chiến, hiện giờ đã là lão tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trong giới, sau khi vợ ông Cố trở thành một thương gia, lịch sử kinh doanh của gia đình ông có thể bắt nguồn từ thời nhà Thanh, mãi cho đến hiện tại, gia tộc đã tích lũy được số tài sản đáng kinh ngạc.
Trong số đó, tập đoàn đổi tên thành Cố thị là lớn mạnh nhất, hiện tại Cố thị do hai vợ chồng Cố Thanh Khê quản lý, Cố Trầm kế thừa phần tài sản thuộc về mẹ của anh, anh giống bác cả, không cần quan tâm đến chuyện công ty, chỉ cần chờ cuối năm chia hoa hồng lấy tiền là được.
Cố thị nhiều tiền cỡ nào?? Doanh nghiệp của Giản gia bởi vì tài chính quay vòng không thông suýt nữa phá sản, cần trăm triệu, Cố thị nói cho liền cho, còn cho mà không ảnh hưởng đến vốn lưu động của Cố thị.
Cho nên mặc dù Giản Tang Du không hỏi Cố Trầm xem mỗi năm được chia bao nhiêu tiền hoa hồng, nhưng mà cô vẫn luôn biết Cố Trầm không bao giờ thiếu tiền.
Nói cái gì mà cho đại tướng quân ăn đồ ăn vặt, chẳng qua là cô đang ròm ngó đồ ăn vặt của tướng quân để giải tỏa cơn thèm của mình mà thôi, anh liền biết ngay điệu cười tặc lưỡi của cô nhất định có chủ ý xấu xa.
Một túi đồ ăn vặt chui vào bụng Giản Tang Du mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng, sau đó vươn tay bắt tay tướng quân: “Cám ơn tướng quân có lòng chia sẻ, lần sau tới ta dẫn ngài đi dạo một vòng.”
Giản Tang Du chạy lại ghế sô pha sau khi đã vứt túi khoai tây chiên đi, không cần Cố Trầm nói cũng đã tự rót cho mình một cốc nước đun sôi rồi uống.
Lúc này, Cố Thanh Khê từ trên lầu đi xuống gọi tên Giản Tang Du.
“Hôm nọ dì có một vị khách biếu cho dì một ít trứng gà do gà nhà họ tự đẻ, khi nào cháu và Cố Trầm về? Lúc nào về nhớ lấy một ít mang về, thời buổi này trứng gà ta rất khó mua, mà loại trứng này lại còn bổ dưỡng, Cố Trầm không có ở nhà, mỗi ngày cháu ăn một quả, bồi bổ cho bản thân.”
“Vâng ạ!” Giản Tang Du vui vẻ đồng ý, sau đó nhìn Cố Trầm hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
Cố Trầm liếc mắt nhìn người ăn vụng không biết chùi mép nào đó, đột nhiên thấp giọng cười, trên miệng vẫn còn dính chút vụn khoai tây chiên nhưng Giản Tang Du lại không biết gì, đại khái vẫn còn cho rằng anh không biết vừa rồi cô ngồi ở cửa sổ sát đất làm cái gì.
“Tang Du hỏi cháu khi nào trở về cháu cười cái gì?” Cố Thanh Khê cảm thấy kinh hãi, khuôn mặt lầm lì và biểu hiện đột nhiên cười không báo trước thực sự rất dọa người
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Trầm lúc này thu lại nụ cười, trong chớp mắt lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Nếu không phải vì Cố Thanh Khê cảm thấy khiếp sợ khi nhìn thấy Cố Trầm đột nhiên cười rộ lên còn chưa tan đi mà đã chợt thấy bộ dáng này thì còn tưởng rằng vừa rồi mình bị hoa mắt.
“Nói sau đi.” Cố Trầm cũng không sốt ruột trở về, anh cảm thấy thời điểm ở cố gia Giản Tang Du cũng rất thú vị.
“Được rồi, nếu hai đứa muốn qua đêm ở chỗ này thì để dì đi thay chăn ga cho phòng của hai đứa, khi nào trở về thì nói với dì một tiếng, dì sẽ chuẩn bị trứng gà cho hai đứa mang về.” Cố Thanh Khê nói xong liền đi ra cửa, sau đó nói: “Công ty có việc cần dì phải đi xử lí một chuyến, chắc trưa nay dì sẽ không về, hai đứa nhớ ở lại ăn cơm với ông nhé.”
Cố Thanh Khê chỉ thay giày và đi ra ngoài sau khi thấy phản ứng của Cố Trầm. Sau khi Cố Thanh Khê rời đi, trong nhà ngoài bảo mẫu ra thì chỉ còn lại Cố Trầm và Giản Tang Du.
Ông Cố có một trai hai gái, con trai trưởng cũng ở trong quân đội, cả nhà đều ở trong đại viện, mẹ của Cố Trầm là trưởng nữ của ông Cố, đáng tiếc khi Cố Trầm còn rất nhỏ đã qua đời, có thể nói Cố Trầm là do ông Cố một tay nuôi lớn, Cố Thanh Khê là con gái nhỏ nhất của ông Cố, đại khái bởi vì là con gái út, cho nên được cưng chiều vì vậy không sợ ông Cố cho lắm.
Thời trai trẻ ông Cố tham gia rất nhiều cuộc chiến, hiện giờ đã là lão tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trong giới, sau khi vợ ông Cố trở thành một thương gia, lịch sử kinh doanh của gia đình ông có thể bắt nguồn từ thời nhà Thanh, mãi cho đến hiện tại, gia tộc đã tích lũy được số tài sản đáng kinh ngạc.
Trong số đó, tập đoàn đổi tên thành Cố thị là lớn mạnh nhất, hiện tại Cố thị do hai vợ chồng Cố Thanh Khê quản lý, Cố Trầm kế thừa phần tài sản thuộc về mẹ của anh, anh giống bác cả, không cần quan tâm đến chuyện công ty, chỉ cần chờ cuối năm chia hoa hồng lấy tiền là được.
Cố thị nhiều tiền cỡ nào?? Doanh nghiệp của Giản gia bởi vì tài chính quay vòng không thông suýt nữa phá sản, cần trăm triệu, Cố thị nói cho liền cho, còn cho mà không ảnh hưởng đến vốn lưu động của Cố thị.
Cho nên mặc dù Giản Tang Du không hỏi Cố Trầm xem mỗi năm được chia bao nhiêu tiền hoa hồng, nhưng mà cô vẫn luôn biết Cố Trầm không bao giờ thiếu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro