Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Không được kêu

Thanh Phong Mạc Vãn

2024-09-09 09:47:58

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhìn thấy ông Cố đi rồi, Giản Tang Du thực sự an tâm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bả vai cũng có thể buông thõng, không còn ngồi nghiêm chỉnh như lúc đầu, cô ngồi như một đứa trẻ vừa đi nhà trẻ vậy.

Cố Trầm khẽ liếc nhìn động tác nhỏ của Giản Tang Du mà cong môi, anh định hỏi cô có muốn uống thêm một tách trà nữa không, nhưng đã thấy cô đột nhiên đứng lên, giây tiếp theo, đại tướng quân không biết đang ngậm cái gì nhào vào trong lòng cô.

Cố Trầm chỉ có thể nhìn thân thể cao lớn của đại tướng quân, lại không thể nhìn thấy gương mặt của Giản Tang Du, nhưng xét từ giọng nói và sự phóng đại của cô trong lời nói, hẳn là đại tướng quân đã làm cái gì đó đặc biệt đáng để cô khích lệ.

“Đại tướng quân, chúng ta đi.” Giản Tang Du vỗ vỗ đại tướng quân đang đè trên người mình, vươn tay chỉ về phía bên cạnh cửa sổ sát đất: “Đi đâu!”

Đại tướng quân lúc này mới buông cô ra và chạy đến phía trước Cố Trầm chờ Giản Tang Du đứng dậy lần nữa rồi mới nhìn thấy cô đang cầm thứ gì đó. Nhìn kỹ mới thấy đó là một gói đồ ăn vặt, nói cách khác, trong tay cô đang cầm một gói khoai tây chiên.

Đại khái là nhận thấy Cố Trầm đang nhìn mình, Giản Tang Du vô thức giấu khoai tây chiên sau lưng, sau khi thực hiện xong hành động này, cô nhận thấy hành động này hơi ngớ ngẩn nên đã lấy khoai tây chiên ra đằng trước rồi lắc lắc với Cố Trầm, nhe răng cười: “Đây là đồ ăn vặt của đại tướng quân, nó không mở ra được, tôi chỉ đang giúp nó!”

Nói xong Giản Tang Du liền chạy về phía đại tướng quân đã ghé vào cửa sổ sát đất, còn chưa đến chín giờ nhưng mặt trời đã chiếu vào cửa sổ sát đất, lúc này mặt trời cũng chưa lên quá cao, Giản Tang Du trực tiếp ngồi ở trước cửa sổ sát đất trước, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô bảo đại tướng quân lại đây, sau đó xé rách gói khoai tây chiên rồi quơ quơ trước mặt đại tướng quân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô duỗi tay lấy ra một miếng khoai tây chiên từ trong bao bì, ánh mắt sắc bén liếc về phía Cố Trầm thấy anh đang cúi đầu uống trà, cô vội cho thứ trong tay vào miệng, phồng quai hàm nhai rắc rắc, đại tướng quân bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng, làm cô sợ tới mức vội vàng che miệng của đại tướng quân lại.

“Không được kêu! Câm miệng!” Giản Tang Du thấp giọng quát lớn đại tướng quân: “Đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ ăn một miếng khoai tây chiên của mày thôi mà, nếu không có tao mày cũng đâu mở được!”

Nếu lúc này Đại tướng quân có thể nói chuyện thì nhất định nó sẽ phản bác lại Giản Tang Du, ông đây có thể phá tan cả một căn nhà, còn sợ không mở được một gói khoai tây chiên sao?

Đương nhiên, Giản Tang Du cũng không hiểu nội tâm của nó đang nghĩ gì, nhưng mà thấy đại tướng quân rất sốt ruột, cô vẫn nhét một miếng vào miệng đại tướng quân.

Một người một chó, bởi vì một gói khoai tây chiên mà mà hòa hợp lạ thường.

Cố Trầm vẫn luôn ngồi ở kia không hề nhúc nhích, trừ ban đầu liếc nhìn anh để ăn trộm khoai tây chiên ra thì sau đó Giản Tang Du không còn chú ý đến anh, Cố Trầm cũng không biết cô vừa liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ có điều anh vừa cúi đầu uống trà chưa đến một giây, vậy mà khi nhìn về phía cô đã thấy trong miệng cô đang nhai nhồm nhoàm miếng khoai tây chiên.

Rồi sau đại tướng quân một miếng cô một miếng, một người một chó, ai cũng không chiếm được tiện nghi, thay phiên nhau ngồi trước cửa sổ ăn gói khoai tây chiên trong im lặng.

Cố Trầm nghĩ về những đồ ăn vặt được giấu ở nhà, sau đó nghĩ về tất cả khoai tây chiên mà anh đã vứt đi, rồi nhìn vào tình yêu của Giản Tang Du đối với khoai tây chiên, anh có thể đoán được buổi tối ngày hôm đó Giản Tang Du có ngủ đi nữa thì trong mộng cũng sẽ mắng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Số ký tự: 0